Tác giả:

- " Mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?" cô gắt lên, có trời mới biết giờ cô rối rắm như thế nào. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước mọi chuyện còn bình yên vậy mà chỉ sau vài tích tắc đã thành ra như thế này là sao? Cô ấm ức với số phận lắm. - " Tiểu Nghi, mẹ nói thật! Mẹ chỉ mới nhận được điện thoại của ba con lúc nãy." tuyệt vọng, phải người mẹ này đang trong sự tuyệt vọng xen lẫn đau khổ. Bà nhẹ ôm con gái vào lòng cố giấu đi những giọt nước mắt, cố nuốt trôi những từ còn lại của chồng vào trong lòng, vì bà là mẹ cương vị một người mẹ không cho phép là làm thương tổn đứa con gái bé nhỏ này. - " Tiểu Nghi... nếu sau này chúng ta không còn nhà không còn nơi nào để đi nữa thì con sẽ làm gì? " giọng nói ấm áp, nhưng hòa quyện với nước mắt khiến người khác không khỏi thương tâm. Cô ngẩng đầu nhìn người mẹ mà mình yêu quý, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ phải khóc, vậy mà... Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ " Không còn nhà thì Nghi Nghi sẽ mua nhà cho ba mẹ, không có…

Chương 17: Cận kề cái chết (phần một)

Vương TìnhTác giả: Băng3004- " Mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?" cô gắt lên, có trời mới biết giờ cô rối rắm như thế nào. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước mọi chuyện còn bình yên vậy mà chỉ sau vài tích tắc đã thành ra như thế này là sao? Cô ấm ức với số phận lắm. - " Tiểu Nghi, mẹ nói thật! Mẹ chỉ mới nhận được điện thoại của ba con lúc nãy." tuyệt vọng, phải người mẹ này đang trong sự tuyệt vọng xen lẫn đau khổ. Bà nhẹ ôm con gái vào lòng cố giấu đi những giọt nước mắt, cố nuốt trôi những từ còn lại của chồng vào trong lòng, vì bà là mẹ cương vị một người mẹ không cho phép là làm thương tổn đứa con gái bé nhỏ này. - " Tiểu Nghi... nếu sau này chúng ta không còn nhà không còn nơi nào để đi nữa thì con sẽ làm gì? " giọng nói ấm áp, nhưng hòa quyện với nước mắt khiến người khác không khỏi thương tâm. Cô ngẩng đầu nhìn người mẹ mà mình yêu quý, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ phải khóc, vậy mà... Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ " Không còn nhà thì Nghi Nghi sẽ mua nhà cho ba mẹ, không có… Khi ông mở cửa đi vào thì thấy cô ngất xỉu ở dưới sàn. Ông cứ gọi cô gọi mãi mà cô nào có tỉnh, cô cứ nhắm nghiền mắt lại cứ như đang ngủ một giấc ngủ rất ngon vậy.Ông hoang mang lo lắng, đầu óc ông rối bời ngay lúc này ông không biết phải làm gì nữa. Ông muốn báo ngay cho thiếu gia của ông nhưng sợ giờ này cậu ấy đang ngủ. Mà cho dù cậu ấy có còn thức thì chắc gì đã thèm để tâm đến cô. Nhưng giờ đã khuya mà chỗ này vào ban đêm hầu như không có taxi ở quanh đây. Ông sợ cô xảy ra gì bất trắc, nhưng hiện tại ông không biết phải làm gì ngoài việc gọi cô tỉnh dậy.Nhưng cũng thật may mắm với ông và cả cho cô nữa. Ngay trong lúc bế tắc nhất thì bà chủ của ông tức là mẹ chồng của cô chợt gọi đến. Ông nhìn thấy số máy quen thuộc đó thì lòng mở được nút thắt lớn, ngay lập tức nghe máy. Sau đó ông nhanh chóng cầu cứu bà chủ. Chỉ chừng mười phút sau đã có một chiếc xe đợi sẵn ở trước nhà.- " Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao con bé lại ra nông nỗi này? "- "... "Hồ Dương Lâm phu nhân vẻ mặt vô cùng hoảng hốt khi nhìn cô nằm trong xe khuôn mặt tái nhợt, sưng đỏ và máu chảy dài trên khuôn mặt. Nhưng đáp lại câu hỏi của Lâm phu nhân là sự im lặng của ông. Thật sự ông không biết có nên nói mọi chuyện cho phu nhân nghe hay không. Ông sợ sau khi phu nhân biết thì sẽ trừng phạt thiếu gia của ông, dù gì ông cũng tận mắt tận tay chăm sóc cậu ấy từ nhỏ đến tận bây giờ. Nhưng cứ để cô phải chịu uất ức thì ông lại không cam lòng. Tuy là vậy nhưng cô làm sao quan trọng bằng thiếu gia của ông, vị trí của cậu ấy trong lòng ông cô không thể nào sánh bằng.Cô vô cùng hoản loạn khi thấy bản thân lại đang ở một nơi xa lạ và hơn hết là ở đây chỉ toàn bóng tối. Cô từ nhỏ đã sợ tối, sợ phải ờ trong bóng tối một mình. Cố nhìn xung quanh để tìm kiếm lối ra nhưng cô đành bất lực. Ngồi xụp xuống đất rồi ôm chặt bản thân. Cô thật sự rất sợ rất sợ cái nơi này.- " Ai? Ai đó? "Cưa mỗi khi cảm nhận được có cái gì đó bay qua cô đều lên tieng hỏi, nhưng đáp lại cô là sự im lặng vốn có của nơi xa lạ này.- " Bác sĩ ông phải cứu sống con tôi! "Sau khi mang cô đến bệng viện Lâm phu nhân vô cùng hoản loạn, giờ phút này bà chỉ biết trông chờ vào bác sĩ mà thôi!- " Xin người nhà yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. "Vị bác sĩ trung niên định thần lại cho bà chỉ với một câu nói và sau đó bước vào phòng cấp cứu.- " Kéo. "- " Bác sĩ huyết áp của bệnh nhân đang giảm! "- " Bác sĩ máu cần truyền cho bệnh nhân sắp rồi! "- " Báo cho người dưới kho mang máu lên ngay. "Chị y tá hỗ trợ trong ca cấp cứu đó đi ra và nhắm hướng phòng kho mà đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã bị người nhà cô ngăn lại hỏi thăm.- " Bác sĩ,con gái tôi sao rồi bác sĩ? "Mẹ cô vô cùng lo lắng hỏi han. Ngay sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu Lâm phu nhân đã gọi ngay cho anh chị thông gia để báo chuyện. Và tất nhiên cũng có gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Hay tin con gái gặp chuyện vợ chồng ông Phương Tôn như ngồi trên đống lửa.- " Bác à tình hình bên trong rất căng thẳng, lượng máu cung cấp cho ca cấp cứu không đủ. Giờ cháu phải đi xuống kho để xem có máu dự trữ không. "Nhìn vẻ mặt đau khổ của mẹ cô chị y tá chỉ biết cuối đầu quay đi chỉ sợ chậm chân sẽ không cứu được bệnh nhân.

Khi ông mở cửa đi vào thì thấy cô ngất xỉu ở dưới sàn. Ông cứ gọi cô gọi mãi mà cô nào có tỉnh, cô cứ nhắm nghiền mắt lại cứ như đang ngủ một giấc ngủ rất ngon vậy.

Ông hoang mang lo lắng, đầu óc ông rối bời ngay lúc này ông không biết phải làm gì nữa. Ông muốn báo ngay cho thiếu gia của ông nhưng sợ giờ này cậu ấy đang ngủ. Mà cho dù cậu ấy có còn thức thì chắc gì đã thèm để tâm đến cô. Nhưng giờ đã khuya mà chỗ này vào ban đêm hầu như không có taxi ở quanh đây. Ông sợ cô xảy ra gì bất trắc, nhưng hiện tại ông không biết phải làm gì ngoài việc gọi cô tỉnh dậy.

Nhưng cũng thật may mắm với ông và cả cho cô nữa. Ngay trong lúc bế tắc nhất thì bà chủ của ông tức là mẹ chồng của cô chợt gọi đến. Ông nhìn thấy số máy quen thuộc đó thì lòng mở được nút thắt lớn, ngay lập tức nghe máy. Sau đó ông nhanh chóng cầu cứu bà chủ. Chỉ chừng mười phút sau đã có một chiếc xe đợi sẵn ở trước nhà.

- " Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao con bé lại ra nông nỗi này? "

- "... "

Hồ Dương Lâm phu nhân vẻ mặt vô cùng hoảng hốt khi nhìn cô nằm trong xe khuôn mặt tái nhợt, sưng đỏ và máu chảy dài trên khuôn mặt. Nhưng đáp lại câu hỏi của Lâm phu nhân là sự im lặng của ông. Thật sự ông không biết có nên nói mọi chuyện cho phu nhân nghe hay không. Ông sợ sau khi phu nhân biết thì sẽ trừng phạt thiếu gia của ông, dù gì ông cũng tận mắt tận tay chăm sóc cậu ấy từ nhỏ đến tận bây giờ. Nhưng cứ để cô phải chịu uất ức thì ông lại không cam lòng. Tuy là vậy nhưng cô làm sao quan trọng bằng thiếu gia của ông, vị trí của cậu ấy trong lòng ông cô không thể nào sánh bằng.

Cô vô cùng hoản loạn khi thấy bản thân lại đang ở một nơi xa lạ và hơn hết là ở đây chỉ toàn bóng tối. Cô từ nhỏ đã sợ tối, sợ phải ờ trong bóng tối một mình. Cố nhìn xung quanh để tìm kiếm lối ra nhưng cô đành bất lực. Ngồi xụp xuống đất rồi ôm chặt bản thân. Cô thật sự rất sợ rất sợ cái nơi này.

- " Ai? Ai đó? "

Cưa mỗi khi cảm nhận được có cái gì đó bay qua cô đều lên tieng hỏi, nhưng đáp lại cô là sự im lặng vốn có của nơi xa lạ này.

- " Bác sĩ ông phải cứu sống con tôi! "

Sau khi mang cô đến bệng viện Lâm phu nhân vô cùng hoản loạn, giờ phút này bà chỉ biết trông chờ vào bác sĩ mà thôi!

- " Xin người nhà yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. "

Vị bác sĩ trung niên định thần lại cho bà chỉ với một câu nói và sau đó bước vào phòng cấp cứu.

- " Kéo. "

- " Bác sĩ huyết áp của bệnh nhân đang giảm! "

- " Bác sĩ máu cần truyền cho bệnh nhân sắp rồi! "

- " Báo cho người dưới kho mang máu lên ngay. "

Chị y tá hỗ trợ trong ca cấp cứu đó đi ra và nhắm hướng phòng kho mà đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã bị người nhà cô ngăn lại hỏi thăm.

- " Bác sĩ,con gái tôi sao rồi bác sĩ? "

Mẹ cô vô cùng lo lắng hỏi han. Ngay sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu Lâm phu nhân đã gọi ngay cho anh chị thông gia để báo chuyện. Và tất nhiên cũng có gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Hay tin con gái gặp chuyện vợ chồng ông Phương Tôn như ngồi trên đống lửa.

- " Bác à tình hình bên trong rất căng thẳng, lượng máu cung cấp cho ca cấp cứu không đủ. Giờ cháu phải đi xuống kho để xem có máu dự trữ không. "

Nhìn vẻ mặt đau khổ của mẹ cô chị y tá chỉ biết cuối đầu quay đi chỉ sợ chậm chân sẽ không cứu được bệnh nhân.

Vương TìnhTác giả: Băng3004- " Mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?" cô gắt lên, có trời mới biết giờ cô rối rắm như thế nào. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước mọi chuyện còn bình yên vậy mà chỉ sau vài tích tắc đã thành ra như thế này là sao? Cô ấm ức với số phận lắm. - " Tiểu Nghi, mẹ nói thật! Mẹ chỉ mới nhận được điện thoại của ba con lúc nãy." tuyệt vọng, phải người mẹ này đang trong sự tuyệt vọng xen lẫn đau khổ. Bà nhẹ ôm con gái vào lòng cố giấu đi những giọt nước mắt, cố nuốt trôi những từ còn lại của chồng vào trong lòng, vì bà là mẹ cương vị một người mẹ không cho phép là làm thương tổn đứa con gái bé nhỏ này. - " Tiểu Nghi... nếu sau này chúng ta không còn nhà không còn nơi nào để đi nữa thì con sẽ làm gì? " giọng nói ấm áp, nhưng hòa quyện với nước mắt khiến người khác không khỏi thương tâm. Cô ngẩng đầu nhìn người mẹ mà mình yêu quý, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ phải khóc, vậy mà... Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ " Không còn nhà thì Nghi Nghi sẽ mua nhà cho ba mẹ, không có… Khi ông mở cửa đi vào thì thấy cô ngất xỉu ở dưới sàn. Ông cứ gọi cô gọi mãi mà cô nào có tỉnh, cô cứ nhắm nghiền mắt lại cứ như đang ngủ một giấc ngủ rất ngon vậy.Ông hoang mang lo lắng, đầu óc ông rối bời ngay lúc này ông không biết phải làm gì nữa. Ông muốn báo ngay cho thiếu gia của ông nhưng sợ giờ này cậu ấy đang ngủ. Mà cho dù cậu ấy có còn thức thì chắc gì đã thèm để tâm đến cô. Nhưng giờ đã khuya mà chỗ này vào ban đêm hầu như không có taxi ở quanh đây. Ông sợ cô xảy ra gì bất trắc, nhưng hiện tại ông không biết phải làm gì ngoài việc gọi cô tỉnh dậy.Nhưng cũng thật may mắm với ông và cả cho cô nữa. Ngay trong lúc bế tắc nhất thì bà chủ của ông tức là mẹ chồng của cô chợt gọi đến. Ông nhìn thấy số máy quen thuộc đó thì lòng mở được nút thắt lớn, ngay lập tức nghe máy. Sau đó ông nhanh chóng cầu cứu bà chủ. Chỉ chừng mười phút sau đã có một chiếc xe đợi sẵn ở trước nhà.- " Chuyện này rốt cuộc là sao? Tại sao con bé lại ra nông nỗi này? "- "... "Hồ Dương Lâm phu nhân vẻ mặt vô cùng hoảng hốt khi nhìn cô nằm trong xe khuôn mặt tái nhợt, sưng đỏ và máu chảy dài trên khuôn mặt. Nhưng đáp lại câu hỏi của Lâm phu nhân là sự im lặng của ông. Thật sự ông không biết có nên nói mọi chuyện cho phu nhân nghe hay không. Ông sợ sau khi phu nhân biết thì sẽ trừng phạt thiếu gia của ông, dù gì ông cũng tận mắt tận tay chăm sóc cậu ấy từ nhỏ đến tận bây giờ. Nhưng cứ để cô phải chịu uất ức thì ông lại không cam lòng. Tuy là vậy nhưng cô làm sao quan trọng bằng thiếu gia của ông, vị trí của cậu ấy trong lòng ông cô không thể nào sánh bằng.Cô vô cùng hoản loạn khi thấy bản thân lại đang ở một nơi xa lạ và hơn hết là ở đây chỉ toàn bóng tối. Cô từ nhỏ đã sợ tối, sợ phải ờ trong bóng tối một mình. Cố nhìn xung quanh để tìm kiếm lối ra nhưng cô đành bất lực. Ngồi xụp xuống đất rồi ôm chặt bản thân. Cô thật sự rất sợ rất sợ cái nơi này.- " Ai? Ai đó? "Cưa mỗi khi cảm nhận được có cái gì đó bay qua cô đều lên tieng hỏi, nhưng đáp lại cô là sự im lặng vốn có của nơi xa lạ này.- " Bác sĩ ông phải cứu sống con tôi! "Sau khi mang cô đến bệng viện Lâm phu nhân vô cùng hoản loạn, giờ phút này bà chỉ biết trông chờ vào bác sĩ mà thôi!- " Xin người nhà yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. "Vị bác sĩ trung niên định thần lại cho bà chỉ với một câu nói và sau đó bước vào phòng cấp cứu.- " Kéo. "- " Bác sĩ huyết áp của bệnh nhân đang giảm! "- " Bác sĩ máu cần truyền cho bệnh nhân sắp rồi! "- " Báo cho người dưới kho mang máu lên ngay. "Chị y tá hỗ trợ trong ca cấp cứu đó đi ra và nhắm hướng phòng kho mà đi. Nhưng vừa ra khỏi cửa thì đã bị người nhà cô ngăn lại hỏi thăm.- " Bác sĩ,con gái tôi sao rồi bác sĩ? "Mẹ cô vô cùng lo lắng hỏi han. Ngay sau khi đưa cô vào phòng cấp cứu Lâm phu nhân đã gọi ngay cho anh chị thông gia để báo chuyện. Và tất nhiên cũng có gọi cho anh nhưng anh không nghe máy. Hay tin con gái gặp chuyện vợ chồng ông Phương Tôn như ngồi trên đống lửa.- " Bác à tình hình bên trong rất căng thẳng, lượng máu cung cấp cho ca cấp cứu không đủ. Giờ cháu phải đi xuống kho để xem có máu dự trữ không. "Nhìn vẻ mặt đau khổ của mẹ cô chị y tá chỉ biết cuối đầu quay đi chỉ sợ chậm chân sẽ không cứu được bệnh nhân.

Chương 17: Cận kề cái chết (phần một)