- " Mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?" cô gắt lên, có trời mới biết giờ cô rối rắm như thế nào. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước mọi chuyện còn bình yên vậy mà chỉ sau vài tích tắc đã thành ra như thế này là sao? Cô ấm ức với số phận lắm. - " Tiểu Nghi, mẹ nói thật! Mẹ chỉ mới nhận được điện thoại của ba con lúc nãy." tuyệt vọng, phải người mẹ này đang trong sự tuyệt vọng xen lẫn đau khổ. Bà nhẹ ôm con gái vào lòng cố giấu đi những giọt nước mắt, cố nuốt trôi những từ còn lại của chồng vào trong lòng, vì bà là mẹ cương vị một người mẹ không cho phép là làm thương tổn đứa con gái bé nhỏ này. - " Tiểu Nghi... nếu sau này chúng ta không còn nhà không còn nơi nào để đi nữa thì con sẽ làm gì? " giọng nói ấm áp, nhưng hòa quyện với nước mắt khiến người khác không khỏi thương tâm. Cô ngẩng đầu nhìn người mẹ mà mình yêu quý, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ phải khóc, vậy mà... Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ " Không còn nhà thì Nghi Nghi sẽ mua nhà cho ba mẹ, không có…
Chương 34: Thù hận
Vương TìnhTác giả: Băng3004- " Mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?" cô gắt lên, có trời mới biết giờ cô rối rắm như thế nào. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước mọi chuyện còn bình yên vậy mà chỉ sau vài tích tắc đã thành ra như thế này là sao? Cô ấm ức với số phận lắm. - " Tiểu Nghi, mẹ nói thật! Mẹ chỉ mới nhận được điện thoại của ba con lúc nãy." tuyệt vọng, phải người mẹ này đang trong sự tuyệt vọng xen lẫn đau khổ. Bà nhẹ ôm con gái vào lòng cố giấu đi những giọt nước mắt, cố nuốt trôi những từ còn lại của chồng vào trong lòng, vì bà là mẹ cương vị một người mẹ không cho phép là làm thương tổn đứa con gái bé nhỏ này. - " Tiểu Nghi... nếu sau này chúng ta không còn nhà không còn nơi nào để đi nữa thì con sẽ làm gì? " giọng nói ấm áp, nhưng hòa quyện với nước mắt khiến người khác không khỏi thương tâm. Cô ngẩng đầu nhìn người mẹ mà mình yêu quý, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ phải khóc, vậy mà... Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ " Không còn nhà thì Nghi Nghi sẽ mua nhà cho ba mẹ, không có… Đã có người từng nói, kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời là chính bản thân mình. Phải, đôi khi chúng ta vẫn luôn hoài niệm về quá khứ và thốt lên hai từ "giá như". Con người ai cũng vậy, cũng đều muốn được ích kỷ cho bản thân, đều muốn có cuộc sống hoàn mỹ. Nhưng có lẽ mọi thứ đều đã được số phận an bài. Cũng giống như số phận đã đưa cô gái này đến cuộc đời anh nhưng cũng khiến cho anh hận cô ấy rất nhiều."Sương xuống rồi! Sẽ lạnh đấy"Buông bỏ lại một câu rồi anh cũng rời bước vào nhà. Giờ đây tại sân vườn này chỉ còn lại mỗi cô. Vẫn đứng đấy, vẫn nét mặt đấy, nhưng sao đôi mắt đã ngấn lệ rồi?'Rồi ngày mai sẽ ra sao?' cô lặp lại câu nói của anh trong tiềm thức. Ngày mai sẽ ra sao, sẽ như thế nào? Liệu rằng ngày mai cô có còn được thấy sự ôn nhu nơi anh? Liệu rằng ngày mai cô có còn được quấn quýt bên anh? Tương lai dù xa hay gần thì nó vẫn luôn là chuỗi những sự việt bất ngờ.Màn sướng ướt đẫm đôi bờ vai bé nhỏ của cô. Lạnh, nhưng có lẽ cái lạnh này chẳng thể nào so sánh được với trái tim của cô lúc này."Vì tên đó mà cậu buồn đến vậy sao?"Cậu nhớ lại nét mặt của cô lúc đó mà không khỏi đau lòng. Người yêu em thì em không đoái hoài đến là tại vì sao? Hay tình cảm 7 năm của tôi không thể nào so sánh với tình cảm vài tháng với anh ta? Biết rõ là họ không yêu vậy tại sao lại cố gắng ràng buộc mối quan hệ?Cuộc sống là vậy, là một chuỗi những đau buồn, dối trá, yêu thương, hạnh phúc, căm ghét, vui vẻ, chúng như một vòng tuần hoàn cứ đeo bám con người ta mãi không buông. Và thứ dễ thay đổi nhất đó chính là lòng người, ngày hôm nay làm chúng ta vui nhưng mai kia cũng có thể làm ta bật khóc. Con người gặp được nhau là nhờ chữ duyên, đến được với nhau là do chữ nợ và khi fdã rời đi thì đó là do duyên nợ đã tàn.________________________________________________________________"Chủ tịch, xe đã đợi sẵn bên ngoài. Mời bà!""Đưa tiểu thư về trước đi, ta sẽ đi taxi.""Vâng."Chuyến bay về Thiên Việt đáp cánh lúc gần trưa. Người phụ nữ này một phần vì muốn gây bất ngờ cho cháu gái, một phần cũng muốn đảm bảo cô gái kia sẽ không làm loạn lên suy tính của bà.Chiếc xe đưa cô về biệt thự, vô tình lại chạy ngang công ty nhà anh, cô ngước nhìn cái công trình đồ sộ và nguy nga này rồi cười một nụ cười qủy dị. Cô hận nam nhân trên cuộc sống này, cô căm ghét bọn họ nhưng từ khi anh xuất hiện trong cuộc sống của cô thì mọi thứ hầu như đã thay đổi hoàn toàn. Cô gái ngày nào đã biết yêu thêm cuộc sống này. Vậy mà giờ đây người con trai cô tin tưởng nhất cuộc đời này cũng quay lưng phản bội cô, và rồi cô cho rằng anh ta cũng như bao nhiêu người đàn ông khác. Và cũng chính lúc này cô gái này đã hạ quyết tâm giành lấy mọi thứ từ cô - Phương Thiên Nghi."Rồi tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã cướp đi của tôi."Sâu trong ánh mắt là sự thống khổ, thù hận, ganh ghét.
Đã có người từng nói, kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời là chính bản thân mình. Phải, đôi khi chúng ta vẫn luôn hoài niệm về quá khứ và thốt lên hai từ "giá như". Con người ai cũng vậy, cũng đều muốn được ích kỷ cho bản thân, đều muốn có cuộc sống hoàn mỹ. Nhưng có lẽ mọi thứ đều đã được số phận an bài. Cũng giống như số phận đã đưa cô gái này đến cuộc đời anh nhưng cũng khiến cho anh hận cô ấy rất nhiều.
"Sương xuống rồi! Sẽ lạnh đấy"
Buông bỏ lại một câu rồi anh cũng rời bước vào nhà. Giờ đây tại sân vườn này chỉ còn lại mỗi cô. Vẫn đứng đấy, vẫn nét mặt đấy, nhưng sao đôi mắt đã ngấn lệ rồi?
'Rồi ngày mai sẽ ra sao?' cô lặp lại câu nói của anh trong tiềm thức. Ngày mai sẽ ra sao, sẽ như thế nào? Liệu rằng ngày mai cô có còn được thấy sự ôn nhu nơi anh? Liệu rằng ngày mai cô có còn được quấn quýt bên anh? Tương lai dù xa hay gần thì nó vẫn luôn là chuỗi những sự việt bất ngờ.
Màn sướng ướt đẫm đôi bờ vai bé nhỏ của cô. Lạnh, nhưng có lẽ cái lạnh này chẳng thể nào so sánh được với trái tim của cô lúc này.
"Vì tên đó mà cậu buồn đến vậy sao?"
Cậu nhớ lại nét mặt của cô lúc đó mà không khỏi đau lòng. Người yêu em thì em không đoái hoài đến là tại vì sao? Hay tình cảm 7 năm của tôi không thể nào so sánh với tình cảm vài tháng với anh ta? Biết rõ là họ không yêu vậy tại sao lại cố gắng ràng buộc mối quan hệ?
Cuộc sống là vậy, là một chuỗi những đau buồn, dối trá, yêu thương, hạnh phúc, căm ghét, vui vẻ, chúng như một vòng tuần hoàn cứ đeo bám con người ta mãi không buông. Và thứ dễ thay đổi nhất đó chính là lòng người, ngày hôm nay làm chúng ta vui nhưng mai kia cũng có thể làm ta bật khóc. Con người gặp được nhau là nhờ chữ duyên, đến được với nhau là do chữ nợ và khi fdã rời đi thì đó là do duyên nợ đã tàn.
________________________________________________________________
"Chủ tịch, xe đã đợi sẵn bên ngoài. Mời bà!"
"Đưa tiểu thư về trước đi, ta sẽ đi taxi."
"Vâng."
Chuyến bay về Thiên Việt đáp cánh lúc gần trưa. Người phụ nữ này một phần vì muốn gây bất ngờ cho cháu gái, một phần cũng muốn đảm bảo cô gái kia sẽ không làm loạn lên suy tính của bà.
Chiếc xe đưa cô về biệt thự, vô tình lại chạy ngang công ty nhà anh, cô ngước nhìn cái công trình đồ sộ và nguy nga này rồi cười một nụ cười qủy dị. Cô hận nam nhân trên cuộc sống này, cô căm ghét bọn họ nhưng từ khi anh xuất hiện trong cuộc sống của cô thì mọi thứ hầu như đã thay đổi hoàn toàn. Cô gái ngày nào đã biết yêu thêm cuộc sống này. Vậy mà giờ đây người con trai cô tin tưởng nhất cuộc đời này cũng quay lưng phản bội cô, và rồi cô cho rằng anh ta cũng như bao nhiêu người đàn ông khác. Và cũng chính lúc này cô gái này đã hạ quyết tâm giành lấy mọi thứ từ cô - Phương Thiên Nghi.
"Rồi tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã cướp đi của tôi."
Sâu trong ánh mắt là sự thống khổ, thù hận, ganh ghét.
Vương TìnhTác giả: Băng3004- " Mẹ, mẹ không đùa đấy chứ?" cô gắt lên, có trời mới biết giờ cô rối rắm như thế nào. Chỉ mới vài tiếng đồng hồ trước mọi chuyện còn bình yên vậy mà chỉ sau vài tích tắc đã thành ra như thế này là sao? Cô ấm ức với số phận lắm. - " Tiểu Nghi, mẹ nói thật! Mẹ chỉ mới nhận được điện thoại của ba con lúc nãy." tuyệt vọng, phải người mẹ này đang trong sự tuyệt vọng xen lẫn đau khổ. Bà nhẹ ôm con gái vào lòng cố giấu đi những giọt nước mắt, cố nuốt trôi những từ còn lại của chồng vào trong lòng, vì bà là mẹ cương vị một người mẹ không cho phép là làm thương tổn đứa con gái bé nhỏ này. - " Tiểu Nghi... nếu sau này chúng ta không còn nhà không còn nơi nào để đi nữa thì con sẽ làm gì? " giọng nói ấm áp, nhưng hòa quyện với nước mắt khiến người khác không khỏi thương tâm. Cô ngẩng đầu nhìn người mẹ mà mình yêu quý, từ bé đến giờ cô chưa bao giờ thấy mẹ phải khóc, vậy mà... Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mẹ " Không còn nhà thì Nghi Nghi sẽ mua nhà cho ba mẹ, không có… Đã có người từng nói, kẻ thù lớn nhất trong cuộc đời là chính bản thân mình. Phải, đôi khi chúng ta vẫn luôn hoài niệm về quá khứ và thốt lên hai từ "giá như". Con người ai cũng vậy, cũng đều muốn được ích kỷ cho bản thân, đều muốn có cuộc sống hoàn mỹ. Nhưng có lẽ mọi thứ đều đã được số phận an bài. Cũng giống như số phận đã đưa cô gái này đến cuộc đời anh nhưng cũng khiến cho anh hận cô ấy rất nhiều."Sương xuống rồi! Sẽ lạnh đấy"Buông bỏ lại một câu rồi anh cũng rời bước vào nhà. Giờ đây tại sân vườn này chỉ còn lại mỗi cô. Vẫn đứng đấy, vẫn nét mặt đấy, nhưng sao đôi mắt đã ngấn lệ rồi?'Rồi ngày mai sẽ ra sao?' cô lặp lại câu nói của anh trong tiềm thức. Ngày mai sẽ ra sao, sẽ như thế nào? Liệu rằng ngày mai cô có còn được thấy sự ôn nhu nơi anh? Liệu rằng ngày mai cô có còn được quấn quýt bên anh? Tương lai dù xa hay gần thì nó vẫn luôn là chuỗi những sự việt bất ngờ.Màn sướng ướt đẫm đôi bờ vai bé nhỏ của cô. Lạnh, nhưng có lẽ cái lạnh này chẳng thể nào so sánh được với trái tim của cô lúc này."Vì tên đó mà cậu buồn đến vậy sao?"Cậu nhớ lại nét mặt của cô lúc đó mà không khỏi đau lòng. Người yêu em thì em không đoái hoài đến là tại vì sao? Hay tình cảm 7 năm của tôi không thể nào so sánh với tình cảm vài tháng với anh ta? Biết rõ là họ không yêu vậy tại sao lại cố gắng ràng buộc mối quan hệ?Cuộc sống là vậy, là một chuỗi những đau buồn, dối trá, yêu thương, hạnh phúc, căm ghét, vui vẻ, chúng như một vòng tuần hoàn cứ đeo bám con người ta mãi không buông. Và thứ dễ thay đổi nhất đó chính là lòng người, ngày hôm nay làm chúng ta vui nhưng mai kia cũng có thể làm ta bật khóc. Con người gặp được nhau là nhờ chữ duyên, đến được với nhau là do chữ nợ và khi fdã rời đi thì đó là do duyên nợ đã tàn.________________________________________________________________"Chủ tịch, xe đã đợi sẵn bên ngoài. Mời bà!""Đưa tiểu thư về trước đi, ta sẽ đi taxi.""Vâng."Chuyến bay về Thiên Việt đáp cánh lúc gần trưa. Người phụ nữ này một phần vì muốn gây bất ngờ cho cháu gái, một phần cũng muốn đảm bảo cô gái kia sẽ không làm loạn lên suy tính của bà.Chiếc xe đưa cô về biệt thự, vô tình lại chạy ngang công ty nhà anh, cô ngước nhìn cái công trình đồ sộ và nguy nga này rồi cười một nụ cười qủy dị. Cô hận nam nhân trên cuộc sống này, cô căm ghét bọn họ nhưng từ khi anh xuất hiện trong cuộc sống của cô thì mọi thứ hầu như đã thay đổi hoàn toàn. Cô gái ngày nào đã biết yêu thêm cuộc sống này. Vậy mà giờ đây người con trai cô tin tưởng nhất cuộc đời này cũng quay lưng phản bội cô, và rồi cô cho rằng anh ta cũng như bao nhiêu người đàn ông khác. Và cũng chính lúc này cô gái này đã hạ quyết tâm giành lấy mọi thứ từ cô - Phương Thiên Nghi."Rồi tôi sẽ lấy lại tất cả những gì cô đã cướp đi của tôi."Sâu trong ánh mắt là sự thống khổ, thù hận, ganh ghét.