Lần thứ năm trong ngày, tôi để ý đến tấm thiệp cưới màu đỏ bên ngoài có ghi " gửi Thư ". Tấm thiệp vẫn nằm trên bàn, ko có một chút tác động của ngoại lực nào, chỉ khe khẽ dịch chuyển khi có làn gió nhẹ thoáng qua. Hôm qua tấm thiệp đã được mẹ trao tận tay cho tôi với hy vọng tôi có thể đến tham dự đám cưới của Long. Tôi buồn lắm, dĩ nhiên chẳng còn chuyện gì buồn hơn khi người yêu của mình nói lời chia tay sau 6 năm yêu nhau mặn nồng. Và chỉ mới ngày hôm qua tôi đã nhận được tấm thiệp. Cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào. Khi đó tôi nhận ra rằng, Long của hiện tại đã mang danh nghĩa là " người yêu cũ "mất rồi , nó được tóm tắt chỉ với ba từ vô cùng ngắn gọn và đằng sau ba từ " người yêu cũ "........là một câu chuyện rất dài.......--------------------------------------------------------------- Tháng 10/2016 Cuối cùng tôi cũng đã giảm cân thành công rồi, từ một con bé nặng 68kg thì sau bao nhiêu ngày tập luyện, nhịn ăn, tôi đã giảm được còn 48 kg ( đây có…
Chương 90: Tết - Kỉ yếu - Hội trại và bố mẹ
Người Yêu CũTác giả: Quỳnh Mai Anh - ATLần thứ năm trong ngày, tôi để ý đến tấm thiệp cưới màu đỏ bên ngoài có ghi " gửi Thư ". Tấm thiệp vẫn nằm trên bàn, ko có một chút tác động của ngoại lực nào, chỉ khe khẽ dịch chuyển khi có làn gió nhẹ thoáng qua. Hôm qua tấm thiệp đã được mẹ trao tận tay cho tôi với hy vọng tôi có thể đến tham dự đám cưới của Long. Tôi buồn lắm, dĩ nhiên chẳng còn chuyện gì buồn hơn khi người yêu của mình nói lời chia tay sau 6 năm yêu nhau mặn nồng. Và chỉ mới ngày hôm qua tôi đã nhận được tấm thiệp. Cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào. Khi đó tôi nhận ra rằng, Long của hiện tại đã mang danh nghĩa là " người yêu cũ "mất rồi , nó được tóm tắt chỉ với ba từ vô cùng ngắn gọn và đằng sau ba từ " người yêu cũ "........là một câu chuyện rất dài.......--------------------------------------------------------------- Tháng 10/2016 Cuối cùng tôi cũng đã giảm cân thành công rồi, từ một con bé nặng 68kg thì sau bao nhiêu ngày tập luyện, nhịn ăn, tôi đã giảm được còn 48 kg ( đây có… Sắp tết rồi nhỉ? Đến trường vẫn diễn ra rất bình thường, đặc biệt như ngày mai thì tôi ko mong nó xảy ra. Có mẹ nào sợ toán như tôi ko? Đến độ ko dám nhắc tới chữ " toán " viết ra giấy thì càng ko. Thế mà trước khi nghỉ tết phải học nốt ngày mai tức là phải vượt qua hai tiết toán cuối cùng trong năm thì tôi mới tự do, ăn tết vui vẻ. Qua tết thì chụp ảnh kỷ yếu với chẳng kỷ mạnh, tụi nó đang bàn nhau chụp hai ngày một đêm ở Mai Châu kia kìa. Cái gì muốn chụp ảnh đẹp thì phải chịu khó đầu tư, đi chụp xa. Riêng khoản make up, đầu tóc các kiểu đã gần hai triệu. Vô lý nhất ở chỗ studio nói gì cũng nghe răm rắp song bạn lớp trưởng đáng mến chốt cmn một câu: " Mỗi đứa chuẩn bị năm triệu nhé ". Nghe xong mà suýt ngất. Chưa kể gần nửa lớp ko đi bì các bậc phụ huynh có cho đi đâu, toàn những đứa được bố mẹ chiều chuộng tự bàn bạc với nhau đấy chứ. Tôi sợ quá đi mất. Mùa kỷ yếu kết thúc thì mùa trại lại tràn về, đến lúc đó thì ma nào tập trung vào học hành được thì siêu quá nhất là khi lớp tôi lại chọn được chỗ đẹp cơ. Có mấy mống nhà làm gỗ, xưởng to lắm, ẹ e kiểu này mà ko đầu tư thì phí phạm lắm. Nhắc mới nhớ hôm nọ tự dưng cổng nhà tôi xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thắm, nhìn mê ly lắm. Tôi thề là ko phải của tôi nhe, con gái gì mà mặt chi chít mụn, da đen, béo hơn và ngày càng ngu nên chắc chắn ko phải tặng tôi. Chưa điều tra kĩ càng thế mà bố rắp tâm nghe lời cô hàng xóm nhiều chuyện, bố tin là mẹ được ông chú ở cơ quan tặng hoa vì cô hàng xóm từng thấy hai người đi chung. Hậu quả là chiến tranh lạnh đang xảy ra ở chính nơi đây. Bố cũng quá đáng lắm cơ như người ta thì cho vợ đi ăn liên hoan với lớp, đi chơi bạn bè chỉ? Đằng này bố ko bao giờ cho mẹ tôi đi ăn liên hoan và đi chơi với bạn bè. Năm trước cô chủ nhiệm của mẹ bị bệnh, ước mơ của cô là tổ chức một bữa ăn cuối cùng tại nhà cô và chính bố là người từ chối lời mời của cô chủ nhiệm. Tối về tôi thấy mẹ khóc trong nhà vệ sinh. Hỏi bố tại sao ko cho mẹ đi, bố chỉ trả lời: " Sợ mẹ mày đi theo trai ". Ích kỷ lắm bố ơi. Nếu sợ mẹ theo trai thì mẹ cũng sợ bố theo gái? Bởi vì bố luôn luôn đi ăn liên hoan, luôn luôn đi chơi với bạn bè mà trong số đó có vài cô ngày xưa tán bố. Thế là quyền bình đẳng giữa vợ và chồng? Bố có bao giờ nghĩ tới cảm giác mẹ chưa?
Sắp tết rồi nhỉ? Đến trường vẫn diễn ra rất bình thường, đặc biệt như ngày mai thì tôi ko mong nó xảy ra. Có mẹ nào sợ toán như tôi ko? Đến độ ko dám nhắc tới chữ " toán " viết ra giấy thì càng ko. Thế mà trước khi nghỉ tết phải học nốt ngày mai tức là phải vượt qua hai tiết toán cuối cùng trong năm thì tôi mới tự do, ăn tết vui vẻ. Qua tết thì chụp ảnh kỷ yếu với chẳng kỷ mạnh, tụi nó đang bàn nhau chụp hai ngày một đêm ở Mai Châu kia kìa. Cái gì muốn chụp ảnh đẹp thì phải chịu khó đầu tư, đi chụp xa. Riêng khoản make up, đầu tóc các kiểu đã gần hai triệu. Vô lý nhất ở chỗ studio nói gì cũng nghe răm rắp song bạn lớp trưởng đáng mến chốt cmn một câu: " Mỗi đứa chuẩn bị năm triệu nhé ". Nghe xong mà suýt ngất. Chưa kể gần nửa lớp ko đi bì các bậc phụ huynh có cho đi đâu, toàn những đứa được bố mẹ chiều chuộng tự bàn bạc với nhau đấy chứ. Tôi sợ quá đi mất. Mùa kỷ yếu kết thúc thì mùa trại lại tràn về, đến lúc đó thì ma nào tập trung vào học hành được thì siêu quá nhất là khi lớp tôi lại chọn được chỗ đẹp cơ. Có mấy mống nhà làm gỗ, xưởng to lắm, ẹ e kiểu này mà ko đầu tư thì phí phạm lắm.
Nhắc mới nhớ hôm nọ tự dưng cổng nhà tôi xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thắm, nhìn mê ly lắm. Tôi thề là ko phải của tôi nhe, con gái gì mà mặt chi chít mụn, da đen, béo hơn và ngày càng ngu nên chắc chắn ko phải tặng tôi. Chưa điều tra kĩ càng thế mà bố rắp tâm nghe lời cô hàng xóm nhiều chuyện, bố tin là mẹ được ông chú ở cơ quan tặng hoa vì cô hàng xóm từng thấy hai người đi chung. Hậu quả là chiến tranh lạnh đang xảy ra ở chính nơi đây. Bố cũng quá đáng lắm cơ như người ta thì cho vợ đi ăn liên hoan với lớp, đi chơi bạn bè chỉ? Đằng này bố ko bao giờ cho mẹ tôi đi ăn liên hoan và đi chơi với bạn bè. Năm trước cô chủ nhiệm của mẹ bị bệnh, ước mơ của cô là tổ chức một bữa ăn cuối cùng tại nhà cô và chính bố là người từ chối lời mời của cô chủ nhiệm. Tối về tôi thấy mẹ khóc trong nhà vệ sinh. Hỏi bố tại sao ko cho mẹ đi, bố chỉ trả lời: " Sợ mẹ mày đi theo trai ". Ích kỷ lắm bố ơi. Nếu sợ mẹ theo trai thì mẹ cũng sợ bố theo gái? Bởi vì bố luôn luôn đi ăn liên hoan, luôn luôn đi chơi với bạn bè mà trong số đó có vài cô ngày xưa tán bố. Thế là quyền bình đẳng giữa vợ và chồng? Bố có bao giờ nghĩ tới cảm giác mẹ chưa?
Người Yêu CũTác giả: Quỳnh Mai Anh - ATLần thứ năm trong ngày, tôi để ý đến tấm thiệp cưới màu đỏ bên ngoài có ghi " gửi Thư ". Tấm thiệp vẫn nằm trên bàn, ko có một chút tác động của ngoại lực nào, chỉ khe khẽ dịch chuyển khi có làn gió nhẹ thoáng qua. Hôm qua tấm thiệp đã được mẹ trao tận tay cho tôi với hy vọng tôi có thể đến tham dự đám cưới của Long. Tôi buồn lắm, dĩ nhiên chẳng còn chuyện gì buồn hơn khi người yêu của mình nói lời chia tay sau 6 năm yêu nhau mặn nồng. Và chỉ mới ngày hôm qua tôi đã nhận được tấm thiệp. Cố gắng tỏ ra thật mạnh mẽ nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào. Khi đó tôi nhận ra rằng, Long của hiện tại đã mang danh nghĩa là " người yêu cũ "mất rồi , nó được tóm tắt chỉ với ba từ vô cùng ngắn gọn và đằng sau ba từ " người yêu cũ "........là một câu chuyện rất dài.......--------------------------------------------------------------- Tháng 10/2016 Cuối cùng tôi cũng đã giảm cân thành công rồi, từ một con bé nặng 68kg thì sau bao nhiêu ngày tập luyện, nhịn ăn, tôi đã giảm được còn 48 kg ( đây có… Sắp tết rồi nhỉ? Đến trường vẫn diễn ra rất bình thường, đặc biệt như ngày mai thì tôi ko mong nó xảy ra. Có mẹ nào sợ toán như tôi ko? Đến độ ko dám nhắc tới chữ " toán " viết ra giấy thì càng ko. Thế mà trước khi nghỉ tết phải học nốt ngày mai tức là phải vượt qua hai tiết toán cuối cùng trong năm thì tôi mới tự do, ăn tết vui vẻ. Qua tết thì chụp ảnh kỷ yếu với chẳng kỷ mạnh, tụi nó đang bàn nhau chụp hai ngày một đêm ở Mai Châu kia kìa. Cái gì muốn chụp ảnh đẹp thì phải chịu khó đầu tư, đi chụp xa. Riêng khoản make up, đầu tóc các kiểu đã gần hai triệu. Vô lý nhất ở chỗ studio nói gì cũng nghe răm rắp song bạn lớp trưởng đáng mến chốt cmn một câu: " Mỗi đứa chuẩn bị năm triệu nhé ". Nghe xong mà suýt ngất. Chưa kể gần nửa lớp ko đi bì các bậc phụ huynh có cho đi đâu, toàn những đứa được bố mẹ chiều chuộng tự bàn bạc với nhau đấy chứ. Tôi sợ quá đi mất. Mùa kỷ yếu kết thúc thì mùa trại lại tràn về, đến lúc đó thì ma nào tập trung vào học hành được thì siêu quá nhất là khi lớp tôi lại chọn được chỗ đẹp cơ. Có mấy mống nhà làm gỗ, xưởng to lắm, ẹ e kiểu này mà ko đầu tư thì phí phạm lắm. Nhắc mới nhớ hôm nọ tự dưng cổng nhà tôi xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thắm, nhìn mê ly lắm. Tôi thề là ko phải của tôi nhe, con gái gì mà mặt chi chít mụn, da đen, béo hơn và ngày càng ngu nên chắc chắn ko phải tặng tôi. Chưa điều tra kĩ càng thế mà bố rắp tâm nghe lời cô hàng xóm nhiều chuyện, bố tin là mẹ được ông chú ở cơ quan tặng hoa vì cô hàng xóm từng thấy hai người đi chung. Hậu quả là chiến tranh lạnh đang xảy ra ở chính nơi đây. Bố cũng quá đáng lắm cơ như người ta thì cho vợ đi ăn liên hoan với lớp, đi chơi bạn bè chỉ? Đằng này bố ko bao giờ cho mẹ tôi đi ăn liên hoan và đi chơi với bạn bè. Năm trước cô chủ nhiệm của mẹ bị bệnh, ước mơ của cô là tổ chức một bữa ăn cuối cùng tại nhà cô và chính bố là người từ chối lời mời của cô chủ nhiệm. Tối về tôi thấy mẹ khóc trong nhà vệ sinh. Hỏi bố tại sao ko cho mẹ đi, bố chỉ trả lời: " Sợ mẹ mày đi theo trai ". Ích kỷ lắm bố ơi. Nếu sợ mẹ theo trai thì mẹ cũng sợ bố theo gái? Bởi vì bố luôn luôn đi ăn liên hoan, luôn luôn đi chơi với bạn bè mà trong số đó có vài cô ngày xưa tán bố. Thế là quyền bình đẳng giữa vợ và chồng? Bố có bao giờ nghĩ tới cảm giác mẹ chưa?