Tận cùng nơi gọi là Vân Sơ Đại Lục có ngọn Thánh sơn cao ngất đụng trời mây. Nơi chân núi bốn mùa đều xuân sắc, phong cảnh động lòng người. Tuy nhiên càng lên cao không khí càng lạnh cùng hiu quạnh. Đỉnh núi quanh năm chỉ thấy một màu tuyết trắng. Thánh Sơn, tuyết bay tán loạn. Giữa màu tuyết trắng hiện lên thân ảnh một vị thiếu niên, tuổi chừng mười ba mười bốn, thân áo bào trắng, tuổi nhỏ nhưng khí chất đặc biệt độc đáo. Đôi mắt trong suốt như tuyết trên núi Thánh ngàn năm, trong sáng,lấp lánh, lơ đãng run run tựa hoa rơi trong gió. Tột cùng là làn da trắng nõn, mịn màng, chỉ sợ đến tinh linh đẹp nhất trong truyền thuyết cũng chỉ đẹp được như thế. Tuy nhiên trên gương mặt tựa ánh trăng của thiếu niên lại lộ vẻ ngơ ngác. Ánh nhìn trực diện nam tử đứng trước mặt, miệng thì thào gọi : “Cha…” Trong giọng nói của thiếu niên không hề cảm nhận sự thanh thoát mà chỉ có nỗi thê lương. Điểm kì lạ là những bông tuyết chỉ rơi xung quanh thiếu niên lại không hề rơi trên người hắn dù chỉ là một…

Chương 9

Dạ DiênTác giả: Cẩu Vĩ Ba ThảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnTận cùng nơi gọi là Vân Sơ Đại Lục có ngọn Thánh sơn cao ngất đụng trời mây. Nơi chân núi bốn mùa đều xuân sắc, phong cảnh động lòng người. Tuy nhiên càng lên cao không khí càng lạnh cùng hiu quạnh. Đỉnh núi quanh năm chỉ thấy một màu tuyết trắng. Thánh Sơn, tuyết bay tán loạn. Giữa màu tuyết trắng hiện lên thân ảnh một vị thiếu niên, tuổi chừng mười ba mười bốn, thân áo bào trắng, tuổi nhỏ nhưng khí chất đặc biệt độc đáo. Đôi mắt trong suốt như tuyết trên núi Thánh ngàn năm, trong sáng,lấp lánh, lơ đãng run run tựa hoa rơi trong gió. Tột cùng là làn da trắng nõn, mịn màng, chỉ sợ đến tinh linh đẹp nhất trong truyền thuyết cũng chỉ đẹp được như thế. Tuy nhiên trên gương mặt tựa ánh trăng của thiếu niên lại lộ vẻ ngơ ngác. Ánh nhìn trực diện nam tử đứng trước mặt, miệng thì thào gọi : “Cha…” Trong giọng nói của thiếu niên không hề cảm nhận sự thanh thoát mà chỉ có nỗi thê lương. Điểm kì lạ là những bông tuyết chỉ rơi xung quanh thiếu niên lại không hề rơi trên người hắn dù chỉ là một… Giờ nghỉ ngơi giữa buổi học, Trang Duy vẫn chăm chú đọc sách không nói lời nào. Dạ Diên ngồi bên cạnh, đôi mắt to tròn không thôi chớp sáng, chớp sáng nhìn chăm chú Trang Duy. Hắn lại vờ như không thấy, vẫn cố chấp nhìn trân trối bản sách cổ tối nghĩa trên tay.“Trang Duy?”Không thèm để ý.“Trang huynh?”Vẫn không thèm để ý.“Tôn nho huynh.”Vẫn như cũ không thèm để ý.“Nhị hoàng huynh đến.”Trang Duy bật người run sợ đến độ sách trên tay cũng bị ném đi, người thì hướng phía gầm bàn trốn mất.“Trang Duy huynh quả nhiên chỉ quan tâm đến Nhị hoàng huynh của ta chứ không thèm quan tâm đến ta a.”Dạ Diên chớp chớp mắt, giọng nói ảo não, đáng thương.“Thất hoàng tử…đừng đem tại hạ ra làm trò đùa….”Thanh âm lắp bắp phát ra.“Nhưng ta nghe Nhị Hoàng huynh gọi ngươi tà Thư ngốc tử rất là thân mật nha.”Lại tiếp tục thêm mắm thêm muối.“Đó là….đó là do…Nhị hoàng tử thường ..thường…thường…khi dễ tại hạ.”“Nga, ta thế nào lại nhìn không ra điểm này a. Vậy ngươi nói đi, Nhị hoàng huynh khi dễ ngươi như thế nào chứ? Cổ nhân từng nói “Tri bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” đó nha.”(tri bất ngôn, ngôn vô bất tẫn = lời nói không bằng không chứng => không phục …XP chính xác nha.)“Nhị hoàng tử từng lừa nhốt tại hạ trong tiểu hắc ốc. Đóng chặt cửa lại chỉ để mỗi mình tại hạ bên trong.”

Giờ nghỉ ngơi giữa buổi học, Trang Duy vẫn chăm chú đọc sách không nói lời nào. Dạ Diên ngồi bên cạnh, đôi mắt to tròn không thôi chớp sáng, chớp sáng nhìn chăm chú Trang Duy. Hắn lại vờ như không thấy, vẫn cố chấp nhìn trân trối bản sách cổ tối nghĩa trên tay.

“Trang Duy?”

Không thèm để ý.

“Trang huynh?”

Vẫn không thèm để ý.

“Tôn nho huynh.”

Vẫn như cũ không thèm để ý.

“Nhị hoàng huynh đến.”

Trang Duy bật người run sợ đến độ sách trên tay cũng bị ném đi, người thì hướng phía gầm bàn trốn mất.

“Trang Duy huynh quả nhiên chỉ quan tâm đến Nhị hoàng huynh của ta chứ không thèm quan tâm đến ta a.”

Dạ Diên chớp chớp mắt, giọng nói ảo não, đáng thương.

“Thất hoàng tử…đừng đem tại hạ ra làm trò đùa….”

Thanh âm lắp bắp phát ra.

“Nhưng ta nghe Nhị Hoàng huynh gọi ngươi tà Thư ngốc tử rất là thân mật nha.”

Lại tiếp tục thêm mắm thêm muối.

“Đó là….đó là do…Nhị hoàng tử thường ..thường…thường…khi dễ tại hạ.”

“Nga, ta thế nào lại nhìn không ra điểm này a. Vậy ngươi nói đi, Nhị hoàng huynh khi dễ ngươi như thế nào chứ? Cổ nhân từng nói “Tri bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” đó nha.”

(tri bất ngôn, ngôn vô bất tẫn = lời nói không bằng không chứng => không phục …XP chính xác nha.)

“Nhị hoàng tử từng lừa nhốt tại hạ trong tiểu hắc ốc. Đóng chặt cửa lại chỉ để mỗi mình tại hạ bên trong.”

Dạ DiênTác giả: Cẩu Vĩ Ba ThảoTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền HuyễnTận cùng nơi gọi là Vân Sơ Đại Lục có ngọn Thánh sơn cao ngất đụng trời mây. Nơi chân núi bốn mùa đều xuân sắc, phong cảnh động lòng người. Tuy nhiên càng lên cao không khí càng lạnh cùng hiu quạnh. Đỉnh núi quanh năm chỉ thấy một màu tuyết trắng. Thánh Sơn, tuyết bay tán loạn. Giữa màu tuyết trắng hiện lên thân ảnh một vị thiếu niên, tuổi chừng mười ba mười bốn, thân áo bào trắng, tuổi nhỏ nhưng khí chất đặc biệt độc đáo. Đôi mắt trong suốt như tuyết trên núi Thánh ngàn năm, trong sáng,lấp lánh, lơ đãng run run tựa hoa rơi trong gió. Tột cùng là làn da trắng nõn, mịn màng, chỉ sợ đến tinh linh đẹp nhất trong truyền thuyết cũng chỉ đẹp được như thế. Tuy nhiên trên gương mặt tựa ánh trăng của thiếu niên lại lộ vẻ ngơ ngác. Ánh nhìn trực diện nam tử đứng trước mặt, miệng thì thào gọi : “Cha…” Trong giọng nói của thiếu niên không hề cảm nhận sự thanh thoát mà chỉ có nỗi thê lương. Điểm kì lạ là những bông tuyết chỉ rơi xung quanh thiếu niên lại không hề rơi trên người hắn dù chỉ là một… Giờ nghỉ ngơi giữa buổi học, Trang Duy vẫn chăm chú đọc sách không nói lời nào. Dạ Diên ngồi bên cạnh, đôi mắt to tròn không thôi chớp sáng, chớp sáng nhìn chăm chú Trang Duy. Hắn lại vờ như không thấy, vẫn cố chấp nhìn trân trối bản sách cổ tối nghĩa trên tay.“Trang Duy?”Không thèm để ý.“Trang huynh?”Vẫn không thèm để ý.“Tôn nho huynh.”Vẫn như cũ không thèm để ý.“Nhị hoàng huynh đến.”Trang Duy bật người run sợ đến độ sách trên tay cũng bị ném đi, người thì hướng phía gầm bàn trốn mất.“Trang Duy huynh quả nhiên chỉ quan tâm đến Nhị hoàng huynh của ta chứ không thèm quan tâm đến ta a.”Dạ Diên chớp chớp mắt, giọng nói ảo não, đáng thương.“Thất hoàng tử…đừng đem tại hạ ra làm trò đùa….”Thanh âm lắp bắp phát ra.“Nhưng ta nghe Nhị Hoàng huynh gọi ngươi tà Thư ngốc tử rất là thân mật nha.”Lại tiếp tục thêm mắm thêm muối.“Đó là….đó là do…Nhị hoàng tử thường ..thường…thường…khi dễ tại hạ.”“Nga, ta thế nào lại nhìn không ra điểm này a. Vậy ngươi nói đi, Nhị hoàng huynh khi dễ ngươi như thế nào chứ? Cổ nhân từng nói “Tri bất ngôn, ngôn vô bất tẫn.” đó nha.”(tri bất ngôn, ngôn vô bất tẫn = lời nói không bằng không chứng => không phục …XP chính xác nha.)“Nhị hoàng tử từng lừa nhốt tại hạ trong tiểu hắc ốc. Đóng chặt cửa lại chỉ để mỗi mình tại hạ bên trong.”

Chương 9