Cô mở mắt ra, giật mình tỉnh dậy, những giọt nước mắt đã nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp từ bao giờ. Mỗi ngày đều như vậy, tim cô nhói đau bởi một sự đợi chờ sẽ không mang lại kết quả. Cô đợi chờ trong vô vọng, đợi chờ một tình yêu đi trái quy luật. Mọi thứ đã bắt đầu thay đổi như vậy từ khi anh xuất hiện bên cô, mọi thứ đã chệch hướng như vậy từ khi anh đến bên cô. Nhưng anh đi rồi, cô chờ đợi điều gì? Chỉ là niềm tin mãnh liệt của cô đã đặt vào một câu nói. Một câu nói nghiêm túc của anh trong vô vàn lời nói đùa anh nói với cô. “ Mộc Tâm! Em chỉ cần yêu anh thôi, thời gian không thành vấn đề “ Dòng kí ức dần trôi ngược lại lúc anh và cô còn chưa bắt đầu..... Năm 2050: Hữu Thiên chạy như lao vào bệnh viện, tin cha mẹ bị tai nạn như sắt đánh ngang tai. Tuy thế, anh vẫn hết sức bình tĩnh, cố gắng suy nghĩ tích cực. Bệnh viện X cuối cùng cũng tới, anh chạy như bay vào quầy y tá, vừa thở hồng hộc vừa nói: - cho hỏi lúc nãy có một đôi vợ chồng già bị tai nạn vừa nhập viên hiện đang ở đâu??…

Truyện chữ