Tên tôi là Kỷ Niệm. Nhưng tất cả những người quen đều gọi tôi là Tiểu Bạch. Biệt danh này hiển nhiên chẳng phải để ca ngợi nước da của tôi. Tôi thừa biết con chó ngốc nghếch của Crayon Shin-chan( [1] ) cũng được gọi như thế, chẳng qua trong mắt họ, tôi còn vô dụng hơn con chó kia, ít nhất nó còn có thể nằm ngửa mặt lên trời mà gãi gãi chỗ nào đó, động tác phức tạp điêu luyện đến mức đáng bội phục, trong khi tôi nói bất cứ chuyện gì cũng bị cho là lời thằng ngốc. Đúng vậy, tôi chẳng khác nào con rối bị người ta đùa giỡn xoay vòng vòng. “Tiểu Bạch, hotgirl năm hai bảo cậu tối nay chờ trên sân thể dục đó.” Tôi thề đối với hot hiếc gì gì kia không dám mơ tưởng cao xa. Nhưng sau cùng tôi cũng thật thà đi, và thế là trong đêm tối gió lạnh cắt da cắt thịt có người một mình đứng chết lặng. “Tiểu Bạch, nhìn nè, có em nào viết thư tình cho cậu nha.” Mấy cái kiểu thư tình bày tỏ ngang nhiên như thế này thường đề cuối thư một cái tên hoa mỹ đến doạ người, đôi khi không kiêng dè mà viết “Từ một…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...