Tác giả:

Kỳ thật Vu Hiểu Ngu mi đã bại lộ nguyên hình, mi căn bản không phải là vì tình nghĩa huynh đệ mà chơi game a…. “Tằng ra tăng tằng~~~” Tiếng độngquen thuộc vang lên, là tiếng chuông di động của Vu Hiểu Ngu. Mơ mơ màng màng ấn nút nghe, cánh tay hữu khí vô lực cầm di động lên, đặt bên tai, giọng nóisuy yếu mang đậm hương vị biếng nhác. Thật ra thì cậu không phải biếng nhác, chỉ là lười trả lời. “Alo…” Đầu dây bên kia vang lên một tiếng oán giận đến cực điểm: “Họ Vu kia, mày có phải muốn bố mày róc da nướng lu không? Còn chưalên trò chơi? Mày định phụ lònganh em góptiền mua cho mày mũ giáp đấy phỏng?!” “Chơi trò chơi cũng cần có thể lực mà… Tao còn chưa có ngủ đủ đâu…” Mắt vẫn nhắm nghiền, Vu Hiểu Ngu như trước lười biếng ứng phó. Điện thoại bên kia lại vang lên một giọng nói khác: “Vu Hiểu Ngu mày lười đến sắp mọc rêu rồi! Mày rất mong tụi tao đến nhà mày ăn cơm sao?” “A… Đừng, tao dậy, dậy ngay đây. Mười phút, mười phút sau tao liền lên trò chơi!” Nghĩ đến việc mình phải nấu cho ba cái…

Truyện chữ
Truyện tranh

Đang cập nhật ...

Truyện Audio

Đang cập nhật ...