Trời càng về thu, hai hàng phong được trồng bên ven con đường trong bệnh viện trông càng tiêu điều, có những chiếc lá vàng còn xơ xác trên cây, những chiếc còn lại theo gió mà rơi xuống bên đường, khung cảnh gợi cho người ta một nỗi buồn dịu nhẹ... Cô mở mắt ngồi dậy, đôi mày chau lại trong vô thức, trời đã xế chiều, xem ra cô đã ngủ khá lâu từ khi tỉnh lại, phòng bệnh của cô đã quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nhàm chán tột độ. Đây là phòng bệnh dành cho những người giàu, ở đây có bác sĩ riêng cho mình, nhưng cô lại không thích điều đó, bởi vì chính cha cô đã bỏ tiền ra để làm việc này, và chính những đồng tiền ấy đã khiến cho cô và cha mình mỗi ngày một xa cách. Đưa tay vơ lấy cốc nước trên bàn, uống một ngụm, cô lại đưa mắt quan sát về phía cửa sổ trước mặt, đây là lầu một, cô có thể ngắm nhìn tất cả khung cảnh đẹp đẽ nơi đây cũng như cảm nhận được hết những nỗi buồn do sắc thu mang lại. Một cảm giác nhớ nhung khó tả... Một ai đó đã hứa bên cạnh cô... Một người con trai... Rất quan…
Tác giả: