Tuyết rơi đầy trời, chỉ thấy một màn trắng trắng xóa xóa. Tiếng gió rít nghe nhức buốt tâm cang. Một nhân ảnh lướt đi thật nhanh trong trận mưa tuyết dữ dội. Diệp Kỳ Y cố kéo chiếc nón lông trùm lên đầu thật kín, tay giữ chặt chiếc làn tre trên vai, bước đi thật cẩn thận trên nền tuyết mềm xốp. Trong thời tiết xấu như vậy, nếu như y phòng của Diệp Kỳ Y không còn bao nhiêu dược thảo thì y cũng chẳng lặn lội tìm những cây thảo dược hiếm hoi còn sót lại trong lớp tuyết dày kia. Đang đi bỗng nhiên y giật mình dừng lại kêu lên thất thanh: “Nga” Chân y vừa dẫm phải thứ gì như xác người. Kỳ Y lùi vài bước nhìn thật kĩ, một bàn tay tái xanh lộ ra từ trong đống tuyết. Kỳ Y ca thán một chút: “ Tội nghiệp người này, chắc là chịu không nổi cái giá lạnh này mà vong mạng, thôi coi như tạo phúc, ta giúp ngươi an táng vậy” Nhưng khi y lôi được xác người kia ra khỏi tuyết thì chợt nghe một tiếng tim đập khe khẽ. Kỳ Y vội vàng cầm tay người kia kiểm tra, mạch tượng đập rất nhẹ, khó mà phát hiện ra…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...