Tác giả:

Nó chưa từng ước mong cuộc sống của nó phải thật tốt, nhưng ít ra nó cũng phải có gia đình hoàn chỉnh đáng ganh tị. Dẫu vậy đó chỉ là mong ước thực thực ảo ảo, vô cùng trêu ngươi. Không biết có phải kiếp trước nó đã làm gì thất đức mà kiếp này nó bất hạnh đến mức này, người ta mất cái này có cái kia, còn nó... chẳng có được cái gì cả. Nó muốn khi nhìn thấy bạn bè, nó có thể vỗ mạnh tay vào ngực hô thật lớn, thật tự hào rằng, "Đây là bố mẹ tao." nhưng đáng tiếc, một điều dễ dàng như thế này nó lại không thể nào thực hiện. Năm mười tuổi bố mẹ ly hôn, nó về sống với bố, nhưng bố nó sợ nó thua sút bạn bè nên ăn mặc của nó cũng chẳng kém cạnh ai, sau đó vì vậy ông ấy dần quên mất cách tiết kiệm chi tiêu cơ bản cho sau này. Riêng mẹ nó, vừa tan rã gia đình đã có người rước về bằng lễ lớn, nhưng theo nó nghĩ thì chuyện này bình thường thôi, mẹ nó đẹp thế cơ mà! --- - Mẹ, con muốn ở với bố, với bố cơ! Bố con đâu rồi? Nó òa khóc ô ô như đứa trẻ, mặc cho mẹ nó kéo cánh tay nó lôi đi. Đến giờ nó…

Truyện chữ