Thế là thời gian 3 tháng hè kết thúc. Xong ngày hôm nay nữa là toi những ngày hè. Nên tôi rủ Minh Minh_ đứa bạn thân của tôi đi chơi khắp nơi( gọi chính xác là rong từng ngỏ hẻm của thị xã) và thưởng thức nhiều món ngon và khi về thì...1 tên nào k biết đâm vào tôi khi t chưa ra khỏi 1 ngỏ hẻm nhỏ. Tôi cáu tiết: Mắt mũi để đâu z? K có mắt nhìn à? Cái tên đáng ghét đó chỉ nhìn tôi rồi nói khiến tôi ghét cái tên đó mãi: Xấu thế mà bắt ng ta nhìn. (Nói xong hắn chạy yk với đám bạn của hắn) Tôi chưa dựng xe lên thì lấy ngaychiếc dép đang maqng chọi ngay đầu hắn( nhưng hụt mà sao chiếc dép cũng mất luôn ùi) t la lớn với giọng bà chằn lửa: Xấu cái đầu mày á Minh Minh vừa nxoa dịu vừa dựng xe dậy giùm tôi: Thôi mà, thôi mà, bớt giận đi,tớ dẫn cậu đến chỗ này có món ngon lắm Nghe tới món ăn ngon là mắt tôi sáng lênquên cả chuyện khi nãy và... chiếc dép: Hì. Đi liền Ngày hôm sau: Tôi chuyển tới 1 ngôi trường trên tỉnh nhằm đáp ứng nhu cầu cv of cha mẹ t. Đó là 1 ntgôi trường rất lớn và rất đẹp…
Chương 10
Tình Bạn Và Tình YêuTác giả: ThyThế là thời gian 3 tháng hè kết thúc. Xong ngày hôm nay nữa là toi những ngày hè. Nên tôi rủ Minh Minh_ đứa bạn thân của tôi đi chơi khắp nơi( gọi chính xác là rong từng ngỏ hẻm của thị xã) và thưởng thức nhiều món ngon và khi về thì...1 tên nào k biết đâm vào tôi khi t chưa ra khỏi 1 ngỏ hẻm nhỏ. Tôi cáu tiết: Mắt mũi để đâu z? K có mắt nhìn à? Cái tên đáng ghét đó chỉ nhìn tôi rồi nói khiến tôi ghét cái tên đó mãi: Xấu thế mà bắt ng ta nhìn. (Nói xong hắn chạy yk với đám bạn của hắn) Tôi chưa dựng xe lên thì lấy ngaychiếc dép đang maqng chọi ngay đầu hắn( nhưng hụt mà sao chiếc dép cũng mất luôn ùi) t la lớn với giọng bà chằn lửa: Xấu cái đầu mày á Minh Minh vừa nxoa dịu vừa dựng xe dậy giùm tôi: Thôi mà, thôi mà, bớt giận đi,tớ dẫn cậu đến chỗ này có món ngon lắm Nghe tới món ăn ngon là mắt tôi sáng lênquên cả chuyện khi nãy và... chiếc dép: Hì. Đi liền Ngày hôm sau: Tôi chuyển tới 1 ngôi trường trên tỉnh nhằm đáp ứng nhu cầu cv of cha mẹ t. Đó là 1 ntgôi trường rất lớn và rất đẹp… Cậu nhìn tôi.- Tuy không hiểu Rick có nghĩa gì nhưng Sea là biển, nếu đổi sang tiếng Hán biển là Hải sao? Cậu là Đức Hải phải không?Cậu cười có vẻ hài lòng:" Hơi thất vọng, hơn một tuần cậu mới nhận ra tớ."Tôi cười hì hì gãi gãi đầu tỏ vẻ xin lỗi:" Chỉ mình cậu mới nhìn tớ bằng ánh mắt đó."- Tôi tiếp tục- " Cậu... vẫn khỏe và vui vẻ là tốt rồi."- Tôi lại cười.Cậu muốn nói với tôi nhưng có gì đó cản cậu lại, cậu chọn im lặng. Tôi không ép cậu nói chuyện với tôi khi cậu không muốn, im lặng chắc cũng là cách hoàn hảo nhất cho chúng tôi hiện thời. Chúng tôi đứng nhìn nhau hồi lâu, không ai động đậy. Ôi không! Kiểu này tôi chết mất. Mà tôi đang quên chuyện gì không? Đúng rồi! Nhóm Thảo, mãy giờ cũng 10ph rồi." Xin lỗi cậu, mình giờ có hẹn, mai mình nói chuyện tiếp sau."_ Tôi phá vỡ sự im lặng bao trùm.Hải cũng nhấc mông mình khỏi ghế:" Mình đi với bạn ra cổng. Mình cũng đang chờ người tới rước."Cậu cười nhẹ, nhưng là một nụ cười mê hoặc lòng người đặc biệt là vài người "không có mắt" hôm bữa. Nhưng đề kháng của tôi về vụ trai đẹp khá cao nên cũng chả có nghĩa lý gì. Hì hì.- Được thôi._ Tôi cười nhẹ.Trên đường ra tới cổng trường không xa nhưng cũng đủ để chúng tôi hỏi thăm nhau về cuộc sống hiện tại, bạn bè,... của nhau. Dù hơi không quen nhưng dù gì chúng tôi từng là bạn thân nên nói chuyện trở mên bình thường. Gần đến cổng chúng tôi vẫy tay chào. Cậu đi đâu đó trở vào trường. Tôi không biết cậu đi đâu, nhưng giờ tôi không có thời gian cho suy nghĩ đó, tôi cố gắng vội chạy ra chỗ Thảo đang bị điên lên.Thảo xem đồng hồ rồi nhìn tôi vẻ tức giận: " Trời ơi, lấy có cái nón thôi mà lâu dữ vậy. Haizz giờ thì trễ mất rồi.""Thôi mà thôi mà."_ Loan.- Mình xin lỗi. Tại...- Thôi bạn lên đi, tuy trễ một chút nhưng không sao đâu._ Nguyên.- Ùm, mình xin lỗi.Tôi nhảy tót lên xe Thảo, cô bạn vừa chèo tôi vừa tức vừa lẳm bẳm. Tôi đã xin lỗi nhưng cô bạn nói không phải, hỏi những người khác thì chỉ nhìn tôi cười, hình như họ biết Thảo đang giận gì.Trong khi đó....☺
Cậu nhìn tôi.
- Tuy không hiểu Rick có nghĩa gì nhưng Sea là biển, nếu đổi sang tiếng Hán biển là Hải sao? Cậu là Đức Hải phải không?
Cậu cười có vẻ hài lòng:" Hơi thất vọng, hơn một tuần cậu mới nhận ra tớ."
Tôi cười hì hì gãi gãi đầu tỏ vẻ xin lỗi:" Chỉ mình cậu mới nhìn tớ bằng ánh mắt đó."- Tôi tiếp tục- " Cậu... vẫn khỏe và vui vẻ là tốt rồi."- Tôi lại cười.
Cậu muốn nói với tôi nhưng có gì đó cản cậu lại, cậu chọn im lặng. Tôi không ép cậu nói chuyện với tôi khi cậu không muốn, im lặng chắc cũng là cách hoàn hảo nhất cho chúng tôi hiện thời. Chúng tôi đứng nhìn nhau hồi lâu, không ai động đậy. Ôi không! Kiểu này tôi chết mất. Mà tôi đang quên chuyện gì không? Đúng rồi! Nhóm Thảo, mãy giờ cũng 10ph rồi.
" Xin lỗi cậu, mình giờ có hẹn, mai mình nói chuyện tiếp sau."_ Tôi phá vỡ sự im lặng bao trùm.
Hải cũng nhấc mông mình khỏi ghế:" Mình đi với bạn ra cổng. Mình cũng đang chờ người tới rước."
Cậu cười nhẹ, nhưng là một nụ cười mê hoặc lòng người đặc biệt là vài người "không có mắt" hôm bữa. Nhưng đề kháng của tôi về vụ trai đẹp khá cao nên cũng chả có nghĩa lý gì. Hì hì.
- Được thôi._ Tôi cười nhẹ.
Trên đường ra tới cổng trường không xa nhưng cũng đủ để chúng tôi hỏi thăm nhau về cuộc sống hiện tại, bạn bè,... của nhau. Dù hơi không quen nhưng dù gì chúng tôi từng là bạn thân nên nói chuyện trở mên bình thường. Gần đến cổng chúng tôi vẫy tay chào. Cậu đi đâu đó trở vào trường. Tôi không biết cậu đi đâu, nhưng giờ tôi không có thời gian cho suy nghĩ đó, tôi cố gắng vội chạy ra chỗ Thảo đang bị điên lên.
Thảo xem đồng hồ rồi nhìn tôi vẻ tức giận: " Trời ơi, lấy có cái nón thôi mà lâu dữ vậy. Haizz giờ thì trễ mất rồi."
"Thôi mà thôi mà."_ Loan.
- Mình xin lỗi. Tại...
- Thôi bạn lên đi, tuy trễ một chút nhưng không sao đâu._ Nguyên.
- Ùm, mình xin lỗi.
Tôi nhảy tót lên xe Thảo, cô bạn vừa chèo tôi vừa tức vừa lẳm bẳm. Tôi đã xin lỗi nhưng cô bạn nói không phải, hỏi những người khác thì chỉ nhìn tôi cười, hình như họ biết Thảo đang giận gì.
Trong khi đó....
☺
Tình Bạn Và Tình YêuTác giả: ThyThế là thời gian 3 tháng hè kết thúc. Xong ngày hôm nay nữa là toi những ngày hè. Nên tôi rủ Minh Minh_ đứa bạn thân của tôi đi chơi khắp nơi( gọi chính xác là rong từng ngỏ hẻm của thị xã) và thưởng thức nhiều món ngon và khi về thì...1 tên nào k biết đâm vào tôi khi t chưa ra khỏi 1 ngỏ hẻm nhỏ. Tôi cáu tiết: Mắt mũi để đâu z? K có mắt nhìn à? Cái tên đáng ghét đó chỉ nhìn tôi rồi nói khiến tôi ghét cái tên đó mãi: Xấu thế mà bắt ng ta nhìn. (Nói xong hắn chạy yk với đám bạn của hắn) Tôi chưa dựng xe lên thì lấy ngaychiếc dép đang maqng chọi ngay đầu hắn( nhưng hụt mà sao chiếc dép cũng mất luôn ùi) t la lớn với giọng bà chằn lửa: Xấu cái đầu mày á Minh Minh vừa nxoa dịu vừa dựng xe dậy giùm tôi: Thôi mà, thôi mà, bớt giận đi,tớ dẫn cậu đến chỗ này có món ngon lắm Nghe tới món ăn ngon là mắt tôi sáng lênquên cả chuyện khi nãy và... chiếc dép: Hì. Đi liền Ngày hôm sau: Tôi chuyển tới 1 ngôi trường trên tỉnh nhằm đáp ứng nhu cầu cv of cha mẹ t. Đó là 1 ntgôi trường rất lớn và rất đẹp… Cậu nhìn tôi.- Tuy không hiểu Rick có nghĩa gì nhưng Sea là biển, nếu đổi sang tiếng Hán biển là Hải sao? Cậu là Đức Hải phải không?Cậu cười có vẻ hài lòng:" Hơi thất vọng, hơn một tuần cậu mới nhận ra tớ."Tôi cười hì hì gãi gãi đầu tỏ vẻ xin lỗi:" Chỉ mình cậu mới nhìn tớ bằng ánh mắt đó."- Tôi tiếp tục- " Cậu... vẫn khỏe và vui vẻ là tốt rồi."- Tôi lại cười.Cậu muốn nói với tôi nhưng có gì đó cản cậu lại, cậu chọn im lặng. Tôi không ép cậu nói chuyện với tôi khi cậu không muốn, im lặng chắc cũng là cách hoàn hảo nhất cho chúng tôi hiện thời. Chúng tôi đứng nhìn nhau hồi lâu, không ai động đậy. Ôi không! Kiểu này tôi chết mất. Mà tôi đang quên chuyện gì không? Đúng rồi! Nhóm Thảo, mãy giờ cũng 10ph rồi." Xin lỗi cậu, mình giờ có hẹn, mai mình nói chuyện tiếp sau."_ Tôi phá vỡ sự im lặng bao trùm.Hải cũng nhấc mông mình khỏi ghế:" Mình đi với bạn ra cổng. Mình cũng đang chờ người tới rước."Cậu cười nhẹ, nhưng là một nụ cười mê hoặc lòng người đặc biệt là vài người "không có mắt" hôm bữa. Nhưng đề kháng của tôi về vụ trai đẹp khá cao nên cũng chả có nghĩa lý gì. Hì hì.- Được thôi._ Tôi cười nhẹ.Trên đường ra tới cổng trường không xa nhưng cũng đủ để chúng tôi hỏi thăm nhau về cuộc sống hiện tại, bạn bè,... của nhau. Dù hơi không quen nhưng dù gì chúng tôi từng là bạn thân nên nói chuyện trở mên bình thường. Gần đến cổng chúng tôi vẫy tay chào. Cậu đi đâu đó trở vào trường. Tôi không biết cậu đi đâu, nhưng giờ tôi không có thời gian cho suy nghĩ đó, tôi cố gắng vội chạy ra chỗ Thảo đang bị điên lên.Thảo xem đồng hồ rồi nhìn tôi vẻ tức giận: " Trời ơi, lấy có cái nón thôi mà lâu dữ vậy. Haizz giờ thì trễ mất rồi.""Thôi mà thôi mà."_ Loan.- Mình xin lỗi. Tại...- Thôi bạn lên đi, tuy trễ một chút nhưng không sao đâu._ Nguyên.- Ùm, mình xin lỗi.Tôi nhảy tót lên xe Thảo, cô bạn vừa chèo tôi vừa tức vừa lẳm bẳm. Tôi đã xin lỗi nhưng cô bạn nói không phải, hỏi những người khác thì chỉ nhìn tôi cười, hình như họ biết Thảo đang giận gì.Trong khi đó....☺