1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia…
Chương 37
Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - ………… - im lặng. Hắn cười rồi quay lại nhìn Long và Hoàng hất hàm. Hai thằng bạn nhìn nhau cười nhẹ rồi đi tới đặt tay nên vai Cường:- Xin lỗi, tôi phiền anh rồi. _ Long nói- Các người muốn gì _ Duy đi lấy xe giờ quay lại nhào tới.- Không gì cả. _ Hoàng ôn tồn.- Bỏ hai người họ ra và để chúng tôi ra về.- điều đó dĩ nhiên là không thể. _ Hắn bước tới và đứng sau Duy.- Anh…. _ Chị lịp kêu nên một tiếng Duy lịm đi. Hắn đã chặt một đòn vào ngáy, ngất tạm thời chứ cũng không nguy hiểm.- Các người muốn gì _ Cường cáu. Lay vai định giằng nhưng đã bị giữ lại với 2 cánh tay chắc lịch kia.- Tôi nói rồi. Tôi chỉ muốn xem đó là ai _ Hắn cười đưa tay chạm vào lớp khẩu trang bên ngoài trên khuôn mặt nó.- BỎ RA_ Cường gào lên.“BỤP” Long cũng đánh một đòn vào gáy của cường như hắn đã thực hiện với Long:- Xin lỗi! Nhưng tôi phải làm vậy vì anh quá bướng. _ Cười hì hì.Hoàng và hắn nhẹ đỡ nó khi Cường ngã.- Thực hiện đi thôi _ Hoàng nháy mắt.- Ừ. _ một tay dìu nó một tay hắn kéo chiếc khẩu trang ra.- HÂN_ Cả 3 cùng hét nên.- Chuyện gì thế này _ Long lắc đầu không tin vào mắt mình nữa.- Không thể tin được. _ Hoàng nhìn hắn.- Trước đây khi giao đấu tôi đã thấy đôi mắt đó có gì quen quen nhưng không tài nào nhớ nổi. Cuối cùng lại là con nhỏ này. _ Hắn thờ dài nhìn nó bất lực.- Ơ nhưng. Hân còn chưa được ra viện mà…. Con bé… trận đấu _ Long ấp úng.- Vậy là… suốt trận đấu hôm nay người bị ông dã đòn nhiều nhất là Hân sao _ Hoàng tròn mắt.- Không nói nhiều nữa. Đưa về nhà tôi đi. _ Hắn nhìn hai thằng bạn- Sao lại là nhà ông- Thế bây giờ đi đâu. đến viện cho ông thầy dã chết tôi à.- À ờm. Đợi xíu tôi đi lấy xe_ Long ton ton chạy đi.- Tôi lại làm điều tệ hại nữa rồi _ cụp mắt xuống, hắn nói với Hoàng.- Ông thôi tự trách mình đi. Đâu ai biết trước được truyện gì đâu.- Tôi biết phải làm gì vào những lúc thế này đây. Nó… có lẽ con nhỏ bị thương nặng lắm.- Ừk. Gọi bác sĩ riêng đến nhà đi cho tiện.- Cũng được. Về thôi _ hắn đặt tay nên vai Hoàng.- Để tôi giúp cho.- Thôi được rồi. Ông cầm đồ dùm tôi nha.- Ừ.
- ………… - im lặng. Hắn cười rồi quay lại nhìn Long và Hoàng hất hàm. Hai thằng bạn nhìn nhau cười nhẹ rồi đi tới đặt tay nên vai Cường:
- Xin lỗi, tôi phiền anh rồi. _ Long nói
- Các người muốn gì _ Duy đi lấy xe giờ quay lại nhào tới.
- Không gì cả. _ Hoàng ôn tồn.
- Bỏ hai người họ ra và để chúng tôi ra về.
- điều đó dĩ nhiên là không thể. _ Hắn bước tới và đứng sau Duy.
- Anh…. _ Chị lịp kêu nên một tiếng Duy lịm đi. Hắn đã chặt một đòn vào ngáy, ngất tạm thời chứ cũng không nguy hiểm.
- Các người muốn gì _ Cường cáu. Lay vai định giằng nhưng đã bị giữ lại với 2 cánh tay chắc lịch kia.
- Tôi nói rồi. Tôi chỉ muốn xem đó là ai _ Hắn cười đưa tay chạm vào lớp khẩu trang bên ngoài trên khuôn mặt nó.
- BỎ RA_ Cường gào lên.
“BỤP” Long cũng đánh một đòn vào gáy của cường như hắn đã thực hiện với Long:
- Xin lỗi! Nhưng tôi phải làm vậy vì anh quá bướng. _ Cười hì hì.
Hoàng và hắn nhẹ đỡ nó khi Cường ngã.
- Thực hiện đi thôi _ Hoàng nháy mắt.
- Ừ. _ một tay dìu nó một tay hắn kéo chiếc khẩu trang ra.
- HÂN_ Cả 3 cùng hét nên.
- Chuyện gì thế này _ Long lắc đầu không tin vào mắt mình nữa.
- Không thể tin được. _ Hoàng nhìn hắn.
- Trước đây khi giao đấu tôi đã thấy đôi mắt đó có gì quen quen nhưng không tài nào nhớ nổi. Cuối cùng lại là con nhỏ này. _ Hắn thờ dài nhìn nó bất lực.
- Ơ nhưng. Hân còn chưa được ra viện mà…. Con bé… trận đấu _ Long ấp úng.
- Vậy là… suốt trận đấu hôm nay người bị ông dã đòn nhiều nhất là Hân sao _ Hoàng tròn mắt.
- Không nói nhiều nữa. Đưa về nhà tôi đi. _ Hắn nhìn hai thằng bạn
- Sao lại là nhà ông
- Thế bây giờ đi đâu. đến viện cho ông thầy dã chết tôi à.
- À ờm. Đợi xíu tôi đi lấy xe_ Long ton ton chạy đi.
- Tôi lại làm điều tệ hại nữa rồi _ cụp mắt xuống, hắn nói với Hoàng.
- Ông thôi tự trách mình đi. Đâu ai biết trước được truyện gì đâu.
- Tôi biết phải làm gì vào những lúc thế này đây. Nó… có lẽ con nhỏ bị thương nặng lắm.
- Ừk. Gọi bác sĩ riêng đến nhà đi cho tiện.
- Cũng được. Về thôi _ hắn đặt tay nên vai Hoàng.
- Để tôi giúp cho.
- Thôi được rồi. Ông cầm đồ dùm tôi nha.
- Ừ.
Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - ………… - im lặng. Hắn cười rồi quay lại nhìn Long và Hoàng hất hàm. Hai thằng bạn nhìn nhau cười nhẹ rồi đi tới đặt tay nên vai Cường:- Xin lỗi, tôi phiền anh rồi. _ Long nói- Các người muốn gì _ Duy đi lấy xe giờ quay lại nhào tới.- Không gì cả. _ Hoàng ôn tồn.- Bỏ hai người họ ra và để chúng tôi ra về.- điều đó dĩ nhiên là không thể. _ Hắn bước tới và đứng sau Duy.- Anh…. _ Chị lịp kêu nên một tiếng Duy lịm đi. Hắn đã chặt một đòn vào ngáy, ngất tạm thời chứ cũng không nguy hiểm.- Các người muốn gì _ Cường cáu. Lay vai định giằng nhưng đã bị giữ lại với 2 cánh tay chắc lịch kia.- Tôi nói rồi. Tôi chỉ muốn xem đó là ai _ Hắn cười đưa tay chạm vào lớp khẩu trang bên ngoài trên khuôn mặt nó.- BỎ RA_ Cường gào lên.“BỤP” Long cũng đánh một đòn vào gáy của cường như hắn đã thực hiện với Long:- Xin lỗi! Nhưng tôi phải làm vậy vì anh quá bướng. _ Cười hì hì.Hoàng và hắn nhẹ đỡ nó khi Cường ngã.- Thực hiện đi thôi _ Hoàng nháy mắt.- Ừ. _ một tay dìu nó một tay hắn kéo chiếc khẩu trang ra.- HÂN_ Cả 3 cùng hét nên.- Chuyện gì thế này _ Long lắc đầu không tin vào mắt mình nữa.- Không thể tin được. _ Hoàng nhìn hắn.- Trước đây khi giao đấu tôi đã thấy đôi mắt đó có gì quen quen nhưng không tài nào nhớ nổi. Cuối cùng lại là con nhỏ này. _ Hắn thờ dài nhìn nó bất lực.- Ơ nhưng. Hân còn chưa được ra viện mà…. Con bé… trận đấu _ Long ấp úng.- Vậy là… suốt trận đấu hôm nay người bị ông dã đòn nhiều nhất là Hân sao _ Hoàng tròn mắt.- Không nói nhiều nữa. Đưa về nhà tôi đi. _ Hắn nhìn hai thằng bạn- Sao lại là nhà ông- Thế bây giờ đi đâu. đến viện cho ông thầy dã chết tôi à.- À ờm. Đợi xíu tôi đi lấy xe_ Long ton ton chạy đi.- Tôi lại làm điều tệ hại nữa rồi _ cụp mắt xuống, hắn nói với Hoàng.- Ông thôi tự trách mình đi. Đâu ai biết trước được truyện gì đâu.- Tôi biết phải làm gì vào những lúc thế này đây. Nó… có lẽ con nhỏ bị thương nặng lắm.- Ừk. Gọi bác sĩ riêng đến nhà đi cho tiện.- Cũng được. Về thôi _ hắn đặt tay nên vai Hoàng.- Để tôi giúp cho.- Thôi được rồi. Ông cầm đồ dùm tôi nha.- Ừ.