Tác giả:

1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia…

Chương 53

Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - Long à. Em ổn. Cảm ơn anh.- Gì chứ. Khách sáo quá.- Mà anh không về sao còn làm gì ở đây.- Anh quay lại lớp lấy đồ. Quên cái máy nghe nhạc.- Đi đâu quên đấy.- Thế em làm gì mà rơi xuống đó.- Tìm cái này nè. _ Nó lấy trong túi quần ra chiếc móc treo cặp- Của Phong hả. Sao em lại cầm nó.- Lúc sáng cầm cặp cho hắn, không may đánh rơi, phải đi tìm.- Ơ nhưng sao lại rơi được ngoài đây.- Ôi, chuyện dài lắm. Tìm thấy là được rồi.- Ừ. Cái đó quan trọng với Phong lắm.- Ừ. Thảo nào hắn bắt em tìm bằng được.- À em.- Hả.- Mai sinh nhật Phong đó.- GÌ. Mà liên quan gì đến em đâu mà anh nói thế.- Anh cứ nói thế, em muốn làm gì thì làm. Chả nhẽ cùng nhà mà không tổ chức sinh nhất cho ổng.- Bọn anh là bạn thân không tổ chức, bắt em làm chi.- Sinh nhật Phong á. Bọn anh đi chơi bóng rổ chán rồi về bar ngồi, mà chẳng riêng gì Phong anh với Hoàng cũng thể. chẳng năm nào có cái gọi là sinh nhật cả. Anh xem em có ngoại lệ được không.- Èo. Em chịu thôi. Em với hắn ta không hợp nhau sẵn. Haizzzz!- Cứ thử đi.- Thôi. Về đi, em ướt nhèm hết rồi.- Ừ. Anh quên đó. Cần anh chở về không.- Dạ có. Không thì em đi bộ.- Nhà ai đây.- Nhà Con lợn đầu to- Là ai- Phong.- Sao gọi như thế.- Vì nó như thế mà.- Hả.- Thôi đi về đi.- Ừ.Long lai nó về đến nhà hắn thì gọi điện thoại.- Xuống mở cổng cho tôi.- Hôm nay dở chứng à mà đến _ hắn càu nhàu- Lai Hân về. Nhanh nên, con bé chết cóng rồi.- Hở.- Hở thì đậy. Có ra không thì bảo _ Long hét ầm ầm qua điện thoại.- Nài. _ nó chấm chấm vào vai Long.- Gì em.- Em đâu có chết cóng.- Không nói thế sao nó ra. Ngồi lì trong nhà cơ.- Hiểu nhau thế hả.- Chuyện. bạn bè phải thế chứ.- ừ- Ra rồi kìa _ Long hất hàm về phía cổng.- Đi đâu giờ này mý về _ Quay sang chỗ Long _ Mà sao cô ta lại đi với ông.- Đi tìm đồ cho anh. _ Nó lấy chiếc móc treo cặp ra _ Giờ thì chả lại chủ của nó. Tôi về.- Cô đi bằng cái gì về.

- Long à. Em ổn. Cảm ơn anh.

- Gì chứ. Khách sáo quá.

- Mà anh không về sao còn làm gì ở đây.

- Anh quay lại lớp lấy đồ. Quên cái máy nghe nhạc.

- Đi đâu quên đấy.

- Thế em làm gì mà rơi xuống đó.

- Tìm cái này nè. _ Nó lấy trong túi quần ra chiếc móc treo cặp

- Của Phong hả. Sao em lại cầm nó.

- Lúc sáng cầm cặp cho hắn, không may đánh rơi, phải đi tìm.

- Ơ nhưng sao lại rơi được ngoài đây.

- Ôi, chuyện dài lắm. Tìm thấy là được rồi.

- Ừ. Cái đó quan trọng với Phong lắm.

- Ừ. Thảo nào hắn bắt em tìm bằng được.

- À em.

- Hả.

- Mai sinh nhật Phong đó.

- GÌ. Mà liên quan gì đến em đâu mà anh nói thế.

- Anh cứ nói thế, em muốn làm gì thì làm. Chả nhẽ cùng nhà mà không tổ chức sinh nhất cho ổng.

- Bọn anh là bạn thân không tổ chức, bắt em làm chi.

- Sinh nhật Phong á. Bọn anh đi chơi bóng rổ chán rồi về bar ngồi, mà chẳng riêng gì Phong anh với Hoàng cũng thể. chẳng năm nào có cái gọi là sinh nhật cả. Anh xem em có ngoại lệ được không.

- Èo. Em chịu thôi. Em với hắn ta không hợp nhau sẵn. Haizzzz!

- Cứ thử đi.

- Thôi. Về đi, em ướt nhèm hết rồi.

- Ừ. Anh quên đó. Cần anh chở về không.

- Dạ có. Không thì em đi bộ.

- Nhà ai đây.

- Nhà Con lợn đầu to

- Là ai

- Phong.

- Sao gọi như thế.

- Vì nó như thế mà.

- Hả.

- Thôi đi về đi.

- Ừ.

Long lai nó về đến nhà hắn thì gọi điện thoại.

- Xuống mở cổng cho tôi.

- Hôm nay dở chứng à mà đến _ hắn càu nhàu

- Lai Hân về. Nhanh nên, con bé chết cóng rồi.

- Hở.

- Hở thì đậy. Có ra không thì bảo _ Long hét ầm ầm qua điện thoại.

- Nài. _ nó chấm chấm vào vai Long.

- Gì em.

- Em đâu có chết cóng.

- Không nói thế sao nó ra. Ngồi lì trong nhà cơ.

- Hiểu nhau thế hả.

- Chuyện. bạn bè phải thế chứ.

- ừ

- Ra rồi kìa _ Long hất hàm về phía cổng.

- Đi đâu giờ này mý về _ Quay sang chỗ Long _ Mà sao cô ta lại đi với ông.

- Đi tìm đồ cho anh. _ Nó lấy chiếc móc treo cặp ra _ Giờ thì chả lại chủ của nó. Tôi về.

- Cô đi bằng cái gì về.

Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - Long à. Em ổn. Cảm ơn anh.- Gì chứ. Khách sáo quá.- Mà anh không về sao còn làm gì ở đây.- Anh quay lại lớp lấy đồ. Quên cái máy nghe nhạc.- Đi đâu quên đấy.- Thế em làm gì mà rơi xuống đó.- Tìm cái này nè. _ Nó lấy trong túi quần ra chiếc móc treo cặp- Của Phong hả. Sao em lại cầm nó.- Lúc sáng cầm cặp cho hắn, không may đánh rơi, phải đi tìm.- Ơ nhưng sao lại rơi được ngoài đây.- Ôi, chuyện dài lắm. Tìm thấy là được rồi.- Ừ. Cái đó quan trọng với Phong lắm.- Ừ. Thảo nào hắn bắt em tìm bằng được.- À em.- Hả.- Mai sinh nhật Phong đó.- GÌ. Mà liên quan gì đến em đâu mà anh nói thế.- Anh cứ nói thế, em muốn làm gì thì làm. Chả nhẽ cùng nhà mà không tổ chức sinh nhất cho ổng.- Bọn anh là bạn thân không tổ chức, bắt em làm chi.- Sinh nhật Phong á. Bọn anh đi chơi bóng rổ chán rồi về bar ngồi, mà chẳng riêng gì Phong anh với Hoàng cũng thể. chẳng năm nào có cái gọi là sinh nhật cả. Anh xem em có ngoại lệ được không.- Èo. Em chịu thôi. Em với hắn ta không hợp nhau sẵn. Haizzzz!- Cứ thử đi.- Thôi. Về đi, em ướt nhèm hết rồi.- Ừ. Anh quên đó. Cần anh chở về không.- Dạ có. Không thì em đi bộ.- Nhà ai đây.- Nhà Con lợn đầu to- Là ai- Phong.- Sao gọi như thế.- Vì nó như thế mà.- Hả.- Thôi đi về đi.- Ừ.Long lai nó về đến nhà hắn thì gọi điện thoại.- Xuống mở cổng cho tôi.- Hôm nay dở chứng à mà đến _ hắn càu nhàu- Lai Hân về. Nhanh nên, con bé chết cóng rồi.- Hở.- Hở thì đậy. Có ra không thì bảo _ Long hét ầm ầm qua điện thoại.- Nài. _ nó chấm chấm vào vai Long.- Gì em.- Em đâu có chết cóng.- Không nói thế sao nó ra. Ngồi lì trong nhà cơ.- Hiểu nhau thế hả.- Chuyện. bạn bè phải thế chứ.- ừ- Ra rồi kìa _ Long hất hàm về phía cổng.- Đi đâu giờ này mý về _ Quay sang chỗ Long _ Mà sao cô ta lại đi với ông.- Đi tìm đồ cho anh. _ Nó lấy chiếc móc treo cặp ra _ Giờ thì chả lại chủ của nó. Tôi về.- Cô đi bằng cái gì về.

Chương 53