1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia…
Chương 72
Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - Rõ là em có chuyện nhá, không giấu được anh đâu.- Làm sao anh giám khẳng định như thế.- Nhìn mặt em anh biết liền à. Nhiều chuyện quá khiến em mệt hả.- Chắc là vậy, em cứ ước như trước đây tốt hơn,- Trước đây, anh không biết.- À ừ. Thì có bố có mẹ có em trai, tuy vất vả chút nhưng cuộc sống bình yên mà hạnh phúc. Dù ngheo đấy nhưng mà vẫn còn đủ một gia đình, Tuy giờ có khá giả hơn trước vì nhờ thấy nhớ bạn bè mà Huy cũng đỡ bệnh, em bớt lo nhưng em cảm thấy thiếu thốn và lặng kiểu gì đó.- Em nhớ bố mẹ à.- Hỳ. Mới mà, anh bảo không nhớ sao được.- Anh xin lỗi.- Xời ơi, có gì đâu. Em không lặng nhọc về vấn đề đấy đâu.- Ừ.- Thế còn anh và Duy là anh em ruột hả, sao không ở trong Nam cùng bố mẹ ra bắc làm chi.- Ừ. BỐ mẹ anh ra nước ngoài làm ăn, có mấy khi về nhà. Ở trong Nam buồn lắm, anh với Duy theo thầy ra bắc tìm cái gì đó mới lạ.- Cũng xa bố xa mẹ nứa. Có bao giờ anh nhớ họ không.- Có chứ. Có lẽ nhớ mẹ hơn – thèm ăn cơm mẹ nấu hơn là bác giúp việc.- Chắc rồi. Em thế này không biết nhóc Huy sao nữa. Dạo này em không có thời gian tâm sự với nó nhiều lắm.- Không sao đâu, có Duy nó chăm sóc rồi, hai anh em cũng hợp nhau lắm. Đứa 12 đứa 16 cũng không xa nhau mấy. Hơn nữa Huy có suy nghĩ người lớn lắm.- Em dạy mà. Haha.- Vừa đi học vừa đi làm có bao giờ em bị áp lực không.- Có chứ. Nhất là thời gian kiểm tra, em cứ chạy như tên nữa ý, nhỏ Vân nó kêu nhiều lắm ý.- Bạn em cũng tốt lắm hở.- Dĩ nhiên rồi. Một ngày không nghe nó cằn nhằn em không chịu được đâu. Thành quen luôn rồi đó.- Trời, lần đầu tiên anh thấy có người như vậy, thích người khác cằn nhằn nữa.- Hỳ. Đặc biệt không.- Ừ. đặc biệt lắm.- ……….. nó không nói gì nữa, ngước mắt nên trời nhìn quanh quanh.- Hân này _ Giọng cường chút run rutn- Dạ.- Em … Em thích ai bao giờ chưa.- Trời, sao anh lại hỏi thế.- Thì anh quan tâm thôi.- Ừ. Em chưa, em không hứng với mấy chuyện đấy lắm, dù mấy đứa ở lớp cứ kể chuyện yêu đương hoài.- Sao lại không hứng.- Anh thấy đấy, em xí gái thế này mà hơn nữa lúc nào em cũng cắm đầu cắm cổ đi học lại đi làm thời gian đâu mà yêu mý chả đương cơ chứ.- Gì, em dễ thương thế mà.- Haha. Nói chung với em đã không thích thì nói thế nào nó cũng vậy thôi.- Vậy à. Mà anh sao vậy.
- Rõ là em có chuyện nhá, không giấu được anh đâu.
- Làm sao anh giám khẳng định như thế.
- Nhìn mặt em anh biết liền à. Nhiều chuyện quá khiến em mệt hả.
- Chắc là vậy, em cứ ước như trước đây tốt hơn,
- Trước đây, anh không biết.
- À ừ. Thì có bố có mẹ có em trai, tuy vất vả chút nhưng cuộc sống bình yên mà hạnh phúc. Dù ngheo đấy nhưng mà vẫn còn đủ một gia đình, Tuy giờ có khá giả hơn trước vì nhờ thấy nhớ bạn bè mà Huy cũng đỡ bệnh, em bớt lo nhưng em cảm thấy thiếu thốn và lặng kiểu gì đó.
- Em nhớ bố mẹ à.
- Hỳ. Mới mà, anh bảo không nhớ sao được.
- Anh xin lỗi.
- Xời ơi, có gì đâu. Em không lặng nhọc về vấn đề đấy đâu.
- Ừ.
- Thế còn anh và Duy là anh em ruột hả, sao không ở trong Nam cùng bố mẹ ra bắc làm chi.
- Ừ. BỐ mẹ anh ra nước ngoài làm ăn, có mấy khi về nhà. Ở trong Nam buồn lắm, anh với Duy theo thầy ra bắc tìm cái gì đó mới lạ.
- Cũng xa bố xa mẹ nứa. Có bao giờ anh nhớ họ không.
- Có chứ. Có lẽ nhớ mẹ hơn – thèm ăn cơm mẹ nấu hơn là bác giúp việc.
- Chắc rồi. Em thế này không biết nhóc Huy sao nữa. Dạo này em không có thời gian tâm sự với nó nhiều lắm.
- Không sao đâu, có Duy nó chăm sóc rồi, hai anh em cũng hợp nhau lắm. Đứa 12 đứa 16 cũng không xa nhau mấy. Hơn nữa Huy có suy nghĩ người lớn lắm.
- Em dạy mà. Haha.
- Vừa đi học vừa đi làm có bao giờ em bị áp lực không.
- Có chứ. Nhất là thời gian kiểm tra, em cứ chạy như tên nữa ý, nhỏ Vân nó kêu nhiều lắm ý.
- Bạn em cũng tốt lắm hở.
- Dĩ nhiên rồi. Một ngày không nghe nó cằn nhằn em không chịu được đâu. Thành quen luôn rồi đó.
- Trời, lần đầu tiên anh thấy có người như vậy, thích người khác cằn nhằn nữa.
- Hỳ. Đặc biệt không.
- Ừ. đặc biệt lắm.
- ……….. nó không nói gì nữa, ngước mắt nên trời nhìn quanh quanh.
- Hân này _ Giọng cường chút run rutn
- Dạ.
- Em … Em thích ai bao giờ chưa.
- Trời, sao anh lại hỏi thế.
- Thì anh quan tâm thôi.
- Ừ. Em chưa, em không hứng với mấy chuyện đấy lắm, dù mấy đứa ở lớp cứ kể chuyện yêu đương hoài.
- Sao lại không hứng.
- Anh thấy đấy, em xí gái thế này mà hơn nữa lúc nào em cũng cắm đầu cắm cổ đi học lại đi làm thời gian đâu mà yêu mý chả đương cơ chứ.
- Gì, em dễ thương thế mà.
- Haha. Nói chung với em đã không thích thì nói thế nào nó cũng vậy thôi.
- Vậy à. Mà anh sao vậy.
Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - Rõ là em có chuyện nhá, không giấu được anh đâu.- Làm sao anh giám khẳng định như thế.- Nhìn mặt em anh biết liền à. Nhiều chuyện quá khiến em mệt hả.- Chắc là vậy, em cứ ước như trước đây tốt hơn,- Trước đây, anh không biết.- À ừ. Thì có bố có mẹ có em trai, tuy vất vả chút nhưng cuộc sống bình yên mà hạnh phúc. Dù ngheo đấy nhưng mà vẫn còn đủ một gia đình, Tuy giờ có khá giả hơn trước vì nhờ thấy nhớ bạn bè mà Huy cũng đỡ bệnh, em bớt lo nhưng em cảm thấy thiếu thốn và lặng kiểu gì đó.- Em nhớ bố mẹ à.- Hỳ. Mới mà, anh bảo không nhớ sao được.- Anh xin lỗi.- Xời ơi, có gì đâu. Em không lặng nhọc về vấn đề đấy đâu.- Ừ.- Thế còn anh và Duy là anh em ruột hả, sao không ở trong Nam cùng bố mẹ ra bắc làm chi.- Ừ. BỐ mẹ anh ra nước ngoài làm ăn, có mấy khi về nhà. Ở trong Nam buồn lắm, anh với Duy theo thầy ra bắc tìm cái gì đó mới lạ.- Cũng xa bố xa mẹ nứa. Có bao giờ anh nhớ họ không.- Có chứ. Có lẽ nhớ mẹ hơn – thèm ăn cơm mẹ nấu hơn là bác giúp việc.- Chắc rồi. Em thế này không biết nhóc Huy sao nữa. Dạo này em không có thời gian tâm sự với nó nhiều lắm.- Không sao đâu, có Duy nó chăm sóc rồi, hai anh em cũng hợp nhau lắm. Đứa 12 đứa 16 cũng không xa nhau mấy. Hơn nữa Huy có suy nghĩ người lớn lắm.- Em dạy mà. Haha.- Vừa đi học vừa đi làm có bao giờ em bị áp lực không.- Có chứ. Nhất là thời gian kiểm tra, em cứ chạy như tên nữa ý, nhỏ Vân nó kêu nhiều lắm ý.- Bạn em cũng tốt lắm hở.- Dĩ nhiên rồi. Một ngày không nghe nó cằn nhằn em không chịu được đâu. Thành quen luôn rồi đó.- Trời, lần đầu tiên anh thấy có người như vậy, thích người khác cằn nhằn nữa.- Hỳ. Đặc biệt không.- Ừ. đặc biệt lắm.- ……….. nó không nói gì nữa, ngước mắt nên trời nhìn quanh quanh.- Hân này _ Giọng cường chút run rutn- Dạ.- Em … Em thích ai bao giờ chưa.- Trời, sao anh lại hỏi thế.- Thì anh quan tâm thôi.- Ừ. Em chưa, em không hứng với mấy chuyện đấy lắm, dù mấy đứa ở lớp cứ kể chuyện yêu đương hoài.- Sao lại không hứng.- Anh thấy đấy, em xí gái thế này mà hơn nữa lúc nào em cũng cắm đầu cắm cổ đi học lại đi làm thời gian đâu mà yêu mý chả đương cơ chứ.- Gì, em dễ thương thế mà.- Haha. Nói chung với em đã không thích thì nói thế nào nó cũng vậy thôi.- Vậy à. Mà anh sao vậy.