Tác giả:

7h15 phút tại nhà họ Trần A....a....a, tiếng hét thất thanh của một cô tiểu thư vang cả ra khắp một khu biệt thự, thấy vậy bà Trần vội vã từ trong phòng khách chạy ra -Tiểu Vy à có chuyện gì thế??? – bà Trần vẻ mặt bàng hoàng -Mẹ à tại sao mẹ lại ko gọi con dậy a~~!! – hôm nay là ngày con đi nhận lớp mà mẹ, lỡ trễ thì sao- Trần Phương Vy giọng đầy lo lắng -Con quên sao, hôm nay ba hẹn với hiệu trưởng Mã là 8h chúng ta mới đến mà -à....con quên mất... Sau khi ăn sáng xong Vy chạy về phòng thay quần áo để chuẩn bị đi nhận học, 7h45p" Vy bước xuống tầng với một bộ váy trắng đơn giản triết eo, hai dây được buộc lại gọn gàng không quá cầu kì, kiêu sa nhưng đủ để " hớp hồn" bọn con trai.....Vy chạy đến chỗ ông Trần rồi cười tinh nghịch - Ba à!ba thấy con gái ba thế nào - Con gái ta là đẹp nhất rồi – Ông Trần mỉm cười đáp lại Vy cười rồi ôm lấy tay ba- Chúng ta đi thôi không trễ giờ -Được rồi con gái Băng và cha đi đến trường A.P- một ngôi trường mang tầm cỡ quốc tế chỉ dành riêng cho con…

Chương 42

Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng LãnhTác giả: Thùy Xíu7h15 phút tại nhà họ Trần A....a....a, tiếng hét thất thanh của một cô tiểu thư vang cả ra khắp một khu biệt thự, thấy vậy bà Trần vội vã từ trong phòng khách chạy ra -Tiểu Vy à có chuyện gì thế??? – bà Trần vẻ mặt bàng hoàng -Mẹ à tại sao mẹ lại ko gọi con dậy a~~!! – hôm nay là ngày con đi nhận lớp mà mẹ, lỡ trễ thì sao- Trần Phương Vy giọng đầy lo lắng -Con quên sao, hôm nay ba hẹn với hiệu trưởng Mã là 8h chúng ta mới đến mà -à....con quên mất... Sau khi ăn sáng xong Vy chạy về phòng thay quần áo để chuẩn bị đi nhận học, 7h45p" Vy bước xuống tầng với một bộ váy trắng đơn giản triết eo, hai dây được buộc lại gọn gàng không quá cầu kì, kiêu sa nhưng đủ để " hớp hồn" bọn con trai.....Vy chạy đến chỗ ông Trần rồi cười tinh nghịch - Ba à!ba thấy con gái ba thế nào - Con gái ta là đẹp nhất rồi – Ông Trần mỉm cười đáp lại Vy cười rồi ôm lấy tay ba- Chúng ta đi thôi không trễ giờ -Được rồi con gái Băng và cha đi đến trường A.P- một ngôi trường mang tầm cỡ quốc tế chỉ dành riêng cho con… Đúng như lời Vương phu nhân nói, hai người họ dọn tới một căn nhà khác để ra ở riêng... Đó là một căn nhà lớn, đằng sau là một khu vườn lớn và một cái hồ lớn nước trong vắt.... có một chiếc cầu bắc ngang qua chiếc hồ, căn nhà trông thật đẹp và sang trọng.- Tôi mang đồ lên phòng đây – Vy nói với Khánh nhưng đáp lại câu nói của cô cũng chỉ là cái biểu cảm lạnh như băngVy khiêng vác bao nhiêu là đồ lên phòng, ngắm nghía, sắp xếp mãi mới xong...Dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, Vy thấy đói nên mò xuống bếp tìm đồ ăn nhưng trong tủ lạnh trống trơn vì vừa chuyển đến chưa kịp mua sắm gì...mì gói cũng không có đành phải chịu đựng, định quay lên phòng thì Vy nhìn ra cửa thấy Khánh đang sách túi đồ gì đó hình như là đồ ăn, không nghĩ thêm được gì Vy chạy ùa lại- Anh đi mua đồ ăn sao?? – Mắt Vy sáng như sao nhìn Khánh- Ăn đi... - Khánh đưa túi đồ ăn cho Vy- Cảm ơn – Vy tự nhiên đỡ lấy túi đồ-...- Mà anh không ăn sao?- Ăn rồi – Khánh quay lên phòng- Vậy thì thôi, tôi ăn một mình – Vy cắm cúi ăn như con ma đóiSáng hôm sauVy dậy từ rất sớm, đi ra khuân viên sau vườn hít thở không khí rồi mới vào trong nhà thay đồng phục đi học, mới hơn 6h Vy nghĩ có lẽ lúc này Khánh vẫn chưa dậy Vy đã lén lút đi xuống tầng định đi học thì- Cô định đi học bây giờ sao?- Phải..phải- Vy ấp úng- Ngồi đó đợi tôi, lát tôi đưa cô đi học- Không cần, tôi...tôi tự đi- Cô cứ thử đi trước coi – Khánh quay lên phòng-....10 p" sau Khánh xuống nhà Vy vẫn ngồi đó ngoan ngoãn như một chú cún- Đi thôi – Khánh lên tiếng- ÒHai người đi ra xe, chuẩn bị đi đến trường...- Tôi....- Cô làm sao?- Tôi đói...- Vậy đến trường rồi đi ăn sáng- ÒHai người cùng nhau đi đến trường, Vừa lúc đó Hạ My cũng vừa đến....thấy Vy bước từ trong xe ra-đi cùng với Khánh, cô ta lại điên lên- Trần Phương Vy, tôi làm đến như vậy mà cô vẫn chưa bỏ cuộc...vậy đừng trách tôi....Khánh cùng Vy xuống căn-tin ăn sáng, có vẻ như không có thử thách nào ngăn cản được hai trái tim này nữa rồi...cho dù giận nhau chỉ cần hai người họ ở bên nhau, những giận hờn đó sẽ vô cớ bay đi hết, có lẽ do tình cảm họ dành cho nhau đã nhiều hơn- Anh Khánh – Không biết từ đâu Hạ My chạy đến, ôm lấy cánh tay Khánh- Em ăn sáng chưa – Khánh ân cần hỏi- Em chưa- Vậy được ngồi ăn luôn đi, để anh gọi đồ cho em- Em sợ không tiện – Hạ My liếc nhìn sang Vy vẻ mặt e ngại- Em cứ ngồi đi-... - Vy không quan tâm, vẫn cứ ngồi ăn nhưng thực ra cô thấy có chút gì đó khó chịu- Vậy cũng được sao? không làm phiền cậu chứ Vy – Vẫn vẻ mặt đó, cô ta nhìn Vy- Không sao! dù gì tôi cũng ăn xong rồi! tôi xin phép trước...- Vy đứng dậy đi lên lớp- Không phải chứ, cậu vẫn chưa ăn gì mà- Nhưng tôi thấy no rồi – Rõ ràng nhìn thấy mặt cô ta là không thể nuốt nổi đây mà-...- Khánh nhìn thấy rõ có gì đó bực bội trong ánh mắt Vy, nhưng lại không nói gì- Vậy lát gặp trên lớp nha-...- Vy quay đi nhưng lại gặp Gia Như đang cùng Hải Anh đi tới- Chị Vy, ăn sáng chưa- Chị ăn rồi, bây giờ chị lên lớp, gặp em sau nha- Thôi, đang sớm mà, chị xuống đây đi em cho chị coi kịch hay- Hả, kịch sao- Phải rồi- Anh Khánh – Gia Như chạy lại chỗ Khánh, thấy Hạ My đang ngồi cạnh Khánh thì như liền tặng cho cô ta một cái liếc xéo- Gia Như, em ăn sáng chưa, ngồi đây ăn với tụi chị nhé – Hạ My vốn dĩ khó chịu khi nhìn thấy Gia Như nhưng cũng phải giả vờ tỏ ra thân thiện với cô- À...em cũng chưa ăn, vậy tụi em ngồi cùng hai người nhé- Được rồi, em ăn gì – Khánh hỏi- Hải Anh đang đi lấy rồi- ừ được rồi

Đúng như lời Vương phu nhân nói, hai người họ dọn tới một căn nhà khác để ra ở riêng... Đó là một căn nhà lớn, đằng sau là một khu vườn lớn và một cái hồ lớn nước trong vắt.... có một chiếc cầu bắc ngang qua chiếc hồ, căn nhà trông thật đẹp và sang trọng.

- Tôi mang đồ lên phòng đây – Vy nói với Khánh nhưng đáp lại câu nói của cô cũng chỉ là cái biểu cảm lạnh như băng

Vy khiêng vác bao nhiêu là đồ lên phòng, ngắm nghía, sắp xếp mãi mới xong...Dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, Vy thấy đói nên mò xuống bếp tìm đồ ăn nhưng trong tủ lạnh trống trơn vì vừa chuyển đến chưa kịp mua sắm gì...mì gói cũng không có đành phải chịu đựng, định quay lên phòng thì Vy nhìn ra cửa thấy Khánh đang sách túi đồ gì đó hình như là đồ ăn, không nghĩ thêm được gì Vy chạy ùa lại

- Anh đi mua đồ ăn sao?? – Mắt Vy sáng như sao nhìn Khánh

- Ăn đi... - Khánh đưa túi đồ ăn cho Vy

- Cảm ơn – Vy tự nhiên đỡ lấy túi đồ

-...

- Mà anh không ăn sao?

- Ăn rồi – Khánh quay lên phòng

- Vậy thì thôi, tôi ăn một mình – Vy cắm cúi ăn như con ma đói

Sáng hôm sau

Vy dậy từ rất sớm, đi ra khuân viên sau vườn hít thở không khí rồi mới vào trong nhà thay đồng phục đi học, mới hơn 6h Vy nghĩ có lẽ lúc này Khánh vẫn chưa dậy Vy đã lén lút đi xuống tầng định đi học thì

- Cô định đi học bây giờ sao?

- Phải..phải- Vy ấp úng

- Ngồi đó đợi tôi, lát tôi đưa cô đi học

- Không cần, tôi...tôi tự đi

- Cô cứ thử đi trước coi – Khánh quay lên phòng

-....

10 p" sau Khánh xuống nhà Vy vẫn ngồi đó ngoan ngoãn như một chú cún

- Đi thôi – Khánh lên tiếng

- Ò

Hai người đi ra xe, chuẩn bị đi đến trường...

- Tôi....

- Cô làm sao?

- Tôi đói...

- Vậy đến trường rồi đi ăn sáng

- Ò

Hai người cùng nhau đi đến trường, Vừa lúc đó Hạ My cũng vừa đến....thấy Vy bước từ trong xe ra-đi cùng với Khánh, cô ta lại điên lên

- Trần Phương Vy, tôi làm đến như vậy mà cô vẫn chưa bỏ cuộc...vậy đừng trách tôi....

Khánh cùng Vy xuống căn-tin ăn sáng, có vẻ như không có thử thách nào ngăn cản được hai trái tim này nữa rồi...cho dù giận nhau chỉ cần hai người họ ở bên nhau, những giận hờn đó sẽ vô cớ bay đi hết, có lẽ do tình cảm họ dành cho nhau đã nhiều hơn

- Anh Khánh – Không biết từ đâu Hạ My chạy đến, ôm lấy cánh tay Khánh

- Em ăn sáng chưa – Khánh ân cần hỏi

- Em chưa

- Vậy được ngồi ăn luôn đi, để anh gọi đồ cho em

- Em sợ không tiện – Hạ My liếc nhìn sang Vy vẻ mặt e ngại

- Em cứ ngồi đi

-... - Vy không quan tâm, vẫn cứ ngồi ăn nhưng thực ra cô thấy có chút gì đó khó chịu

- Vậy cũng được sao? không làm phiền cậu chứ Vy – Vẫn vẻ mặt đó, cô ta nhìn Vy

- Không sao! dù gì tôi cũng ăn xong rồi! tôi xin phép trước...- Vy đứng dậy đi lên lớp

- Không phải chứ, cậu vẫn chưa ăn gì mà

- Nhưng tôi thấy no rồi – Rõ ràng nhìn thấy mặt cô ta là không thể nuốt nổi đây mà

-...- Khánh nhìn thấy rõ có gì đó bực bội trong ánh mắt Vy, nhưng lại không nói gì

- Vậy lát gặp trên lớp nha

-...- Vy quay đi nhưng lại gặp Gia Như đang cùng Hải Anh đi tới

- Chị Vy, ăn sáng chưa

- Chị ăn rồi, bây giờ chị lên lớp, gặp em sau nha

- Thôi, đang sớm mà, chị xuống đây đi em cho chị coi kịch hay

- Hả, kịch sao

- Phải rồi

- Anh Khánh – Gia Như chạy lại chỗ Khánh, thấy Hạ My đang ngồi cạnh Khánh thì như liền tặng cho cô ta một cái liếc xéo

- Gia Như, em ăn sáng chưa, ngồi đây ăn với tụi chị nhé – Hạ My vốn dĩ khó chịu khi nhìn thấy Gia Như nhưng cũng phải giả vờ tỏ ra thân thiện với cô

- À...em cũng chưa ăn, vậy tụi em ngồi cùng hai người nhé

- Được rồi, em ăn gì – Khánh hỏi

- Hải Anh đang đi lấy rồi

- ừ được rồi

Tôi Yêu Anh, Chàng Trai Băng LãnhTác giả: Thùy Xíu7h15 phút tại nhà họ Trần A....a....a, tiếng hét thất thanh của một cô tiểu thư vang cả ra khắp một khu biệt thự, thấy vậy bà Trần vội vã từ trong phòng khách chạy ra -Tiểu Vy à có chuyện gì thế??? – bà Trần vẻ mặt bàng hoàng -Mẹ à tại sao mẹ lại ko gọi con dậy a~~!! – hôm nay là ngày con đi nhận lớp mà mẹ, lỡ trễ thì sao- Trần Phương Vy giọng đầy lo lắng -Con quên sao, hôm nay ba hẹn với hiệu trưởng Mã là 8h chúng ta mới đến mà -à....con quên mất... Sau khi ăn sáng xong Vy chạy về phòng thay quần áo để chuẩn bị đi nhận học, 7h45p" Vy bước xuống tầng với một bộ váy trắng đơn giản triết eo, hai dây được buộc lại gọn gàng không quá cầu kì, kiêu sa nhưng đủ để " hớp hồn" bọn con trai.....Vy chạy đến chỗ ông Trần rồi cười tinh nghịch - Ba à!ba thấy con gái ba thế nào - Con gái ta là đẹp nhất rồi – Ông Trần mỉm cười đáp lại Vy cười rồi ôm lấy tay ba- Chúng ta đi thôi không trễ giờ -Được rồi con gái Băng và cha đi đến trường A.P- một ngôi trường mang tầm cỡ quốc tế chỉ dành riêng cho con… Đúng như lời Vương phu nhân nói, hai người họ dọn tới một căn nhà khác để ra ở riêng... Đó là một căn nhà lớn, đằng sau là một khu vườn lớn và một cái hồ lớn nước trong vắt.... có một chiếc cầu bắc ngang qua chiếc hồ, căn nhà trông thật đẹp và sang trọng.- Tôi mang đồ lên phòng đây – Vy nói với Khánh nhưng đáp lại câu nói của cô cũng chỉ là cái biểu cảm lạnh như băngVy khiêng vác bao nhiêu là đồ lên phòng, ngắm nghía, sắp xếp mãi mới xong...Dọn dẹp xong thì cũng đã muộn, Vy thấy đói nên mò xuống bếp tìm đồ ăn nhưng trong tủ lạnh trống trơn vì vừa chuyển đến chưa kịp mua sắm gì...mì gói cũng không có đành phải chịu đựng, định quay lên phòng thì Vy nhìn ra cửa thấy Khánh đang sách túi đồ gì đó hình như là đồ ăn, không nghĩ thêm được gì Vy chạy ùa lại- Anh đi mua đồ ăn sao?? – Mắt Vy sáng như sao nhìn Khánh- Ăn đi... - Khánh đưa túi đồ ăn cho Vy- Cảm ơn – Vy tự nhiên đỡ lấy túi đồ-...- Mà anh không ăn sao?- Ăn rồi – Khánh quay lên phòng- Vậy thì thôi, tôi ăn một mình – Vy cắm cúi ăn như con ma đóiSáng hôm sauVy dậy từ rất sớm, đi ra khuân viên sau vườn hít thở không khí rồi mới vào trong nhà thay đồng phục đi học, mới hơn 6h Vy nghĩ có lẽ lúc này Khánh vẫn chưa dậy Vy đã lén lút đi xuống tầng định đi học thì- Cô định đi học bây giờ sao?- Phải..phải- Vy ấp úng- Ngồi đó đợi tôi, lát tôi đưa cô đi học- Không cần, tôi...tôi tự đi- Cô cứ thử đi trước coi – Khánh quay lên phòng-....10 p" sau Khánh xuống nhà Vy vẫn ngồi đó ngoan ngoãn như một chú cún- Đi thôi – Khánh lên tiếng- ÒHai người đi ra xe, chuẩn bị đi đến trường...- Tôi....- Cô làm sao?- Tôi đói...- Vậy đến trường rồi đi ăn sáng- ÒHai người cùng nhau đi đến trường, Vừa lúc đó Hạ My cũng vừa đến....thấy Vy bước từ trong xe ra-đi cùng với Khánh, cô ta lại điên lên- Trần Phương Vy, tôi làm đến như vậy mà cô vẫn chưa bỏ cuộc...vậy đừng trách tôi....Khánh cùng Vy xuống căn-tin ăn sáng, có vẻ như không có thử thách nào ngăn cản được hai trái tim này nữa rồi...cho dù giận nhau chỉ cần hai người họ ở bên nhau, những giận hờn đó sẽ vô cớ bay đi hết, có lẽ do tình cảm họ dành cho nhau đã nhiều hơn- Anh Khánh – Không biết từ đâu Hạ My chạy đến, ôm lấy cánh tay Khánh- Em ăn sáng chưa – Khánh ân cần hỏi- Em chưa- Vậy được ngồi ăn luôn đi, để anh gọi đồ cho em- Em sợ không tiện – Hạ My liếc nhìn sang Vy vẻ mặt e ngại- Em cứ ngồi đi-... - Vy không quan tâm, vẫn cứ ngồi ăn nhưng thực ra cô thấy có chút gì đó khó chịu- Vậy cũng được sao? không làm phiền cậu chứ Vy – Vẫn vẻ mặt đó, cô ta nhìn Vy- Không sao! dù gì tôi cũng ăn xong rồi! tôi xin phép trước...- Vy đứng dậy đi lên lớp- Không phải chứ, cậu vẫn chưa ăn gì mà- Nhưng tôi thấy no rồi – Rõ ràng nhìn thấy mặt cô ta là không thể nuốt nổi đây mà-...- Khánh nhìn thấy rõ có gì đó bực bội trong ánh mắt Vy, nhưng lại không nói gì- Vậy lát gặp trên lớp nha-...- Vy quay đi nhưng lại gặp Gia Như đang cùng Hải Anh đi tới- Chị Vy, ăn sáng chưa- Chị ăn rồi, bây giờ chị lên lớp, gặp em sau nha- Thôi, đang sớm mà, chị xuống đây đi em cho chị coi kịch hay- Hả, kịch sao- Phải rồi- Anh Khánh – Gia Như chạy lại chỗ Khánh, thấy Hạ My đang ngồi cạnh Khánh thì như liền tặng cho cô ta một cái liếc xéo- Gia Như, em ăn sáng chưa, ngồi đây ăn với tụi chị nhé – Hạ My vốn dĩ khó chịu khi nhìn thấy Gia Như nhưng cũng phải giả vờ tỏ ra thân thiện với cô- À...em cũng chưa ăn, vậy tụi em ngồi cùng hai người nhé- Được rồi, em ăn gì – Khánh hỏi- Hải Anh đang đi lấy rồi- ừ được rồi

Chương 42