Thoáng đó đã 18 năm trôi qua, 4 cái tên Thiên Vũ, Anh Thy, Thiên Băng, Ngọc Hòa trở thành huyền thoại của trường Royal. Giờ đây, những đứa con của họ thừa kế vị trí của họ. Tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh vội vã sắp vào chỗ ngồi. Trong khi đó ở lớp 12A thì ôi thôi loạn hết cỡ. Nhưng mà trung tâm thì là 3 đứa cô hồn cuối lớp, toàn là trai xinh gái đẹp không à. Vương đang chơi đua xe với hắn, mặc kệ cái lớp như ngoài chợ. Cô nàng Thiên Nhi thì im lặng, đeo headphone, ngồi chéo chân tập trung nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới mua. Vương ngước lên, ngó quanh hình như có gì đó thiếu thiếu, chồm lên khều Thiên Nhi: - Mày có thấy thằng Khang đâu không Nhi. Thiên Nhi đóng sách lại, cất headphone, móc điện thoại ra gõ gõ gì đó rồi đưa cho Vương. 2 giây sau Vương trả lại cho Nhi rồi hỏi một câu với bộ mặt rất ư là tỉnh: - Mày đưa số mẹ thằng Khang cho tao chi. - Mày muốn biết nó ở đâu thì phải hỏi mẹ nó chứ, không phải sao? _ Nhi nhìn Vương bằng ánh mắt khiêu khích. Môi…
Chương 18
Yêu Em! Tôi Không Cần Lí DoTác giả: Black moonThoáng đó đã 18 năm trôi qua, 4 cái tên Thiên Vũ, Anh Thy, Thiên Băng, Ngọc Hòa trở thành huyền thoại của trường Royal. Giờ đây, những đứa con của họ thừa kế vị trí của họ. Tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh vội vã sắp vào chỗ ngồi. Trong khi đó ở lớp 12A thì ôi thôi loạn hết cỡ. Nhưng mà trung tâm thì là 3 đứa cô hồn cuối lớp, toàn là trai xinh gái đẹp không à. Vương đang chơi đua xe với hắn, mặc kệ cái lớp như ngoài chợ. Cô nàng Thiên Nhi thì im lặng, đeo headphone, ngồi chéo chân tập trung nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới mua. Vương ngước lên, ngó quanh hình như có gì đó thiếu thiếu, chồm lên khều Thiên Nhi: - Mày có thấy thằng Khang đâu không Nhi. Thiên Nhi đóng sách lại, cất headphone, móc điện thoại ra gõ gõ gì đó rồi đưa cho Vương. 2 giây sau Vương trả lại cho Nhi rồi hỏi một câu với bộ mặt rất ư là tỉnh: - Mày đưa số mẹ thằng Khang cho tao chi. - Mày muốn biết nó ở đâu thì phải hỏi mẹ nó chứ, không phải sao? _ Nhi nhìn Vương bằng ánh mắt khiêu khích. Môi… Sau buổi cắm trại mọi việc trở lại quỹ đạo. Tin hắn và nó quen nhau nhanh chóng lan tỏa khắp trường. Giờ đây đi đâu nó cũng bị chỉ trỏ nói nào là: “ Đĩa đeo chân hạc”, “ ăn bám”, v..v…Hắn se se tóc nó tò mò hỏi:- Sao em không công bố thân phận để đám nhiều chuyện kia câm lại.Nó cười khẩy:- Nói rồi họ làm gì được em!Đang nói chuyện vui vẻ bỗng Ân chạy vào nói thì thầm gì đó vào tai nó. Chân mày nó khẽ chau lại tỏ vẻ khó chịu làm hắn tò mò. Nó lấy cặp rồi bảo hắn:- Anh xin phép giùm em với Ân nhé. Em có chút việc.Hắn lo lắng hỏi- Việc gì thế.Nó ra hiệu cho đám kia. Nhìn nó và Ân thì họ biết là việc liên quan đến bang nên Khang nhanh chân giải vây:- Tao biết thật ra album hôm bữa chụp đính hôn bị trục trặc họ đi coi thôi mà.Hắn tần ngần nói:- Em đi cẩn thận nhé.Nó cười trấn an hắn rồi cùng Ân ra ngoài. Trong đầu nó vẫn còn vang vọng câu nói của Ân: “ Du Hạ Tử vừa đáp máy bay về”. Việc hắn ta về nước sớm không nằm ngoài dự đoán của nó. Ân lái xe quay sang hỏi nó:- Chị tính sao?Nó nhìn ra cửa kính chậm rãi nói:- Bây giờ mà cuốn quýt lên thì không giải quyết được gì! Em thông báo với mọi người 9 giờ tối nay họp bang.Ân gật đầu rồi bất chợt lên tiếng:- Chị…không tính cho anh Luân biết chị là bang chủ sao…Nó im lặng một hồi rồi trả lời:- Chị..sợ………..Đối với bang chủ như nó từ sợ không có trong từ điển. Nhưng dù sao nó cũng là con gái. Cũng chưa được 20 tuổi. Nó cũng có nổi sợ của riêng mình chứ. Nó sợ nếu biết nó là bang chủ, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm thì có thể…một ngày nào đó hắn sẽ giống henry mà lao vào cứu nó. Và để rồi nó lại đau khổ them một lần nữa. Cú sock mất henry đối với nó là quá đủ rồi, khó khăn lắm nó mới mở cửa trái tim mình lần nữa. Huống hồ gì thời gian này nó thực hiện kế hoạch của mình, mối nguy hiểm càng nhiều…Tối hôm đó tại phòng họp bangMọi người đều có mặt đầy đủ. Nó ngồi im lặng trên mặt vẫn đeo mặt nạ như thường lệ. Ân cùng Huy đi vào chỗ ngồi. Tuy là họp bang nhưng toàn bạn bè nên Khang nói với Ân:- Ân qua đây ngồi với anh đi!Mọi người đều khúc khích cười riêng nó cất giọng ngiêm nghị:- Zus tôi xin nhắc lại khi trong bang nên gọi tên trong bang tránh gọi tên thật. Tiếp theo chúng ta ngồi đây bàn kế hoạch. OK!Khang thừa biết chị họ yêu quái của mình cố ý làm mình bẽ mặt vì đó giờ làm gì có luật đó. Anh chàng đành hậm hực ngồi im. Nó lên tiếng:- Chắc hẳn mọi người cũng biết tin Du Hạ Tử về nước. Đồng nghĩa với việc kế hoạch chúng ta sắp đang tiến hành.Nhi xoay xoay cây bút bi hỏi:- Vậy trong thời gian này chúng ta cần hành động gì không Jaw?Nó lắc đầu:- Không cần manh động gì nhiều. Giành sức cho trận chiến cuối cùng. Với lại Hạ Tử cũng bằng tuổi chúng ta. Có khả năng hắn ta sẽ đi học. Hắn ta không biết mặt thật chúng ta nên không cần đề phòng.Nhi gật đầu rồi nói lớn:- Mọi người về nghỉ ngơi. Theo kế hoạch mà chuẩn bị.Trong phòng họp chỉ còn mỗi nó, bỗng tiếng chuông điện thoại reo. Là hắn gọi, nó giả giọng ngái ngủ nghe máy:- Aloo!Hắn khẽ cười nói:- Heo lùn đang ngủ à!Nó khẽ cười vì biệt danh hắn gọi nó. Nó tiếp tục diễn:- Khuya rồi không ngủ làm gì cha!- Tưởng em còn thức rủ em chat đêm ngủ rồi thì thôi! Heo lùn ngủ ngoan mai anh thỉnh em đi học nha.! _Hắn gập máy trước khi nó chém hắn. Còn nó thì ngồi khẽ cười rồi cũng đi về. Mặc kệ giông bão gì sắp đến chỉ cần biết…hai trái tim ấy cùng chung nhịp đập là được…
Sau buổi cắm trại mọi việc trở lại quỹ đạo. Tin hắn và nó quen nhau nhanh chóng lan tỏa khắp trường. Giờ đây đi đâu nó cũng bị chỉ trỏ nói nào là: “ Đĩa đeo chân hạc”, “ ăn bám”, v..v…
Hắn se se tóc nó tò mò hỏi:
- Sao em không công bố thân phận để đám nhiều chuyện kia câm lại.
Nó cười khẩy:
- Nói rồi họ làm gì được em!
Đang nói chuyện vui vẻ bỗng Ân chạy vào nói thì thầm gì đó vào tai nó. Chân mày nó khẽ chau lại tỏ vẻ khó chịu làm hắn tò mò. Nó lấy cặp rồi bảo hắn:
- Anh xin phép giùm em với Ân nhé. Em có chút việc.
Hắn lo lắng hỏi
- Việc gì thế.
Nó ra hiệu cho đám kia. Nhìn nó và Ân thì họ biết là việc liên quan đến bang nên Khang nhanh chân giải vây:
- Tao biết thật ra album hôm bữa chụp đính hôn bị trục trặc họ đi coi thôi mà.
Hắn tần ngần nói:
- Em đi cẩn thận nhé.
Nó cười trấn an hắn rồi cùng Ân ra ngoài. Trong đầu nó vẫn còn vang vọng câu nói của Ân: “ Du Hạ Tử vừa đáp máy bay về”. Việc hắn ta về nước sớm không nằm ngoài dự đoán của nó. Ân lái xe quay sang hỏi nó:
- Chị tính sao?
Nó nhìn ra cửa kính chậm rãi nói:
- Bây giờ mà cuốn quýt lên thì không giải quyết được gì! Em thông báo với mọi người 9 giờ tối nay họp bang.
Ân gật đầu rồi bất chợt lên tiếng:
- Chị…không tính cho anh Luân biết chị là bang chủ sao…
Nó im lặng một hồi rồi trả lời:
- Chị..sợ………..
Đối với bang chủ như nó từ sợ không có trong từ điển. Nhưng dù sao nó cũng là con gái. Cũng chưa được 20 tuổi. Nó cũng có nổi sợ của riêng mình chứ. Nó sợ nếu biết nó là bang chủ, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm thì có thể…một ngày nào đó hắn sẽ giống henry mà lao vào cứu nó. Và để rồi nó lại đau khổ them một lần nữa. Cú sock mất henry đối với nó là quá đủ rồi, khó khăn lắm nó mới mở cửa trái tim mình lần nữa. Huống hồ gì thời gian này nó thực hiện kế hoạch của mình, mối nguy hiểm càng nhiều…Tối hôm đó tại phòng họp bang
Mọi người đều có mặt đầy đủ. Nó ngồi im lặng trên mặt vẫn đeo mặt nạ như thường lệ. Ân cùng Huy đi vào chỗ ngồi. Tuy là họp bang nhưng toàn bạn bè nên Khang nói với Ân:
- Ân qua đây ngồi với anh đi!
Mọi người đều khúc khích cười riêng nó cất giọng ngiêm nghị:
- Zus tôi xin nhắc lại khi trong bang nên gọi tên trong bang tránh gọi tên thật. Tiếp theo chúng ta ngồi đây bàn kế hoạch. OK!
Khang thừa biết chị họ yêu quái của mình cố ý làm mình bẽ mặt vì đó giờ làm gì có luật đó. Anh chàng đành hậm hực ngồi im. Nó lên tiếng:
- Chắc hẳn mọi người cũng biết tin Du Hạ Tử về nước. Đồng nghĩa với việc kế hoạch chúng ta sắp đang tiến hành.
Nhi xoay xoay cây bút bi hỏi:
- Vậy trong thời gian này chúng ta cần hành động gì không Jaw?
Nó lắc đầu:
- Không cần manh động gì nhiều. Giành sức cho trận chiến cuối cùng. Với lại Hạ Tử cũng bằng tuổi chúng ta. Có khả năng hắn ta sẽ đi học. Hắn ta không biết mặt thật chúng ta nên không cần đề phòng.
Nhi gật đầu rồi nói lớn:
- Mọi người về nghỉ ngơi. Theo kế hoạch mà chuẩn bị.
Trong phòng họp chỉ còn mỗi nó, bỗng tiếng chuông điện thoại reo. Là hắn gọi, nó giả giọng ngái ngủ nghe máy:
- Aloo!
Hắn khẽ cười nói:
- Heo lùn đang ngủ à!
Nó khẽ cười vì biệt danh hắn gọi nó. Nó tiếp tục diễn:
- Khuya rồi không ngủ làm gì cha!
- Tưởng em còn thức rủ em chat đêm ngủ rồi thì thôi! Heo lùn ngủ ngoan mai anh thỉnh em đi học nha.! _
Hắn gập máy trước khi nó chém hắn. Còn nó thì ngồi khẽ cười rồi cũng đi về. Mặc kệ giông bão gì sắp đến chỉ cần biết…hai trái tim ấy cùng chung nhịp đập là được…
Yêu Em! Tôi Không Cần Lí DoTác giả: Black moonThoáng đó đã 18 năm trôi qua, 4 cái tên Thiên Vũ, Anh Thy, Thiên Băng, Ngọc Hòa trở thành huyền thoại của trường Royal. Giờ đây, những đứa con của họ thừa kế vị trí của họ. Tiếng chuông vào lớp vang lên, tất cả học sinh vội vã sắp vào chỗ ngồi. Trong khi đó ở lớp 12A thì ôi thôi loạn hết cỡ. Nhưng mà trung tâm thì là 3 đứa cô hồn cuối lớp, toàn là trai xinh gái đẹp không à. Vương đang chơi đua xe với hắn, mặc kệ cái lớp như ngoài chợ. Cô nàng Thiên Nhi thì im lặng, đeo headphone, ngồi chéo chân tập trung nghiền ngẫm cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới mua. Vương ngước lên, ngó quanh hình như có gì đó thiếu thiếu, chồm lên khều Thiên Nhi: - Mày có thấy thằng Khang đâu không Nhi. Thiên Nhi đóng sách lại, cất headphone, móc điện thoại ra gõ gõ gì đó rồi đưa cho Vương. 2 giây sau Vương trả lại cho Nhi rồi hỏi một câu với bộ mặt rất ư là tỉnh: - Mày đưa số mẹ thằng Khang cho tao chi. - Mày muốn biết nó ở đâu thì phải hỏi mẹ nó chứ, không phải sao? _ Nhi nhìn Vương bằng ánh mắt khiêu khích. Môi… Sau buổi cắm trại mọi việc trở lại quỹ đạo. Tin hắn và nó quen nhau nhanh chóng lan tỏa khắp trường. Giờ đây đi đâu nó cũng bị chỉ trỏ nói nào là: “ Đĩa đeo chân hạc”, “ ăn bám”, v..v…Hắn se se tóc nó tò mò hỏi:- Sao em không công bố thân phận để đám nhiều chuyện kia câm lại.Nó cười khẩy:- Nói rồi họ làm gì được em!Đang nói chuyện vui vẻ bỗng Ân chạy vào nói thì thầm gì đó vào tai nó. Chân mày nó khẽ chau lại tỏ vẻ khó chịu làm hắn tò mò. Nó lấy cặp rồi bảo hắn:- Anh xin phép giùm em với Ân nhé. Em có chút việc.Hắn lo lắng hỏi- Việc gì thế.Nó ra hiệu cho đám kia. Nhìn nó và Ân thì họ biết là việc liên quan đến bang nên Khang nhanh chân giải vây:- Tao biết thật ra album hôm bữa chụp đính hôn bị trục trặc họ đi coi thôi mà.Hắn tần ngần nói:- Em đi cẩn thận nhé.Nó cười trấn an hắn rồi cùng Ân ra ngoài. Trong đầu nó vẫn còn vang vọng câu nói của Ân: “ Du Hạ Tử vừa đáp máy bay về”. Việc hắn ta về nước sớm không nằm ngoài dự đoán của nó. Ân lái xe quay sang hỏi nó:- Chị tính sao?Nó nhìn ra cửa kính chậm rãi nói:- Bây giờ mà cuốn quýt lên thì không giải quyết được gì! Em thông báo với mọi người 9 giờ tối nay họp bang.Ân gật đầu rồi bất chợt lên tiếng:- Chị…không tính cho anh Luân biết chị là bang chủ sao…Nó im lặng một hồi rồi trả lời:- Chị..sợ………..Đối với bang chủ như nó từ sợ không có trong từ điển. Nhưng dù sao nó cũng là con gái. Cũng chưa được 20 tuổi. Nó cũng có nổi sợ của riêng mình chứ. Nó sợ nếu biết nó là bang chủ, phải đối mặt với nhiều nguy hiểm thì có thể…một ngày nào đó hắn sẽ giống henry mà lao vào cứu nó. Và để rồi nó lại đau khổ them một lần nữa. Cú sock mất henry đối với nó là quá đủ rồi, khó khăn lắm nó mới mở cửa trái tim mình lần nữa. Huống hồ gì thời gian này nó thực hiện kế hoạch của mình, mối nguy hiểm càng nhiều…Tối hôm đó tại phòng họp bangMọi người đều có mặt đầy đủ. Nó ngồi im lặng trên mặt vẫn đeo mặt nạ như thường lệ. Ân cùng Huy đi vào chỗ ngồi. Tuy là họp bang nhưng toàn bạn bè nên Khang nói với Ân:- Ân qua đây ngồi với anh đi!Mọi người đều khúc khích cười riêng nó cất giọng ngiêm nghị:- Zus tôi xin nhắc lại khi trong bang nên gọi tên trong bang tránh gọi tên thật. Tiếp theo chúng ta ngồi đây bàn kế hoạch. OK!Khang thừa biết chị họ yêu quái của mình cố ý làm mình bẽ mặt vì đó giờ làm gì có luật đó. Anh chàng đành hậm hực ngồi im. Nó lên tiếng:- Chắc hẳn mọi người cũng biết tin Du Hạ Tử về nước. Đồng nghĩa với việc kế hoạch chúng ta sắp đang tiến hành.Nhi xoay xoay cây bút bi hỏi:- Vậy trong thời gian này chúng ta cần hành động gì không Jaw?Nó lắc đầu:- Không cần manh động gì nhiều. Giành sức cho trận chiến cuối cùng. Với lại Hạ Tử cũng bằng tuổi chúng ta. Có khả năng hắn ta sẽ đi học. Hắn ta không biết mặt thật chúng ta nên không cần đề phòng.Nhi gật đầu rồi nói lớn:- Mọi người về nghỉ ngơi. Theo kế hoạch mà chuẩn bị.Trong phòng họp chỉ còn mỗi nó, bỗng tiếng chuông điện thoại reo. Là hắn gọi, nó giả giọng ngái ngủ nghe máy:- Aloo!Hắn khẽ cười nói:- Heo lùn đang ngủ à!Nó khẽ cười vì biệt danh hắn gọi nó. Nó tiếp tục diễn:- Khuya rồi không ngủ làm gì cha!- Tưởng em còn thức rủ em chat đêm ngủ rồi thì thôi! Heo lùn ngủ ngoan mai anh thỉnh em đi học nha.! _Hắn gập máy trước khi nó chém hắn. Còn nó thì ngồi khẽ cười rồi cũng đi về. Mặc kệ giông bão gì sắp đến chỉ cần biết…hai trái tim ấy cùng chung nhịp đập là được…