“Tạm biệt Giám đốc!!” hơn mười nhân viên tan họp, cúi đầu chờ vị lãnh đạo đáng kính của họ ra khỏi phòng. Đại Kỷ là người nắm cổ phần công ty lớn thứ 3 sau Chủ tịch và các nguyên lão cổ đông. Anh là người lạnh lùng, rất thích hợp với xu hướng của cô gái có trái tim dễ tan chảy. Ngay cả dáng đi cũng cao cao tại thượng, khiến người khác phải nể phục. Tuy nhiên, điều mà hiếm ai biết được. Đại Kỷ khi về nhà khác như thế nào. “Bảo bối!!!! Anh về rồi nè!!!” Vừa mới bước tới cửa nhà, thấy Nhã Ái đứng bếp nấu cơm, chưa kịp tháo giày đã chạy lại ôm chầm lấy, dụi mặt vào làn tóc thơm của cô, cười khì khì. “Anh chưa tháo giày! Mau, bẩn nhà!” Nhã Ái mặc tạp dề, liền lấy tay đẩy chồng ra. Cưới nhau 1 tháng rồi mà tính tình anh vẫn trẻ con như vậy. Không thể tin được đó lại là Giám đốc lạnh lùng người người yêu mến. “Bảo bối, bảo bối! Thơm anh, thơm anh!” Đại Kỷ tháo giày ra rồi vẫn mặt dày đưa má, đợi cái hôn chào mừng về nhà của cô. “Người anh hôi quá, đi tắm mau!” Nhã Ái đạp chồng mình vào phòng…
Chương 10: Đặt tên cho con (2)
Đại Boss Trẻ Con Cực Kỳ Yêu VợTác giả: HanaKisuke“Tạm biệt Giám đốc!!” hơn mười nhân viên tan họp, cúi đầu chờ vị lãnh đạo đáng kính của họ ra khỏi phòng. Đại Kỷ là người nắm cổ phần công ty lớn thứ 3 sau Chủ tịch và các nguyên lão cổ đông. Anh là người lạnh lùng, rất thích hợp với xu hướng của cô gái có trái tim dễ tan chảy. Ngay cả dáng đi cũng cao cao tại thượng, khiến người khác phải nể phục. Tuy nhiên, điều mà hiếm ai biết được. Đại Kỷ khi về nhà khác như thế nào. “Bảo bối!!!! Anh về rồi nè!!!” Vừa mới bước tới cửa nhà, thấy Nhã Ái đứng bếp nấu cơm, chưa kịp tháo giày đã chạy lại ôm chầm lấy, dụi mặt vào làn tóc thơm của cô, cười khì khì. “Anh chưa tháo giày! Mau, bẩn nhà!” Nhã Ái mặc tạp dề, liền lấy tay đẩy chồng ra. Cưới nhau 1 tháng rồi mà tính tình anh vẫn trẻ con như vậy. Không thể tin được đó lại là Giám đốc lạnh lùng người người yêu mến. “Bảo bối, bảo bối! Thơm anh, thơm anh!” Đại Kỷ tháo giày ra rồi vẫn mặt dày đưa má, đợi cái hôn chào mừng về nhà của cô. “Người anh hôi quá, đi tắm mau!” Nhã Ái đạp chồng mình vào phòng… Trợ lý Hoàng đang mặc áo khoác dày chống lạnh đứng ở nơi nào đó của Thái Bình Dương...ngắm cảnh quan đêm đầy sao cực kỳ đẹp. Ở khu nhà trọ kề biển thế này, có mơ cũng không được. Cảm giác rất yên bình, cũng thật khoan khoái...cách biệt với thế giới ồn ào náo nhiệt.Thật xui xẻo mà cũng thật hạnh phúc...Chợt điện thoại Hoàng Tố reo lên, anh chàng mở xem thì giật mình, suýt chút ném nó xuống nước cho cá mập xơi tái.Là của Đại Kỷ đại nhân a~Anh mới vừa ấn nút “Trả lời” thì bên kia gần như hết hơi hết sức mà gào lên:“Trợ lý Hoàng! Tên Đại Thần hay hơn đúng không!!?” ai đó đã gào thét inh ỏi, đến độ không cần bật loa vẫn nghe như thủng màng nhĩ. Trợ lý Hoàng vẫn không hay việc gì đã xảy ra với cái chỗ của Giám đốc, nghe có vẻ rất căng à nha! Hay là chiến tranh đổ máu sau khi anh đi rồi? Haiz...đúng là không ngày nào được yên...“Giám đốc, xin hãy kể trình tự các sự việc.” Anh cố gắng dùng cái mánh nghề nghiệp ra nói chuyện, chứ với người ngang như cua như Đại Kỷ thì có gào thét chung thì người bị thiệt cũng chẳng phải Đại Boss...“Đại Kỷ! Anh đừng có quá đáng! Tên của con phải là Đại Toàn!” bên kia í é phản bác, nghe chất giọng là biết ngay Nhã Ái đang cãi cọ với Đại Kỷ. Dù cãi nhau nhưng cô vẫn dùng giọng có chút cứng rắn nói, chứ không trẻ con gào lên như Đại Kỷ.Thì ra là cái vụ mang thai với đặt tên cho con...Về phương diện này thì Hoàng Tố có chút kinh nghiệm, anh thở hắt ra 1 hơi, trải qua nhiều chuyện bây giờ là lúc áp dụng vào thực tiễn.“Anh quá đáng chỗ nào! Rõ ràng cái tên đó không đẹp chút nào!” Đại Kỷ tức giận đá văng câu nói của Nhã Ái, thân là 1 người cha, anh cũng rất thương cho tương lai của con, nên vắt óc suy nghĩ tên cho con. Ai ngờ đã không được còn bị chỉnh sửa.May mà người nghe máy là Hoàng Tố, chứ là người khác chắc đã bị cười cho thúi mặt.“Đại Kỷ, anh đang gọi cho tiền bối đấy à? Này, chuyện gia đình mình để riêng chúng ta giải quyết. Sao anh lại làm phiền đến Hoàng tiền bối vậy?”Một câu của Nhã Ái đã nhanh chóng làm sắc mặt Đại Kỷ tệ hơn, vừa ghen vừa bực...còn đầu dây bên kia toát mồ hôi như tắm...Phu nhân Giám đốc quả là rất can đảm...công nhận rất can đảm...“Giám...Giám đốc...” Hoàng Tố chưa kịp nói gì thì điện thoại cắt cái cụp...Rõ ràng là Đại Kỷ giận rồi.Chỉ mong đây không phải là phát động chiến tranh toàn cục diện...Hoàng Tố chắp 2 tay khấn vái trời đất.
Trợ lý Hoàng
đang mặc áo khoác dày chống lạnh đứng ở nơi nào đó của Thái Bình
Dương...ngắm cảnh quan đêm đầy sao cực kỳ đẹp. Ở khu nhà trọ kề biển thế này, có mơ cũng không được. Cảm giác rất yên bình, cũng thật khoan
khoái...cách biệt với thế giới ồn ào náo nhiệt.
Thật xui xẻo mà cũng thật hạnh phúc...
Chợt điện thoại Hoàng Tố reo lên, anh chàng mở xem thì giật mình, suýt chút ném nó xuống nước cho cá mập xơi tái.
Là của Đại Kỷ đại nhân a~
Anh mới vừa ấn nút “Trả lời” thì bên kia gần như hết hơi hết sức mà gào lên:
“Trợ lý Hoàng! Tên Đại Thần hay hơn đúng không!!?” ai đó đã gào thét inh ỏi, đến độ không cần bật loa vẫn nghe như thủng màng nhĩ. Trợ lý Hoàng vẫn
không hay việc gì đã xảy ra với cái chỗ của Giám đốc, nghe có vẻ rất
căng à nha! Hay là chiến tranh đổ máu sau khi anh đi rồi? Haiz...đúng là không ngày nào được yên...
“Giám đốc, xin hãy kể trình tự các sự việc.” Anh cố gắng dùng cái mánh nghề nghiệp ra nói chuyện, chứ với
người ngang như cua như Đại Kỷ thì có gào thét chung thì người bị thiệt
cũng chẳng phải Đại Boss...
“Đại Kỷ! Anh đừng có quá đáng! Tên
của con phải là Đại Toàn!” bên kia í é phản bác, nghe chất giọng là biết ngay Nhã Ái đang cãi cọ với Đại Kỷ. Dù cãi nhau nhưng cô vẫn dùng giọng có chút cứng rắn nói, chứ không trẻ con gào lên như Đại Kỷ.
Thì
ra là cái vụ mang thai với đặt tên cho con...Về phương diện này thì
Hoàng Tố có chút kinh nghiệm, anh thở hắt ra 1 hơi, trải qua nhiều
chuyện bây giờ là lúc áp dụng vào thực tiễn.
“Anh quá đáng chỗ
nào! Rõ ràng cái tên đó không đẹp chút nào!” Đại Kỷ tức giận đá văng câu nói của Nhã Ái, thân là 1 người cha, anh cũng rất thương cho tương lai
của con, nên vắt óc suy nghĩ tên cho con. Ai ngờ đã không được còn bị
chỉnh sửa.
May mà người nghe máy là Hoàng Tố, chứ là người khác chắc đã bị cười cho thúi mặt.
“Đại Kỷ, anh đang gọi cho tiền bối đấy à? Này, chuyện gia đình mình để riêng chúng ta giải quyết. Sao anh lại làm phiền đến Hoàng tiền bối vậy?”
Một câu của Nhã Ái đã nhanh chóng làm sắc mặt Đại Kỷ tệ hơn, vừa ghen vừa bực...còn đầu dây bên kia toát mồ hôi như tắm...
Phu nhân Giám đốc quả là rất can đảm...công nhận rất can đảm...
“Giám...Giám đốc...” Hoàng Tố chưa kịp nói gì thì điện thoại cắt cái cụp...
Rõ ràng là Đại Kỷ giận rồi.
Chỉ mong đây không phải là phát động chiến tranh toàn cục diện...
Hoàng Tố chắp 2 tay khấn vái trời đất.
Đại Boss Trẻ Con Cực Kỳ Yêu VợTác giả: HanaKisuke“Tạm biệt Giám đốc!!” hơn mười nhân viên tan họp, cúi đầu chờ vị lãnh đạo đáng kính của họ ra khỏi phòng. Đại Kỷ là người nắm cổ phần công ty lớn thứ 3 sau Chủ tịch và các nguyên lão cổ đông. Anh là người lạnh lùng, rất thích hợp với xu hướng của cô gái có trái tim dễ tan chảy. Ngay cả dáng đi cũng cao cao tại thượng, khiến người khác phải nể phục. Tuy nhiên, điều mà hiếm ai biết được. Đại Kỷ khi về nhà khác như thế nào. “Bảo bối!!!! Anh về rồi nè!!!” Vừa mới bước tới cửa nhà, thấy Nhã Ái đứng bếp nấu cơm, chưa kịp tháo giày đã chạy lại ôm chầm lấy, dụi mặt vào làn tóc thơm của cô, cười khì khì. “Anh chưa tháo giày! Mau, bẩn nhà!” Nhã Ái mặc tạp dề, liền lấy tay đẩy chồng ra. Cưới nhau 1 tháng rồi mà tính tình anh vẫn trẻ con như vậy. Không thể tin được đó lại là Giám đốc lạnh lùng người người yêu mến. “Bảo bối, bảo bối! Thơm anh, thơm anh!” Đại Kỷ tháo giày ra rồi vẫn mặt dày đưa má, đợi cái hôn chào mừng về nhà của cô. “Người anh hôi quá, đi tắm mau!” Nhã Ái đạp chồng mình vào phòng… Trợ lý Hoàng đang mặc áo khoác dày chống lạnh đứng ở nơi nào đó của Thái Bình Dương...ngắm cảnh quan đêm đầy sao cực kỳ đẹp. Ở khu nhà trọ kề biển thế này, có mơ cũng không được. Cảm giác rất yên bình, cũng thật khoan khoái...cách biệt với thế giới ồn ào náo nhiệt.Thật xui xẻo mà cũng thật hạnh phúc...Chợt điện thoại Hoàng Tố reo lên, anh chàng mở xem thì giật mình, suýt chút ném nó xuống nước cho cá mập xơi tái.Là của Đại Kỷ đại nhân a~Anh mới vừa ấn nút “Trả lời” thì bên kia gần như hết hơi hết sức mà gào lên:“Trợ lý Hoàng! Tên Đại Thần hay hơn đúng không!!?” ai đó đã gào thét inh ỏi, đến độ không cần bật loa vẫn nghe như thủng màng nhĩ. Trợ lý Hoàng vẫn không hay việc gì đã xảy ra với cái chỗ của Giám đốc, nghe có vẻ rất căng à nha! Hay là chiến tranh đổ máu sau khi anh đi rồi? Haiz...đúng là không ngày nào được yên...“Giám đốc, xin hãy kể trình tự các sự việc.” Anh cố gắng dùng cái mánh nghề nghiệp ra nói chuyện, chứ với người ngang như cua như Đại Kỷ thì có gào thét chung thì người bị thiệt cũng chẳng phải Đại Boss...“Đại Kỷ! Anh đừng có quá đáng! Tên của con phải là Đại Toàn!” bên kia í é phản bác, nghe chất giọng là biết ngay Nhã Ái đang cãi cọ với Đại Kỷ. Dù cãi nhau nhưng cô vẫn dùng giọng có chút cứng rắn nói, chứ không trẻ con gào lên như Đại Kỷ.Thì ra là cái vụ mang thai với đặt tên cho con...Về phương diện này thì Hoàng Tố có chút kinh nghiệm, anh thở hắt ra 1 hơi, trải qua nhiều chuyện bây giờ là lúc áp dụng vào thực tiễn.“Anh quá đáng chỗ nào! Rõ ràng cái tên đó không đẹp chút nào!” Đại Kỷ tức giận đá văng câu nói của Nhã Ái, thân là 1 người cha, anh cũng rất thương cho tương lai của con, nên vắt óc suy nghĩ tên cho con. Ai ngờ đã không được còn bị chỉnh sửa.May mà người nghe máy là Hoàng Tố, chứ là người khác chắc đã bị cười cho thúi mặt.“Đại Kỷ, anh đang gọi cho tiền bối đấy à? Này, chuyện gia đình mình để riêng chúng ta giải quyết. Sao anh lại làm phiền đến Hoàng tiền bối vậy?”Một câu của Nhã Ái đã nhanh chóng làm sắc mặt Đại Kỷ tệ hơn, vừa ghen vừa bực...còn đầu dây bên kia toát mồ hôi như tắm...Phu nhân Giám đốc quả là rất can đảm...công nhận rất can đảm...“Giám...Giám đốc...” Hoàng Tố chưa kịp nói gì thì điện thoại cắt cái cụp...Rõ ràng là Đại Kỷ giận rồi.Chỉ mong đây không phải là phát động chiến tranh toàn cục diện...Hoàng Tố chắp 2 tay khấn vái trời đất.