Tác giả:

“Tạm biệt Giám đốc!!” hơn mười nhân viên tan họp, cúi đầu chờ vị lãnh đạo đáng kính của họ ra khỏi phòng. Đại Kỷ là người nắm cổ phần công ty lớn thứ 3 sau Chủ tịch và các nguyên lão cổ đông. Anh là người lạnh lùng, rất thích hợp với xu hướng của cô gái có trái tim dễ tan chảy. Ngay cả dáng đi cũng cao cao tại thượng, khiến người khác phải nể phục. Tuy nhiên, điều mà hiếm ai biết được. Đại Kỷ khi về nhà khác như thế nào. “Bảo bối!!!! Anh về rồi nè!!!” Vừa mới bước tới cửa nhà, thấy Nhã Ái đứng bếp nấu cơm, chưa kịp tháo giày đã chạy lại ôm chầm lấy, dụi mặt vào làn tóc thơm của cô, cười khì khì. “Anh chưa tháo giày! Mau, bẩn nhà!” Nhã Ái mặc tạp dề, liền lấy tay đẩy chồng ra. Cưới nhau 1 tháng rồi mà tính tình anh vẫn trẻ con như vậy. Không thể tin được đó lại là Giám đốc lạnh lùng người người yêu mến. “Bảo bối, bảo bối! Thơm anh, thơm anh!” Đại Kỷ tháo giày ra rồi vẫn mặt dày đưa má, đợi cái hôn chào mừng về nhà của cô. “Người anh hôi quá, đi tắm mau!” Nhã Ái đạp chồng mình vào phòng…

Chương 14: Thật sự là không thấy quái lạ sao?

Đại Boss Trẻ Con Cực Kỳ Yêu VợTác giả: HanaKisuke“Tạm biệt Giám đốc!!” hơn mười nhân viên tan họp, cúi đầu chờ vị lãnh đạo đáng kính của họ ra khỏi phòng. Đại Kỷ là người nắm cổ phần công ty lớn thứ 3 sau Chủ tịch và các nguyên lão cổ đông. Anh là người lạnh lùng, rất thích hợp với xu hướng của cô gái có trái tim dễ tan chảy. Ngay cả dáng đi cũng cao cao tại thượng, khiến người khác phải nể phục. Tuy nhiên, điều mà hiếm ai biết được. Đại Kỷ khi về nhà khác như thế nào. “Bảo bối!!!! Anh về rồi nè!!!” Vừa mới bước tới cửa nhà, thấy Nhã Ái đứng bếp nấu cơm, chưa kịp tháo giày đã chạy lại ôm chầm lấy, dụi mặt vào làn tóc thơm của cô, cười khì khì. “Anh chưa tháo giày! Mau, bẩn nhà!” Nhã Ái mặc tạp dề, liền lấy tay đẩy chồng ra. Cưới nhau 1 tháng rồi mà tính tình anh vẫn trẻ con như vậy. Không thể tin được đó lại là Giám đốc lạnh lùng người người yêu mến. “Bảo bối, bảo bối! Thơm anh, thơm anh!” Đại Kỷ tháo giày ra rồi vẫn mặt dày đưa má, đợi cái hôn chào mừng về nhà của cô. “Người anh hôi quá, đi tắm mau!” Nhã Ái đạp chồng mình vào phòng… “Giám đốc à, tôi nghĩ việc này không hay đâu, Phu nhân mà biết thì sẽ buồn lắm đó.” Hoàng Tố thở dài nhìn Đại Kỷ đang hì hục làm chuyện gì đó.“Tôi còn cách nào khác? Cậu nói thử tôi nghe?” Đại Kỷ thấy Hoàng Tố phàn nàn, đưa mắt liếc xéo, khiến trợ lý Hoàng ngậm miệng, không dám nói gì hơn.À...e hèm, tuy là sau 1 cuộc cãi vã, 2 người nào đó đã làm hòa, tuy nhiên về cục cưng trong bụng của Nhã Ái làm Hoàng Tố không lúc nào yên. Bắt đầu từ 2 tháng này, cô thèm ăn, ăn vào thì buồn nôn muốn ọe hết ra, dáng người không giống các bà mẹ mang bầu mà ngày càng ốm đi. Đại Kỷ thương vợ, rất lo cho vợ, ngày nào cũng phải chứng kiến cô chịu khổ khi mang thai, anh hận sao những việc đó không để anh gánh mà để Nhã Ái gánh? Vả lại cục cưng anh càng ngày cũng càng lớn, cái bụng của Nhã Ái cũng ngày càng to. Nhã Ái đi đứng, ăn mặc cũng phải khó khăn họa hoằn.Điều đó làm Đại Kỷ thấy mình thật vô dụng. (=_= khỏi nói, vô dụng ngay từ đầu rồi.)Bây giờ, Đại Kỷ cùng Hoàng Tố đang đi mua quần áo, tã lót và đồ chơi cho em bé. Hoàng Tố không hiểu tại sao người bị dắt đi lại là mình. Mà cũng phải thôi, Nhã Ái bây giờ phải nằm nghỉ ở nhà, Đại Kỷ phải gọi Tống Hoa đến chăm sóc cô, khéo Nhã Ái lại đòi này đòi kia mà không được đáp ứng.Cơ mà...hẳn quá là kỳ cục....Bao nhiêu ánh mắt người nhìn đều chỉa vào 2 người đàn ông mua đồ em bé, không phải nói ánh mắt đó quá mức b**n th** đi. Chẳng hiểu sao Đại Kỷ chịu được, Hoàng Tố lại không. Thử nghĩ 2 người đàn ông rủ nhau đi mua đồ cho em bé, nếu 2 người cùng có con thì quá là trùng hợp đi, nếu 2 người có gian tình thì chị em hủ nữ sẽ tập trung hết lại để coi...Chắc chắn Đại Kỷ không nhận ra a~ Không nhận ra mọi người đang xem xét anh là công hay thụ a~“Giám...Giám đốc, anh không thấy ánh mắt b**n th** của mọi người sao?” Hoàng Tố nhìn xung quanh giúp Đại Kỷ, quả rất nhiều người bị thu hút bởi vẻ lịch lãm của Đại Kỷ.“Trợ lý Hoàng, anh còn nói nữa, tôi chuyển anh ra Bắc cực công tác.” Đại Kỷ nhìn chằm chằm bình sữa cho em bé, ngắn gọn 1 câu.“Dạ, không nói nữa.” Hoàng Tố cúi đầu răm rắp nghe theo.Cuối cùng chọn xong, trở về nhà, Nhã Ái cũng vừa về, trên tay cũng là đồ cho em bé -_-...Đại Kỷ không nói không rằng chuyển công tác Hoàng Tố sang Bắc cực.“Lần này tôi làm sai cái gì...Trời ơi...con muốn chết cho rồi...”P/s: về phần công hay thụ, mời các hủ nữ nói, nếu ở đây không có hủ nữ, mị sẽ định nghĩa cho.

“Giám đốc à,
tôi nghĩ việc này không hay đâu, Phu nhân mà biết thì sẽ buồn lắm đó.”
Hoàng Tố thở dài nhìn Đại Kỷ đang hì hục làm chuyện gì đó.

“Tôi
còn cách nào khác? Cậu nói thử tôi nghe?” Đại Kỷ thấy Hoàng Tố phàn nàn, đưa mắt liếc xéo, khiến trợ lý Hoàng ngậm miệng, không dám nói gì hơn.

À...e hèm, tuy là sau 1 cuộc cãi vã, 2 người nào đó đã làm hòa, tuy nhiên về
cục cưng trong bụng của Nhã Ái làm Hoàng Tố không lúc nào yên. Bắt đầu
từ 2 tháng này, cô thèm ăn, ăn vào thì buồn nôn muốn ọe hết ra, dáng
người không giống các bà mẹ mang bầu mà ngày càng ốm đi. Đại Kỷ thương
vợ, rất lo cho vợ, ngày nào cũng phải chứng kiến cô chịu khổ khi mang
thai, anh hận sao những việc đó không để anh gánh mà để Nhã Ái gánh? Vả
lại cục cưng anh càng ngày cũng càng lớn, cái bụng của Nhã Ái cũng ngày
càng to. Nhã Ái đi đứng, ăn mặc cũng phải khó khăn họa hoằn.

Điều đó làm Đại Kỷ thấy mình thật vô dụng. (=_= khỏi nói, vô dụng ngay từ đầu rồi.)

Bây giờ, Đại Kỷ cùng Hoàng Tố đang đi mua quần áo, tã lót và đồ chơi cho em bé. Hoàng Tố không hiểu tại sao người bị dắt đi lại là mình. Mà cũng
phải thôi, Nhã Ái bây giờ phải nằm nghỉ ở nhà, Đại Kỷ phải gọi Tống Hoa
đến chăm sóc cô, khéo Nhã Ái lại đòi này đòi kia mà không được đáp ứng.

Cơ mà...hẳn quá là kỳ cục....

Bao nhiêu ánh mắt người nhìn đều chỉa vào 2 người đàn ông mua đồ em bé,
không phải nói ánh mắt đó quá mức b**n th** đi. Chẳng hiểu sao Đại Kỷ
chịu được, Hoàng Tố lại không. Thử nghĩ 2 người đàn ông rủ nhau đi mua
đồ cho em bé, nếu 2 người cùng có con thì quá là trùng hợp đi, nếu 2
người có gian tình thì chị em hủ nữ sẽ tập trung hết lại để coi...

Chắc chắn Đại Kỷ không nhận ra a~ Không nhận ra mọi người đang xem xét anh là công hay thụ a~

“Giám...Giám đốc, anh không thấy ánh mắt b**n th** của mọi người sao?” Hoàng Tố nhìn xung quanh giúp Đại Kỷ, quả rất nhiều người bị thu hút bởi vẻ lịch lãm
của Đại Kỷ.

“Trợ lý Hoàng, anh còn nói nữa, tôi chuyển anh ra Bắc cực công tác.” Đại Kỷ nhìn chằm chằm bình sữa cho em bé, ngắn gọn 1 câu.

“Dạ, không nói nữa.” Hoàng Tố cúi đầu răm rắp nghe theo.

Cuối cùng chọn xong, trở về nhà, Nhã Ái cũng vừa về, trên tay cũng là đồ cho em bé -_-...

Đại Kỷ không nói không rằng chuyển công tác Hoàng Tố sang Bắc cực.

“Lần này tôi làm sai cái gì...Trời ơi...con muốn chết cho rồi...”

P/s: về phần công hay thụ, mời các hủ nữ nói, nếu ở đây không có hủ nữ, mị sẽ định nghĩa cho.

Đại Boss Trẻ Con Cực Kỳ Yêu VợTác giả: HanaKisuke“Tạm biệt Giám đốc!!” hơn mười nhân viên tan họp, cúi đầu chờ vị lãnh đạo đáng kính của họ ra khỏi phòng. Đại Kỷ là người nắm cổ phần công ty lớn thứ 3 sau Chủ tịch và các nguyên lão cổ đông. Anh là người lạnh lùng, rất thích hợp với xu hướng của cô gái có trái tim dễ tan chảy. Ngay cả dáng đi cũng cao cao tại thượng, khiến người khác phải nể phục. Tuy nhiên, điều mà hiếm ai biết được. Đại Kỷ khi về nhà khác như thế nào. “Bảo bối!!!! Anh về rồi nè!!!” Vừa mới bước tới cửa nhà, thấy Nhã Ái đứng bếp nấu cơm, chưa kịp tháo giày đã chạy lại ôm chầm lấy, dụi mặt vào làn tóc thơm của cô, cười khì khì. “Anh chưa tháo giày! Mau, bẩn nhà!” Nhã Ái mặc tạp dề, liền lấy tay đẩy chồng ra. Cưới nhau 1 tháng rồi mà tính tình anh vẫn trẻ con như vậy. Không thể tin được đó lại là Giám đốc lạnh lùng người người yêu mến. “Bảo bối, bảo bối! Thơm anh, thơm anh!” Đại Kỷ tháo giày ra rồi vẫn mặt dày đưa má, đợi cái hôn chào mừng về nhà của cô. “Người anh hôi quá, đi tắm mau!” Nhã Ái đạp chồng mình vào phòng… “Giám đốc à, tôi nghĩ việc này không hay đâu, Phu nhân mà biết thì sẽ buồn lắm đó.” Hoàng Tố thở dài nhìn Đại Kỷ đang hì hục làm chuyện gì đó.“Tôi còn cách nào khác? Cậu nói thử tôi nghe?” Đại Kỷ thấy Hoàng Tố phàn nàn, đưa mắt liếc xéo, khiến trợ lý Hoàng ngậm miệng, không dám nói gì hơn.À...e hèm, tuy là sau 1 cuộc cãi vã, 2 người nào đó đã làm hòa, tuy nhiên về cục cưng trong bụng của Nhã Ái làm Hoàng Tố không lúc nào yên. Bắt đầu từ 2 tháng này, cô thèm ăn, ăn vào thì buồn nôn muốn ọe hết ra, dáng người không giống các bà mẹ mang bầu mà ngày càng ốm đi. Đại Kỷ thương vợ, rất lo cho vợ, ngày nào cũng phải chứng kiến cô chịu khổ khi mang thai, anh hận sao những việc đó không để anh gánh mà để Nhã Ái gánh? Vả lại cục cưng anh càng ngày cũng càng lớn, cái bụng của Nhã Ái cũng ngày càng to. Nhã Ái đi đứng, ăn mặc cũng phải khó khăn họa hoằn.Điều đó làm Đại Kỷ thấy mình thật vô dụng. (=_= khỏi nói, vô dụng ngay từ đầu rồi.)Bây giờ, Đại Kỷ cùng Hoàng Tố đang đi mua quần áo, tã lót và đồ chơi cho em bé. Hoàng Tố không hiểu tại sao người bị dắt đi lại là mình. Mà cũng phải thôi, Nhã Ái bây giờ phải nằm nghỉ ở nhà, Đại Kỷ phải gọi Tống Hoa đến chăm sóc cô, khéo Nhã Ái lại đòi này đòi kia mà không được đáp ứng.Cơ mà...hẳn quá là kỳ cục....Bao nhiêu ánh mắt người nhìn đều chỉa vào 2 người đàn ông mua đồ em bé, không phải nói ánh mắt đó quá mức b**n th** đi. Chẳng hiểu sao Đại Kỷ chịu được, Hoàng Tố lại không. Thử nghĩ 2 người đàn ông rủ nhau đi mua đồ cho em bé, nếu 2 người cùng có con thì quá là trùng hợp đi, nếu 2 người có gian tình thì chị em hủ nữ sẽ tập trung hết lại để coi...Chắc chắn Đại Kỷ không nhận ra a~ Không nhận ra mọi người đang xem xét anh là công hay thụ a~“Giám...Giám đốc, anh không thấy ánh mắt b**n th** của mọi người sao?” Hoàng Tố nhìn xung quanh giúp Đại Kỷ, quả rất nhiều người bị thu hút bởi vẻ lịch lãm của Đại Kỷ.“Trợ lý Hoàng, anh còn nói nữa, tôi chuyển anh ra Bắc cực công tác.” Đại Kỷ nhìn chằm chằm bình sữa cho em bé, ngắn gọn 1 câu.“Dạ, không nói nữa.” Hoàng Tố cúi đầu răm rắp nghe theo.Cuối cùng chọn xong, trở về nhà, Nhã Ái cũng vừa về, trên tay cũng là đồ cho em bé -_-...Đại Kỷ không nói không rằng chuyển công tác Hoàng Tố sang Bắc cực.“Lần này tôi làm sai cái gì...Trời ơi...con muốn chết cho rồi...”P/s: về phần công hay thụ, mời các hủ nữ nói, nếu ở đây không có hủ nữ, mị sẽ định nghĩa cho.

Chương 14: Thật sự là không thấy quái lạ sao?