Giữa đường phố đông vui tấp nập, người người đi lại. Dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn. Ở trước một cửa hàng tiện lợi, một anh chàng với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần sẫm màu đậm chất thư sinh đang chờ cậu bạn thân. Anh bạn ở giữa đám đông vẫy gọi hắn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện bỗng có đám đông gần chỗ hắn đi tới. Tên bạn hắn vốn tính tò mò thích xen vào chuyện người khác nên vội kéo hắn chen lấn vào đám đông. Bốp... bốp... Những âm thanh đánh đấm liên hồi từng tiếng từng hồi đập vào tai hắn. Trong đám đông đó đưa học sinh đang đánh mấy thằng săm sổ đầy mình. Đứa bị đá ra lại lồm cồm bò dậy lao vào đánh tiếp. Nhóc con xông vào khẽ nói: - Tụi bay rảnh hơi thật. Rồi lại đánh chúng tới tấp, mọi người nhíu mày thán phục đứa học sinh này quả thực can đảm. Thằng bạn của hắn vội nói: - Nhóc đó thật kiên cường. Hắn đáp lại thằng bạn một câu hoàn toàn trái ngược: - Đầu gấu. Cô gái nước mắt ngắn nước mắt dài tầm 16 tuổi mặc bộ đồng phục lưng đeo chiếc balô hồng nhạt. Cô bé đưa…
Chương 18: Biến đổi
Nhóc Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Phương NghiGiữa đường phố đông vui tấp nập, người người đi lại. Dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn. Ở trước một cửa hàng tiện lợi, một anh chàng với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần sẫm màu đậm chất thư sinh đang chờ cậu bạn thân. Anh bạn ở giữa đám đông vẫy gọi hắn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện bỗng có đám đông gần chỗ hắn đi tới. Tên bạn hắn vốn tính tò mò thích xen vào chuyện người khác nên vội kéo hắn chen lấn vào đám đông. Bốp... bốp... Những âm thanh đánh đấm liên hồi từng tiếng từng hồi đập vào tai hắn. Trong đám đông đó đưa học sinh đang đánh mấy thằng săm sổ đầy mình. Đứa bị đá ra lại lồm cồm bò dậy lao vào đánh tiếp. Nhóc con xông vào khẽ nói: - Tụi bay rảnh hơi thật. Rồi lại đánh chúng tới tấp, mọi người nhíu mày thán phục đứa học sinh này quả thực can đảm. Thằng bạn của hắn vội nói: - Nhóc đó thật kiên cường. Hắn đáp lại thằng bạn một câu hoàn toàn trái ngược: - Đầu gấu. Cô gái nước mắt ngắn nước mắt dài tầm 16 tuổi mặc bộ đồng phục lưng đeo chiếc balô hồng nhạt. Cô bé đưa… Xế chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, chim vội vã bay về tổ, từng lớp học tan dần cũng là lúc nó tỉnh giấc. Nó khẽ lay người thấy cái chăn mỏng trên người, khẽ cầm lên đứng dậy. Lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ sau màn hình máy tính. Vội đóng máy tính và cầm áo khoác lên rồi nói:- Em dậy rồi thì chúng ta đi ăn.- Thầy...._ Nó bị hắn kéo đi. Nó không hiểu sao nó không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.Hắn kéo nó một mạch đến nhà để xe, lấy chiếc mũ bảo hiểm ơ chiếc xe phân khối lớn rồi vứt cho nó. Nó đứng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dắt xe ra ngồi chờ nó lên xe nhưng thấy nó có vẻ ngơ ngác liền nói:- Sao thế? Đội mũ vào đi chứ!- Dạ._ Nó ngoan ngoãn nghe lời đội mũ an toàn.- Lên xe._ Hắn hất hàm.- Ơ..._ Nó ngồi lên xe.Hắn vội phóng xe đi không ngờ con nhóc này lại nghe lời như thế. Hắn vừa lài xe vừa nói:- Em nên tháo mắt kính và gỡ tóc ra.- Tại sao? Em không thích!_ Nó cắn môi nói.- Không thích thì chốc vẫn sẽ khác vì tôi sẽ biến em trở thành cô gái khác trong ngày hôm nay._ Hắn khẽ nhếch môi.- Em không muốn.- Đừng quên điều kiện của tôi.- Thầy quá đáng._ Nó giả vờ trách móc để hắn bỏ ý định đó đi.- Đừng làm điều bộ đó với tôi không tác dụng đâu._ Hắn như đọc được suy nghĩ của nó.- Dạ.Hắn đỗ xe tại một thương hiệu có tiếng. Vừa bước vào toàn thể nhân viên đều cúi chào hắn, nó bị kéo vào trong. Tuy rất khó chịu nhưng không thể làm gì vì hắn đang nắm giữ bí mật của nó.Nửa tiếng sau nó bước ra với một vẻ hoàn toàn khác. Hắn ngước nhìn nó, vẻ đẹp hiếm hoi của nó đã khiến hắn không thể rời mắt. Nó bước ra với vẻ mặt không mấy vui tươi.- Thầy! Đôi giầy này vướng quá._ Nó nhìn vào đôi giầy cao gót 7 phân nói.- Đi vào thế nó mới hợp với bộ quần áo đó.- Sao thầy biết em thích màu xanh mà chọn._ Nó xoay chiếc váy xoè,ngắn tới đầu gối, trước gương.- Vì tôi muốn em làm chính con người của mình. Bởi nó tượng trưng cho sự tự do._ Hắn khoác áo ngoài màu trắng lên vai nó.Màu của sự tự do đúng nó rất muốn điều đó nhưng không thể. Nó phải có một vỏ bọc cho chính mình, yếu đuối để trở thành học sinh ngoan, cứng rắn để không bị bắt nạt. Nó vẫn luôn tự hỏi chính mình là người như thế nào. Ngày hôm nay nó mới biết con người thật của mình ra sao. Có lẽ từ này nó sẽ thay đổi dù chỉ một chút.
Xế chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, chim vội vã bay về tổ, từng lớp học tan dần cũng là lúc nó tỉnh giấc. Nó khẽ lay người thấy cái chăn mỏng trên người, khẽ cầm lên đứng dậy. Lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ sau màn hình máy tính. Vội đóng máy tính và cầm áo khoác lên rồi nói:
- Em dậy rồi thì chúng ta đi ăn.
- Thầy...._ Nó bị hắn kéo đi. Nó không hiểu sao nó không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.
Hắn kéo nó một mạch đến nhà để xe, lấy chiếc mũ bảo hiểm ơ chiếc xe phân khối lớn rồi vứt cho nó. Nó đứng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dắt xe ra ngồi chờ nó lên xe nhưng thấy nó có vẻ ngơ ngác liền nói:
- Sao thế? Đội mũ vào đi chứ!
- Dạ._ Nó ngoan ngoãn nghe lời đội mũ an toàn.
- Lên xe._ Hắn hất hàm.
- Ơ..._ Nó ngồi lên xe.
Hắn vội phóng xe đi không ngờ con nhóc này lại nghe lời như thế. Hắn vừa lài xe vừa nói:
- Em nên tháo mắt kính và gỡ tóc ra.
- Tại sao? Em không thích!_ Nó cắn môi nói.
- Không thích thì chốc vẫn sẽ khác vì tôi sẽ biến em trở thành cô gái khác trong ngày hôm nay._ Hắn khẽ nhếch môi.
- Em không muốn.
- Đừng quên điều kiện của tôi.
- Thầy quá đáng._ Nó giả vờ trách móc để hắn bỏ ý định đó đi.
- Đừng làm điều bộ đó với tôi không tác dụng đâu._ Hắn như đọc được suy nghĩ của nó.
- Dạ.
Hắn đỗ xe tại một thương hiệu có tiếng. Vừa bước vào toàn thể nhân viên đều cúi chào hắn, nó bị kéo vào trong. Tuy rất khó chịu nhưng không thể làm gì vì hắn đang nắm giữ bí mật của nó.
Nửa tiếng sau nó bước ra với một vẻ hoàn toàn khác. Hắn ngước nhìn nó, vẻ đẹp hiếm hoi của nó đã khiến hắn không thể rời mắt. Nó bước ra với vẻ mặt không mấy vui tươi.
- Thầy! Đôi giầy này vướng quá._ Nó nhìn vào đôi giầy cao gót 7 phân nói.
- Đi vào thế nó mới hợp với bộ quần áo đó.
- Sao thầy biết em thích màu xanh mà chọn._ Nó xoay chiếc váy xoè,ngắn tới đầu gối, trước gương.
- Vì tôi muốn em làm chính con người của mình. Bởi nó tượng trưng cho sự tự do._ Hắn khoác áo ngoài màu trắng lên vai nó.
Màu của sự tự do đúng nó rất muốn điều đó nhưng không thể. Nó phải có một vỏ bọc cho chính mình, yếu đuối để trở thành học sinh ngoan, cứng rắn để không bị bắt nạt. Nó vẫn luôn tự hỏi chính mình là người như thế nào. Ngày hôm nay nó mới biết con người thật của mình ra sao. Có lẽ từ này nó sẽ thay đổi dù chỉ một chút.
Nhóc Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Phương NghiGiữa đường phố đông vui tấp nập, người người đi lại. Dưới ánh chiều tà của buổi hoàng hôn. Ở trước một cửa hàng tiện lợi, một anh chàng với chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần sẫm màu đậm chất thư sinh đang chờ cậu bạn thân. Anh bạn ở giữa đám đông vẫy gọi hắn. Hai người vừa đi vừa nói chuyện bỗng có đám đông gần chỗ hắn đi tới. Tên bạn hắn vốn tính tò mò thích xen vào chuyện người khác nên vội kéo hắn chen lấn vào đám đông. Bốp... bốp... Những âm thanh đánh đấm liên hồi từng tiếng từng hồi đập vào tai hắn. Trong đám đông đó đưa học sinh đang đánh mấy thằng săm sổ đầy mình. Đứa bị đá ra lại lồm cồm bò dậy lao vào đánh tiếp. Nhóc con xông vào khẽ nói: - Tụi bay rảnh hơi thật. Rồi lại đánh chúng tới tấp, mọi người nhíu mày thán phục đứa học sinh này quả thực can đảm. Thằng bạn của hắn vội nói: - Nhóc đó thật kiên cường. Hắn đáp lại thằng bạn một câu hoàn toàn trái ngược: - Đầu gấu. Cô gái nước mắt ngắn nước mắt dài tầm 16 tuổi mặc bộ đồng phục lưng đeo chiếc balô hồng nhạt. Cô bé đưa… Xế chiều, khi mặt trời bắt đầu lặn, chim vội vã bay về tổ, từng lớp học tan dần cũng là lúc nó tỉnh giấc. Nó khẽ lay người thấy cái chăn mỏng trên người, khẽ cầm lên đứng dậy. Lúc này hắn nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ sau màn hình máy tính. Vội đóng máy tính và cầm áo khoác lên rồi nói:- Em dậy rồi thì chúng ta đi ăn.- Thầy...._ Nó bị hắn kéo đi. Nó không hiểu sao nó không thể thoát khỏi bàn tay của hắn.Hắn kéo nó một mạch đến nhà để xe, lấy chiếc mũ bảo hiểm ơ chiếc xe phân khối lớn rồi vứt cho nó. Nó đứng ngơ ngác nhìn hắn. Hắn dắt xe ra ngồi chờ nó lên xe nhưng thấy nó có vẻ ngơ ngác liền nói:- Sao thế? Đội mũ vào đi chứ!- Dạ._ Nó ngoan ngoãn nghe lời đội mũ an toàn.- Lên xe._ Hắn hất hàm.- Ơ..._ Nó ngồi lên xe.Hắn vội phóng xe đi không ngờ con nhóc này lại nghe lời như thế. Hắn vừa lài xe vừa nói:- Em nên tháo mắt kính và gỡ tóc ra.- Tại sao? Em không thích!_ Nó cắn môi nói.- Không thích thì chốc vẫn sẽ khác vì tôi sẽ biến em trở thành cô gái khác trong ngày hôm nay._ Hắn khẽ nhếch môi.- Em không muốn.- Đừng quên điều kiện của tôi.- Thầy quá đáng._ Nó giả vờ trách móc để hắn bỏ ý định đó đi.- Đừng làm điều bộ đó với tôi không tác dụng đâu._ Hắn như đọc được suy nghĩ của nó.- Dạ.Hắn đỗ xe tại một thương hiệu có tiếng. Vừa bước vào toàn thể nhân viên đều cúi chào hắn, nó bị kéo vào trong. Tuy rất khó chịu nhưng không thể làm gì vì hắn đang nắm giữ bí mật của nó.Nửa tiếng sau nó bước ra với một vẻ hoàn toàn khác. Hắn ngước nhìn nó, vẻ đẹp hiếm hoi của nó đã khiến hắn không thể rời mắt. Nó bước ra với vẻ mặt không mấy vui tươi.- Thầy! Đôi giầy này vướng quá._ Nó nhìn vào đôi giầy cao gót 7 phân nói.- Đi vào thế nó mới hợp với bộ quần áo đó.- Sao thầy biết em thích màu xanh mà chọn._ Nó xoay chiếc váy xoè,ngắn tới đầu gối, trước gương.- Vì tôi muốn em làm chính con người của mình. Bởi nó tượng trưng cho sự tự do._ Hắn khoác áo ngoài màu trắng lên vai nó.Màu của sự tự do đúng nó rất muốn điều đó nhưng không thể. Nó phải có một vỏ bọc cho chính mình, yếu đuối để trở thành học sinh ngoan, cứng rắn để không bị bắt nạt. Nó vẫn luôn tự hỏi chính mình là người như thế nào. Ngày hôm nay nó mới biết con người thật của mình ra sao. Có lẽ từ này nó sẽ thay đổi dù chỉ một chút.