Tác giả:

Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá…

Chương 34

Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!Tác giả: MiunnyNó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá… Chap mới tới rồi đây! Nhưng Mun muốn nói với các bạn điều này: là Mun KHÔNG CÓ BỎ TRUYỆN nha! Chỉ là ra không thường xuyên nữa thôi. Vậy nên đừng có bỏ Mun,Mun buồn lắm đó! Mun luyên thuyên xong rồi đây,các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Nhớ để lại bình luận góp ý nữa đó!Kết hôn? Hắn nói muốn kết hôn? Đây có thể coi là một lời tỏ tình hay không đây? Không biết nó nghĩ thế nào nhưng đây chắc chắn là những lời thật lòng nhất từ sâu trong trái tim hắn. Hắn có thể nghi ngờ nó một chút,nhưng nói bỏ nó thì đó là điều không thể,chỉ còn cách giải quyết là cưới nó về,khi đó mọi chuyện sẽ chấm dứt,nó và hắn sẽ được ở cạnh bên nhau và có được hạnh phúc. Phải,chỉ có như thế!Mắt nó bỗng chốc dâng lên một tầng nước,sau đó kết hạt và rơi xuống. Nó không hiểu được những cái gì quá sâu xa,nhưng nó hiểu rằng,cho dù có chuyện gì xảy ra,hắn c*̃ng không bỏ nó,chỉ như vậy,nó chỉ cần như vậy mà thôi…-Bảo Ánh!Cô bưng một bát cháo nghi ngút khói đi vào,sau lưng còn có anh nữa,họ đã biết hết chuyện hắn nói với nó rồi và trong đầu đang rộ lên một kế hoạch nham hiểm,tuy thế vẫn đi vào với vẻ mặt đồng thương cảm chứ không có ý gì hơn. Đặt tô cháo xuống bàn,cô nói:-Bọn tớ biết hết chuyện rồi. Cậu định làm sao đây Bảo Ánh?-Cậu và anh Bảo biết rồi à?-Phải,anh ta nói to quá,bọn tớ nghe hết rồi (Xào xạo,có mà úp cái ly thủy tinh zô cửa rồi cố gắng mà nghe lén thì có).-Tớ…bây giờ tớ c*̃ng không biết làm sao nữa…-Vậy cậu có yêu anh ấy không?*Gật đầu*-Vậy cậu có muốn mãi được ở bên anh ấy không?-Tất nhiên rồi!-Vậy thì cậu đồng ý đi!-Nhưng tớ sợ…-Cậu sợ cái gì?-Tớ sợ lấy tớ về,anh ấy sẽ không thể có hạnh phúc. Tớ chỉ là một cơn ngốc ham ăn không hơn không kém!-Nghe này Bảo Ánh,tớ đã nói với cậu như thế nào hả? Cậu phải biết tin vào chính bản thân mình,đừng nghe những lời con người ngoài kia nói,họ chỉ là đang cố làm cậu mất niềm tin mà thôi. Chỉ cần cậu kiên cường thì không ai có thể nói gì được cậu nữa!-Ưm,có thể cậu nói đúng. Để có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy thì đầu tiên tớ phải biết tin vào chính mình.-Cậu hiểu ra rồi đấy! Vậy bây giờ tớ hỏi lại,cậu có đồng ý lấy anh ấy không?-Có!Nhưng mà cái đó là cuộc nói chuyện giữa cô và nó,dù có đồng ý với cô c*̃ng chưa được gì,phải đi hỏi nhân vật chính đã.Hắn khẽ mở mắt. Nhức đầu quá,có lẽ hồi nãy uống hơi nhiều,đã thế còn buồn nôn nữa. Hắn chạy vội vào nhà nhỏ,nôn hết tất cả,sau đó đi ra với vẻ mặt mệt mỏi,có chút nhăn nhó vì bao tử đang bị quặn thắt lại gây đau đớn,ngồi bịch xuống giường,tay bấu chặt lấy ga giường. Nó nhìn hắn đầy đau đớn,sau đó chợt nhớ ra,bưng tô cháo đến ngồi cạnh hắn,nói nhỏ:-Anh ăn cháo đi này!-Cháo ở đâu ra thế?-Là do Ngọc Linh nấu đấy!-Chứ không phải do em à,chán thế!-Hắn lầm bầm.-Anh nói gì thế?-Không có gì.Hắn cầm lấy tô cháo rồi ăn. Nó ngồi ở bên nhìn,đợi đến khi hắn gần ăn hết mới cất giọng:-Anh à…về chuyện hồi nãy anh nói…em đồng ý!-Chuyện gì cơ?-Thì cái chuyện anh muốn chúng ta kết hôn đó,anh không nhớ sao?-Gì? Kết hôn? -Hắn suýt nữa thì mắc nghẹn miếng cháo đang ăn dở,trợn mắt nhìn nó -Anh nói thế hồi nào?-Lúc nãy đó,anh bảo không muốn làm người yêu c*̉a em nữa và chúng ta hãy kết hôn đi còn gì?-Anh nói thế thật sao? A,tất cả là do rượu!-Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh không muốn kết hôn với em à?-Tất nhiên…-Anh…-Tất nhiên là anh rất muốn rồi,chỉ có điều sợ em không đồng ý nên anh chưa dám nói ra thôi. À mà hồi nãy em nói cái gì ấy nhỉ,anh chưa nghe rõ lắm!-Em nói là anh không muốn kết hôn với em sao?-Không phải,câu trước cơ!-Em nói anh nói vậy nghĩa là sao?-Không phải câu này,câu đầu tiên em nói với anh á!-Em nói là EM ĐỒNG Ý KẾT HÔN VỚI ANH,VÕ HOÀNG PHONG!!!Nó hét hên,sau đó thì ôm chặt lấy hắn đang bất động và hôn luôn. Aa,lần này là nó chủ động đó nha. Hắn thật sự bất ngờ với một loạt hành động c*̉a nó,tuy vậy đời nào để lỡ cơ hội ngàn vàng này,thả tô cháo xuống đất (lát ai dọn đây?),ôm lấy nó,rồi sau đó dùng kĩ thuật điêu luyện đè nó xuống giường hôn đáp trả. Hai người họ nằm trên giường nằm trên giường,trao nhau một nụ hôn nồng cháy,cái đó có thể gọi là vị ngọt c*̉a tình yêu. Ngày hôm nay,hắn đã tỏ tình và nó đồng ý,bằng chứng là nó và hắn đang hôn nhau say đắm kia…Chap này ngắn thế thôi,để dành cho chap sau có cái mà viết. Thích đám cưới thì cứ đợi chap sau,nhưng nói trước là hai người chưa yên với ta đâu nha!

Chap mới tới rồi đây! Nhưng Mun muốn nói với các bạn điều
này: là Mun KHÔNG CÓ BỎ TRUYỆN nha! Chỉ là ra không thường xuyên nữa thôi. Vậy nên đừng có bỏ Mun,Mun buồn lắm đó! Mun luyên
thuyên xong rồi đây,các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Nhớ để lại
bình luận góp ý nữa đó!

Kết hôn? Hắn nói muốn kết hôn? Đây có thể coi là một lời
tỏ tình hay không đây? Không biết nó nghĩ thế nào nhưng đây chắc chắn là những lời thật lòng nhất từ sâu trong trái tim hắn.
Hắn có thể nghi ngờ nó một chút,nhưng nói bỏ nó thì đó là
điều không thể,chỉ còn cách giải quyết là cưới nó về,khi đó
mọi chuyện sẽ chấm dứt,nó và hắn sẽ được ở cạnh bên nhau và có được hạnh phúc. Phải,chỉ có như thế!

Mắt nó bỗng chốc dâng lên một tầng nước,sau đó kết hạt và
rơi xuống. Nó không hiểu được những cái gì quá sâu xa,nhưng nó
hiểu rằng,cho dù có chuyện gì xảy ra,hắn c*̃ng không bỏ
nó,chỉ như vậy,nó chỉ cần như vậy mà thôi…

-Bảo Ánh!

Cô bưng một bát cháo nghi ngút khói đi vào,sau lưng còn có
anh nữa,họ đã biết hết chuyện hắn nói với nó rồi và trong
đầu đang rộ lên một kế hoạch nham hiểm,tuy thế vẫn đi vào với
vẻ mặt đồng thương cảm chứ không có ý gì hơn. Đặt tô cháo
xuống bàn,cô nói:

-Bọn tớ biết hết chuyện rồi. Cậu định làm sao đây Bảo Ánh?

-Cậu và anh Bảo biết rồi à?

-Phải,anh ta nói to quá,bọn tớ nghe hết rồi (Xào xạo,có mà úp cái ly thủy tinh zô cửa rồi cố gắng mà nghe lén thì có).

-Tớ…bây giờ tớ c*̃ng không biết làm sao nữa…

-Vậy cậu có yêu anh ấy không?

*Gật đầu*

-Vậy cậu có muốn mãi được ở bên anh ấy không?

-Tất nhiên rồi!

-Vậy thì cậu đồng ý đi!

-Nhưng tớ sợ…

-Cậu sợ cái gì?

-Tớ sợ lấy tớ về,anh ấy sẽ không thể có hạnh phúc. Tớ chỉ là một cơn ngốc ham ăn không hơn không kém!

-Nghe này Bảo Ánh,tớ đã nói với cậu như thế nào hả? Cậu
phải biết tin vào chính bản thân mình,đừng nghe những lời con
người ngoài kia nói,họ chỉ là đang cố làm cậu mất niềm tin
mà thôi. Chỉ cần cậu kiên cường thì không ai có thể nói gì
được cậu nữa!

-Ưm,có thể cậu nói đúng. Để có thể mang lại hạnh phúc cho
anh ấy thì đầu tiên tớ phải biết tin vào chính mình.

-Cậu hiểu ra rồi đấy! Vậy bây giờ tớ hỏi lại,cậu có đồng ý lấy anh ấy không?

-Có!

Nhưng mà cái đó là cuộc nói chuyện giữa cô và nó,dù có
đồng ý với cô c*̃ng chưa được gì,phải đi hỏi nhân vật chính
đã.

Hắn khẽ mở mắt. Nhức đầu quá,có lẽ hồi nãy uống hơi
nhiều,đã thế còn buồn nôn nữa. Hắn chạy vội vào nhà nhỏ,nôn
hết tất cả,sau đó đi ra với vẻ mặt mệt mỏi,có chút nhăn nhó
vì bao tử đang bị quặn thắt lại gây đau đớn,ngồi bịch xuống
giường,tay bấu chặt lấy ga giường. Nó nhìn hắn đầy đau đớn,sau đó chợt nhớ ra,bưng tô cháo đến ngồi cạnh hắn,nói nhỏ:

-Anh ăn cháo đi này!

-Cháo ở đâu ra thế?

-Là do Ngọc Linh nấu đấy!

-Chứ không phải do em à,chán thế!-Hắn lầm bầm.

-Anh nói gì thế?

-Không có gì.

Hắn cầm lấy tô cháo rồi ăn. Nó ngồi ở bên nhìn,đợi đến khi hắn gần ăn hết mới cất giọng:

-Anh à…về chuyện hồi nãy anh nói…em đồng ý!

-Chuyện gì cơ?

-Thì cái chuyện anh muốn chúng ta kết hôn đó,anh không nhớ sao?

-Gì? Kết hôn? -Hắn suýt nữa thì mắc nghẹn miếng cháo đang ăn dở,trợn mắt nhìn nó -Anh nói thế hồi nào?

-Lúc nãy đó,anh bảo không muốn làm người yêu c*̉a em nữa và chúng ta hãy kết hôn đi còn gì?

-Anh nói thế thật sao? A,tất cả là do rượu!

-Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh không muốn kết hôn với em à?

-Tất nhiên…

-Anh…

-Tất nhiên là anh rất muốn rồi,chỉ có điều sợ em không đồng ý nên anh chưa dám nói ra thôi. À mà hồi nãy em nói cái gì
ấy nhỉ,anh chưa nghe rõ lắm!

-Em nói là anh không muốn kết hôn với em sao?

-Không phải,câu trước cơ!

-Em nói anh nói vậy nghĩa là sao?

-Không phải câu này,câu đầu tiên em nói với anh á!

-Em nói là EM ĐỒNG Ý KẾT HÔN VỚI ANH,VÕ HOÀNG PHONG!!!

Nó hét hên,sau đó thì ôm chặt lấy hắn đang bất động và hôn
luôn. Aa,lần này là nó chủ động đó nha. Hắn thật sự bất ngờ
với một loạt hành động c*̉a nó,tuy vậy đời nào để lỡ cơ hội
ngàn vàng này,thả tô cháo xuống đất (lát ai dọn đây?),ôm lấy
nó,rồi sau đó dùng kĩ thuật điêu luyện đè nó xuống giường hôn đáp trả. Hai người họ nằm trên giường nằm trên giường,trao nhau một nụ hôn nồng cháy,cái đó có thể gọi là vị ngọt c*̉a
tình yêu. Ngày hôm nay,hắn đã tỏ tình và nó đồng ý,bằng
chứng là nó và hắn đang hôn nhau say đắm kia…

Chap này ngắn thế thôi,để dành cho chap sau có cái mà viết.
Thích đám cưới thì cứ đợi chap sau,nhưng nói trước là hai
người chưa yên với ta đâu nha!

Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!Tác giả: MiunnyNó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá… Chap mới tới rồi đây! Nhưng Mun muốn nói với các bạn điều này: là Mun KHÔNG CÓ BỎ TRUYỆN nha! Chỉ là ra không thường xuyên nữa thôi. Vậy nên đừng có bỏ Mun,Mun buồn lắm đó! Mun luyên thuyên xong rồi đây,các bạn đọc truyện vui vẻ nhé! Nhớ để lại bình luận góp ý nữa đó!Kết hôn? Hắn nói muốn kết hôn? Đây có thể coi là một lời tỏ tình hay không đây? Không biết nó nghĩ thế nào nhưng đây chắc chắn là những lời thật lòng nhất từ sâu trong trái tim hắn. Hắn có thể nghi ngờ nó một chút,nhưng nói bỏ nó thì đó là điều không thể,chỉ còn cách giải quyết là cưới nó về,khi đó mọi chuyện sẽ chấm dứt,nó và hắn sẽ được ở cạnh bên nhau và có được hạnh phúc. Phải,chỉ có như thế!Mắt nó bỗng chốc dâng lên một tầng nước,sau đó kết hạt và rơi xuống. Nó không hiểu được những cái gì quá sâu xa,nhưng nó hiểu rằng,cho dù có chuyện gì xảy ra,hắn c*̃ng không bỏ nó,chỉ như vậy,nó chỉ cần như vậy mà thôi…-Bảo Ánh!Cô bưng một bát cháo nghi ngút khói đi vào,sau lưng còn có anh nữa,họ đã biết hết chuyện hắn nói với nó rồi và trong đầu đang rộ lên một kế hoạch nham hiểm,tuy thế vẫn đi vào với vẻ mặt đồng thương cảm chứ không có ý gì hơn. Đặt tô cháo xuống bàn,cô nói:-Bọn tớ biết hết chuyện rồi. Cậu định làm sao đây Bảo Ánh?-Cậu và anh Bảo biết rồi à?-Phải,anh ta nói to quá,bọn tớ nghe hết rồi (Xào xạo,có mà úp cái ly thủy tinh zô cửa rồi cố gắng mà nghe lén thì có).-Tớ…bây giờ tớ c*̃ng không biết làm sao nữa…-Vậy cậu có yêu anh ấy không?*Gật đầu*-Vậy cậu có muốn mãi được ở bên anh ấy không?-Tất nhiên rồi!-Vậy thì cậu đồng ý đi!-Nhưng tớ sợ…-Cậu sợ cái gì?-Tớ sợ lấy tớ về,anh ấy sẽ không thể có hạnh phúc. Tớ chỉ là một cơn ngốc ham ăn không hơn không kém!-Nghe này Bảo Ánh,tớ đã nói với cậu như thế nào hả? Cậu phải biết tin vào chính bản thân mình,đừng nghe những lời con người ngoài kia nói,họ chỉ là đang cố làm cậu mất niềm tin mà thôi. Chỉ cần cậu kiên cường thì không ai có thể nói gì được cậu nữa!-Ưm,có thể cậu nói đúng. Để có thể mang lại hạnh phúc cho anh ấy thì đầu tiên tớ phải biết tin vào chính mình.-Cậu hiểu ra rồi đấy! Vậy bây giờ tớ hỏi lại,cậu có đồng ý lấy anh ấy không?-Có!Nhưng mà cái đó là cuộc nói chuyện giữa cô và nó,dù có đồng ý với cô c*̃ng chưa được gì,phải đi hỏi nhân vật chính đã.Hắn khẽ mở mắt. Nhức đầu quá,có lẽ hồi nãy uống hơi nhiều,đã thế còn buồn nôn nữa. Hắn chạy vội vào nhà nhỏ,nôn hết tất cả,sau đó đi ra với vẻ mặt mệt mỏi,có chút nhăn nhó vì bao tử đang bị quặn thắt lại gây đau đớn,ngồi bịch xuống giường,tay bấu chặt lấy ga giường. Nó nhìn hắn đầy đau đớn,sau đó chợt nhớ ra,bưng tô cháo đến ngồi cạnh hắn,nói nhỏ:-Anh ăn cháo đi này!-Cháo ở đâu ra thế?-Là do Ngọc Linh nấu đấy!-Chứ không phải do em à,chán thế!-Hắn lầm bầm.-Anh nói gì thế?-Không có gì.Hắn cầm lấy tô cháo rồi ăn. Nó ngồi ở bên nhìn,đợi đến khi hắn gần ăn hết mới cất giọng:-Anh à…về chuyện hồi nãy anh nói…em đồng ý!-Chuyện gì cơ?-Thì cái chuyện anh muốn chúng ta kết hôn đó,anh không nhớ sao?-Gì? Kết hôn? -Hắn suýt nữa thì mắc nghẹn miếng cháo đang ăn dở,trợn mắt nhìn nó -Anh nói thế hồi nào?-Lúc nãy đó,anh bảo không muốn làm người yêu c*̉a em nữa và chúng ta hãy kết hôn đi còn gì?-Anh nói thế thật sao? A,tất cả là do rượu!-Anh nói vậy nghĩa là sao? Anh không muốn kết hôn với em à?-Tất nhiên…-Anh…-Tất nhiên là anh rất muốn rồi,chỉ có điều sợ em không đồng ý nên anh chưa dám nói ra thôi. À mà hồi nãy em nói cái gì ấy nhỉ,anh chưa nghe rõ lắm!-Em nói là anh không muốn kết hôn với em sao?-Không phải,câu trước cơ!-Em nói anh nói vậy nghĩa là sao?-Không phải câu này,câu đầu tiên em nói với anh á!-Em nói là EM ĐỒNG Ý KẾT HÔN VỚI ANH,VÕ HOÀNG PHONG!!!Nó hét hên,sau đó thì ôm chặt lấy hắn đang bất động và hôn luôn. Aa,lần này là nó chủ động đó nha. Hắn thật sự bất ngờ với một loạt hành động c*̉a nó,tuy vậy đời nào để lỡ cơ hội ngàn vàng này,thả tô cháo xuống đất (lát ai dọn đây?),ôm lấy nó,rồi sau đó dùng kĩ thuật điêu luyện đè nó xuống giường hôn đáp trả. Hai người họ nằm trên giường nằm trên giường,trao nhau một nụ hôn nồng cháy,cái đó có thể gọi là vị ngọt c*̉a tình yêu. Ngày hôm nay,hắn đã tỏ tình và nó đồng ý,bằng chứng là nó và hắn đang hôn nhau say đắm kia…Chap này ngắn thế thôi,để dành cho chap sau có cái mà viết. Thích đám cưới thì cứ đợi chap sau,nhưng nói trước là hai người chưa yên với ta đâu nha!

Chương 34