Tác giả:

Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…

Chương 3: Đuổi bắt

Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… -Giả ngu sao - hắn ta cười khẩy- rốt cuộc cô lên kế hoạch gì để hại Bảo Nhi?- Bảo Nhi, đây chẳng phải nữ chính sao? Trân Di thầm nghĩ- Nói - hắn ta quát và cầm tay Trân Di bóp mạnh.- Bụp - có vẻ không lường trước được sự việc, hắn ta bị Trân Di đá một cú đau điếng.Chỉnh lại tay áo, Trân Di nói với giọng bực bội- không có kế hoạch gì ở đây hết, con trai gì mà thô lỗ- lần này, tôi sẽ không để cô thoát - Một nụ cười nham hiểm nở trên môi hắn làm Trân Di rùng mình.Bỗng dưng, trong căn biệt thự một đám người xông raPhản xạ tự nhiên..... =×chạy- Á tên đáng ghét - Trân Di vừa chạy vừa hétTrên phố đang diễn ra một cảnh cực kỳ vui nhộn ( vui nhộn cái gì chứ): một toán người áo đen đang đuổi theo một cô gáiXui xẻo thay, Trân Di chạy vào ngõ cụt. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô...trèo tường.- huỵch - chỉ mất 5 giây Trân Di đã nhảy được sang bờ tường bên kia( OMG). có tiếng người chạy vào ngõ nhưng sau đó lại chạy ra,Trân Di đoán chắc là đám người của tên khi nãy.Cô thở phào nhẹ nhõm- Cuối cùng cũng thoát!Nhưng Trân Di lại cảm thấy chân mình giẫm lên thứ gì đó mềm mềm,êm êm.( chết chị rùi!!!!)Cô nhìn xuống....ch..ó. Á - lại tiếp tục chạy.- gâu gâu - con chó khi nãy bị Trân Di giẫm đuôi đang hùng hổ đuổi theo cô( tội nghiệp chị Di)Vậy là thôi xong, một ngày làm việc đầy xui xẻo của Trân Di

-Giả ngu sao - hắn ta cười khẩy- rốt cuộc cô lên kế hoạch gì để hại Bảo Nhi?

- Bảo Nhi, đây chẳng phải nữ chính sao? Trân Di thầm nghĩ

- Nói - hắn ta quát và cầm tay Trân Di bóp mạnh.

- Bụp - có vẻ không lường trước được sự việc, hắn ta bị Trân Di đá một cú đau điếng.

Chỉnh lại tay áo, Trân Di nói với giọng bực bội

- không có kế hoạch gì ở đây hết, con trai gì mà thô lỗ

- lần này, tôi sẽ không để cô thoát - Một nụ cười nham hiểm nở trên môi hắn làm Trân Di rùng mình.

Bỗng dưng, trong căn biệt thự một đám người xông ra

Phản xạ tự nhiên..... =×chạy

- Á tên đáng ghét - Trân Di vừa chạy vừa hét

Trên phố đang diễn ra một cảnh cực kỳ vui nhộn ( vui nhộn cái gì chứ): một toán người áo đen đang đuổi theo một cô gái

Xui xẻo thay, Trân Di chạy vào ngõ cụt. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô...trèo tường.

- huỵch - chỉ mất 5 giây Trân Di đã nhảy được sang bờ tường bên kia( OMG). có tiếng người chạy vào ngõ nhưng sau đó lại chạy ra,Trân Di đoán chắc là đám người của tên khi nãy.Cô thở phào nhẹ nhõm

- Cuối cùng cũng thoát!

Nhưng Trân Di lại cảm thấy chân mình giẫm lên thứ gì đó mềm mềm,êm êm.( chết chị rùi!!!!)

Cô nhìn xuống

....ch..ó. Á - lại tiếp tục chạy.

- gâu gâu - con chó khi nãy bị Trân Di giẫm đuôi đang hùng hổ đuổi theo cô

( tội nghiệp chị Di)

Vậy là thôi xong, một ngày làm việc đầy xui xẻo của Trân Di

Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… -Giả ngu sao - hắn ta cười khẩy- rốt cuộc cô lên kế hoạch gì để hại Bảo Nhi?- Bảo Nhi, đây chẳng phải nữ chính sao? Trân Di thầm nghĩ- Nói - hắn ta quát và cầm tay Trân Di bóp mạnh.- Bụp - có vẻ không lường trước được sự việc, hắn ta bị Trân Di đá một cú đau điếng.Chỉnh lại tay áo, Trân Di nói với giọng bực bội- không có kế hoạch gì ở đây hết, con trai gì mà thô lỗ- lần này, tôi sẽ không để cô thoát - Một nụ cười nham hiểm nở trên môi hắn làm Trân Di rùng mình.Bỗng dưng, trong căn biệt thự một đám người xông raPhản xạ tự nhiên..... =×chạy- Á tên đáng ghét - Trân Di vừa chạy vừa hétTrên phố đang diễn ra một cảnh cực kỳ vui nhộn ( vui nhộn cái gì chứ): một toán người áo đen đang đuổi theo một cô gáiXui xẻo thay, Trân Di chạy vào ngõ cụt. Một ý tưởng lóe lên trong đầu cô...trèo tường.- huỵch - chỉ mất 5 giây Trân Di đã nhảy được sang bờ tường bên kia( OMG). có tiếng người chạy vào ngõ nhưng sau đó lại chạy ra,Trân Di đoán chắc là đám người của tên khi nãy.Cô thở phào nhẹ nhõm- Cuối cùng cũng thoát!Nhưng Trân Di lại cảm thấy chân mình giẫm lên thứ gì đó mềm mềm,êm êm.( chết chị rùi!!!!)Cô nhìn xuống....ch..ó. Á - lại tiếp tục chạy.- gâu gâu - con chó khi nãy bị Trân Di giẫm đuôi đang hùng hổ đuổi theo cô( tội nghiệp chị Di)Vậy là thôi xong, một ngày làm việc đầy xui xẻo của Trân Di

Chương 3: Đuổi bắt