Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…
Chương 29: Người bí ẩn
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… ( Đổi Trân Di -> Nó nhé! Hehe gõ đỡ mỏi tay)Nó ngồi trên giường đẫn đờ nhìn người con trai trước mắt, miệng còn lẩm bẩm: Thiên... Thiên Hàn!Thiên Hàn nhìn thấy sự ngạc nhiên của nó chợt cười - Cậu ngất giữa đường đấy!Nghe Thiên Hàn nói nó bỗng giật mình nhận ra sự việc. Nó cười gượng, tay gãi gãi đầu - Cậu cứu tớ sao? Phiền cho cậu quá. Thiên Hàn ngồi xuống ghế môi cong lên một nụ cười - Có sao đâu, à mà cậu đói chưa?- Ọt Ọt - Âm thanh phát ra từ bụng đã thay thế cho câu trả lời của nó làm nó xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chui xuống đất. Nó gật gật đầu - Chắc là rồi. - Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa bỗng vang lên- Vào đi - Thiên Hàn lên tiếng. Cái cửa được mở ra, một người theo như nó đoán là giúp việc bước vào. Tay còn bưng theo bát cháo. - Để cho tôi - Thiên Hàn nói rồi đỡ lấy bát cháo từ tay người giúp việc.- Vâng ạ - Người giúp việc hiểu ý đi ra ngoài. Nhìn bát cháo, mắt nó bừng sáng: khiếp khiếp, sao nhìn lại ngon như vậy chứ? Thiên Hàn khuấy nhẹ bát cháo, múc lên một muỗng - Tớ đút cho cậu Mặt nó đột nhiên cứng ngắc, nó cười gượng gạo - Chắc... Không cần đâu.Thiên Hàn cũng nhận ra sự xấu hổ của nó. Vốn không thích ép buộc người khác, cậu mỉm cười đưa bát cháo cho nó - Được thôiVâng, nhận được đồ ăn rồi nó vội vàng lao vào "chén", chẳng thèm quan tâm có ai ở đó hay không.Trời ơi, nhìn đã ngon rồi ăn lại còn ngon hơn ấy chứ - Nó xuýt xoa trong lòng. Nhưng hình như có chút gì đó không được tự nhiên. Nó để muỗng cháo xuống, ngẩng mặt lên thì đụng ngay ánh mắt Thiên Hàn đang nhìn chằm chằm mình. - Cậu cũng đói sao?- Huỵch - Nghe câu nói của nó Thiên Hàn ngồi không vững mà ngã ngay xuống đất. Cậu lồm cồm bò dậy, khuôn mặt nhăn nhó - Chẳng lẽ cậu không còn ý nghĩ nào hay hơn sao?...........ở một nơi nào đó ( là nơi nào thì ta chịu). Trong một căn phòng âm u, chỉ có chút ánh sáng màu vàng của chiếc đèn cuối phong le lói. Khải Minh đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu sóng sáng màu đỏ tuyệt đẹp.- Cạch - chiếc cửa lớn bỗng mở ra làm Khải Minh khó chịu nhìn lên.Một người hồng hộc chạy vào, khuôn mặt vô cùng gấp gáp - Bang...bang chủ Nhìn sự ngập ngừng của tên thuộc hạ, Khải Minh cau mày - Chuyện gì?Tên thuộc hạ dường như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nhưng không dám chần chừ - Bang chủ... Hắn...hắn quay lại rồi - Choang - ly rượu trên tay Khải Minh đột nhiên vỡ tan. Những mảnh sành nhỏ vẫn còn vương trên tay Khải Minh ( Hic, superman hay sao í). Mặt Khải Minh đen lại, luồng sát khí tỏa ra lạh lẽo hơn bao giờ hết. - Hắn quay lại... rốt cuộc có mục đích gì đây?...( À, ta biết đây là đau rồi: thánh nào còn nhớ Lạc Ma không?)
( Đổi Trân Di -> Nó nhé! Hehe gõ đỡ mỏi tay)
Nó ngồi trên giường đẫn đờ nhìn người con trai trước mắt, miệng còn lẩm bẩm: Thiên... Thiên Hàn!
Thiên Hàn nhìn thấy sự ngạc nhiên của nó chợt cười
- Cậu ngất giữa đường đấy!
Nghe Thiên Hàn nói nó bỗng giật mình nhận ra sự việc. Nó cười gượng, tay gãi gãi đầu
- Cậu cứu tớ sao? Phiền cho cậu quá.
Thiên Hàn ngồi xuống ghế môi cong lên một nụ cười
- Có sao đâu, à mà cậu đói chưa?
- Ọt Ọt - Âm thanh phát ra từ bụng đã thay thế cho câu trả lời của nó làm nó xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chui xuống đất. Nó gật gật đầu
- Chắc là rồi.
- Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa bỗng vang lên
- Vào đi - Thiên Hàn lên tiếng.
Cái cửa được mở ra, một người theo như nó đoán là giúp việc bước vào. Tay còn bưng theo bát cháo.
- Để cho tôi - Thiên Hàn nói rồi đỡ lấy bát cháo từ tay người giúp việc.
- Vâng ạ - Người giúp việc hiểu ý đi ra ngoài.
Nhìn bát cháo, mắt nó bừng sáng: khiếp khiếp, sao nhìn lại ngon như vậy chứ?
Thiên Hàn khuấy nhẹ bát cháo, múc lên một muỗng
- Tớ đút cho cậu
Mặt nó đột nhiên cứng ngắc, nó cười gượng gạo
- Chắc... Không cần đâu.
Thiên Hàn cũng nhận ra sự xấu hổ của nó. Vốn không thích ép buộc người khác, cậu mỉm cười đưa bát cháo cho nó
- Được thôi
Vâng, nhận được đồ ăn rồi nó vội vàng lao vào "chén", chẳng thèm quan tâm có ai ở đó hay không.
Trời ơi, nhìn đã ngon rồi ăn lại còn ngon hơn ấy chứ - Nó xuýt xoa trong lòng. Nhưng hình như có chút gì đó không được tự nhiên. Nó để muỗng cháo xuống, ngẩng mặt lên thì đụng ngay ánh mắt Thiên Hàn đang nhìn chằm chằm mình.
- Cậu cũng đói sao?
- Huỵch - Nghe câu nói của nó Thiên Hàn ngồi không vững mà ngã ngay xuống đất.
Cậu lồm cồm bò dậy, khuôn mặt nhăn nhó
- Chẳng lẽ cậu không còn ý nghĩ nào hay hơn sao?
....
...
....
ở một nơi nào đó ( là nơi nào thì ta chịu). Trong một căn phòng âm u, chỉ có chút ánh sáng màu vàng của chiếc đèn cuối phong le lói. Khải Minh đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu sóng sáng màu đỏ tuyệt đẹp.
- Cạch - chiếc cửa lớn bỗng mở ra làm Khải Minh khó chịu nhìn lên.
Một người hồng hộc chạy vào, khuôn mặt vô cùng gấp gáp
- Bang...bang chủ
Nhìn sự ngập ngừng của tên thuộc hạ, Khải Minh cau mày
- Chuyện gì?
Tên thuộc hạ dường như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nhưng không dám chần chừ
- Bang chủ... Hắn...hắn quay lại rồi
- Choang - ly rượu trên tay Khải Minh đột nhiên vỡ tan. Những mảnh sành nhỏ vẫn còn vương trên tay Khải Minh ( Hic, superman hay sao í). Mặt Khải Minh đen lại, luồng sát khí tỏa ra lạh lẽo hơn bao giờ hết.
- Hắn quay lại... rốt cuộc có mục đích gì đây?
...( À, ta biết đây là đau rồi: thánh nào còn nhớ Lạc Ma không?)
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… ( Đổi Trân Di -> Nó nhé! Hehe gõ đỡ mỏi tay)Nó ngồi trên giường đẫn đờ nhìn người con trai trước mắt, miệng còn lẩm bẩm: Thiên... Thiên Hàn!Thiên Hàn nhìn thấy sự ngạc nhiên của nó chợt cười - Cậu ngất giữa đường đấy!Nghe Thiên Hàn nói nó bỗng giật mình nhận ra sự việc. Nó cười gượng, tay gãi gãi đầu - Cậu cứu tớ sao? Phiền cho cậu quá. Thiên Hàn ngồi xuống ghế môi cong lên một nụ cười - Có sao đâu, à mà cậu đói chưa?- Ọt Ọt - Âm thanh phát ra từ bụng đã thay thế cho câu trả lời của nó làm nó xấu hổ tới nỗi chỉ muốn chui xuống đất. Nó gật gật đầu - Chắc là rồi. - Cộc cộc cộc - tiếng gõ cửa bỗng vang lên- Vào đi - Thiên Hàn lên tiếng. Cái cửa được mở ra, một người theo như nó đoán là giúp việc bước vào. Tay còn bưng theo bát cháo. - Để cho tôi - Thiên Hàn nói rồi đỡ lấy bát cháo từ tay người giúp việc.- Vâng ạ - Người giúp việc hiểu ý đi ra ngoài. Nhìn bát cháo, mắt nó bừng sáng: khiếp khiếp, sao nhìn lại ngon như vậy chứ? Thiên Hàn khuấy nhẹ bát cháo, múc lên một muỗng - Tớ đút cho cậu Mặt nó đột nhiên cứng ngắc, nó cười gượng gạo - Chắc... Không cần đâu.Thiên Hàn cũng nhận ra sự xấu hổ của nó. Vốn không thích ép buộc người khác, cậu mỉm cười đưa bát cháo cho nó - Được thôiVâng, nhận được đồ ăn rồi nó vội vàng lao vào "chén", chẳng thèm quan tâm có ai ở đó hay không.Trời ơi, nhìn đã ngon rồi ăn lại còn ngon hơn ấy chứ - Nó xuýt xoa trong lòng. Nhưng hình như có chút gì đó không được tự nhiên. Nó để muỗng cháo xuống, ngẩng mặt lên thì đụng ngay ánh mắt Thiên Hàn đang nhìn chằm chằm mình. - Cậu cũng đói sao?- Huỵch - Nghe câu nói của nó Thiên Hàn ngồi không vững mà ngã ngay xuống đất. Cậu lồm cồm bò dậy, khuôn mặt nhăn nhó - Chẳng lẽ cậu không còn ý nghĩ nào hay hơn sao?...........ở một nơi nào đó ( là nơi nào thì ta chịu). Trong một căn phòng âm u, chỉ có chút ánh sáng màu vàng của chiếc đèn cuối phong le lói. Khải Minh đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu sóng sáng màu đỏ tuyệt đẹp.- Cạch - chiếc cửa lớn bỗng mở ra làm Khải Minh khó chịu nhìn lên.Một người hồng hộc chạy vào, khuôn mặt vô cùng gấp gáp - Bang...bang chủ Nhìn sự ngập ngừng của tên thuộc hạ, Khải Minh cau mày - Chuyện gì?Tên thuộc hạ dường như vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh nhưng không dám chần chừ - Bang chủ... Hắn...hắn quay lại rồi - Choang - ly rượu trên tay Khải Minh đột nhiên vỡ tan. Những mảnh sành nhỏ vẫn còn vương trên tay Khải Minh ( Hic, superman hay sao í). Mặt Khải Minh đen lại, luồng sát khí tỏa ra lạh lẽo hơn bao giờ hết. - Hắn quay lại... rốt cuộc có mục đích gì đây?...( À, ta biết đây là đau rồi: thánh nào còn nhớ Lạc Ma không?)