Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…
Chương 31: Mở đầu kế hoạch
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… Trên một ngọn núi hoang vu, ở một vùng hẻo lánh, có một ngôi nhà tối tăm... (-.-) Ta nhầm, là lâu đài ấy chứ.Như Tuyết đứng trước cửa lâu đài, cả người cô run lên. Lần thứ hai quay lại đây rồi. Nhưng không thể đứng mãi ngoài này được, Như Tuyết đành mím môi... bước vào - Kẹẹẹt - Cánh cửa được mở ra vang lên 1 âm thanh kì dị. Mùi máu tanh chưa gì đã xộc lên mũi. Như Tuyết bước vào, nhìn những thứ trên tường cô không kiềm lòng được mà siết chặt tay lại. Một ánh mắt đã chăm chú nhìn Như Tuyết khi cô mới bước vào. - Tôi...có chuyện... - Cộp... cộp - những âm thanh ấy vang lên thật đều và nó đang tiến về phía Như Tuyết. - Đến để nộp mạng sao - người ấy tuôn ra những lời ngắn gọn. - Tôi... Tôi - Như Tuyết không hiểu sao mình lại run đến thế. Anh ta chắc chắn không dám làm gì mình đâu - Như Tuyết tự trấn an mình.Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo của một thứ sắc bén ập đến bên cổ...Một con dao...- Cô không nhớ mình nợ tôi một mạng sao? Cũng đến lúc... phải trả rồi chứ!Như Tuyết đẩy nhẹ con dao ra khỏi cổ, cô ngập ngừng - Tuấn Vương... anh không phải vội đến thế đâu. Một chút ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống làm lộ rõ khuôn mặt của người tên Tuấn Vương. Một khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo nhưng đáng sợ.- Không phải vội? Vậy cô bắt tôi chờ đến khi nào? Tuấn Vương lạnh lùng hỏi. Như Tuyết dường như bớt sợ hơn,cô nhếch môi- Tôi sẽ trả ơn anh, bằng một món quà... rất có giá! ( Đố thánh nào biết, món quà ấy là cái gì....)+++Bệnh viện...+++Lâm Vũ ngồi bên giường bệnh của Hạ Vy mà mặt xuống sắc vô cùng. Hạ Vy nằm đây đã ba ngày rồi, chẳng có dấu hiệu gì khả quan cả. - Cạch - cửa phòng bệnh mở ra. Bác sĩ bước vào. - Chào anh Lâm, phiền anh ra ngoài một chút để tôi kiểm tra được không?Lâm Vũ mệt mỏi đứng dậy, anh bước ra ngoài. ...mẹ... ba..cũng bỏ anh đi rồi, giờ em cũng định bỏ anh đi luôn sao?---hello mọi người! Lâu quá không gặp nhỉ? Phiền mn cho Leo xin ý kiến nhé - Vũ- Khánh - Minh- Hàn- giờ lại Vương nữa. Leo tạo ra bằng ấy nam chủ, chẳng biết chọn ai làm nam chính nữa. Mn thấy ai được nhất thì nói cho Leo biết nhé. Leo đội ơn mn.... Hehe
Trên một ngọn núi hoang vu, ở một vùng hẻo lánh, có một ngôi nhà tối tăm... (-.-) Ta nhầm, là lâu đài ấy chứ.
Như Tuyết đứng trước cửa lâu đài, cả người cô run lên. Lần thứ hai quay lại đây rồi. Nhưng không thể đứng mãi ngoài này được, Như Tuyết đành mím môi... bước vào
- Kẹẹẹt - Cánh cửa được mở ra vang lên 1 âm thanh kì dị. Mùi máu tanh chưa gì đã xộc lên mũi. Như Tuyết bước vào, nhìn những thứ trên tường cô không kiềm lòng được mà siết chặt tay lại.
Một ánh mắt đã chăm chú nhìn Như Tuyết khi cô mới bước vào.
- Tôi...có chuyện...
- Cộp... cộp - những âm thanh ấy vang lên thật đều và nó đang tiến về phía Như Tuyết.
- Đến để nộp mạng sao - người ấy tuôn ra những lời ngắn gọn.
- Tôi... Tôi - Như Tuyết không hiểu sao mình lại run đến thế. Anh ta chắc chắn không dám làm gì mình đâu - Như Tuyết tự trấn an mình.
Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo của một thứ sắc bén ập đến bên cổ...Một con dao...
- Cô không nhớ mình nợ tôi một mạng sao? Cũng đến lúc... phải trả rồi chứ!
Như Tuyết đẩy nhẹ con dao ra khỏi cổ, cô ngập ngừng
- Tuấn Vương... anh không phải vội đến thế đâu.
Một chút ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống làm lộ rõ khuôn mặt của người tên Tuấn Vương. Một khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo nhưng đáng sợ.
- Không phải vội? Vậy cô bắt tôi chờ đến khi nào? Tuấn Vương lạnh lùng hỏi.
Như Tuyết dường như bớt sợ hơn,cô nhếch môi
- Tôi sẽ trả ơn anh, bằng một món quà... rất có giá!
( Đố thánh nào biết, món quà ấy là cái gì....)
+++Bệnh viện...+++
Lâm Vũ ngồi bên giường bệnh của Hạ Vy mà mặt xuống sắc vô cùng. Hạ Vy nằm đây đã ba ngày rồi, chẳng có dấu hiệu gì khả quan cả.
- Cạch - cửa phòng bệnh mở ra. Bác sĩ bước vào.
- Chào anh Lâm, phiền anh ra ngoài một chút để tôi kiểm tra được không?
Lâm Vũ mệt mỏi đứng dậy, anh bước ra ngoài.
...mẹ... ba..cũng bỏ anh đi rồi, giờ em cũng định bỏ anh đi luôn sao?
---hello mọi người! Lâu quá không gặp nhỉ? Phiền mn cho Leo xin ý kiến nhé
- Vũ
- Khánh
- Minh
- Hàn
- giờ lại Vương nữa.
Leo tạo ra bằng ấy nam chủ, chẳng biết chọn ai làm nam chính nữa. Mn thấy ai được nhất thì nói cho Leo biết nhé. Leo đội ơn mn.... Hehe
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… Trên một ngọn núi hoang vu, ở một vùng hẻo lánh, có một ngôi nhà tối tăm... (-.-) Ta nhầm, là lâu đài ấy chứ.Như Tuyết đứng trước cửa lâu đài, cả người cô run lên. Lần thứ hai quay lại đây rồi. Nhưng không thể đứng mãi ngoài này được, Như Tuyết đành mím môi... bước vào - Kẹẹẹt - Cánh cửa được mở ra vang lên 1 âm thanh kì dị. Mùi máu tanh chưa gì đã xộc lên mũi. Như Tuyết bước vào, nhìn những thứ trên tường cô không kiềm lòng được mà siết chặt tay lại. Một ánh mắt đã chăm chú nhìn Như Tuyết khi cô mới bước vào. - Tôi...có chuyện... - Cộp... cộp - những âm thanh ấy vang lên thật đều và nó đang tiến về phía Như Tuyết. - Đến để nộp mạng sao - người ấy tuôn ra những lời ngắn gọn. - Tôi... Tôi - Như Tuyết không hiểu sao mình lại run đến thế. Anh ta chắc chắn không dám làm gì mình đâu - Như Tuyết tự trấn an mình.Đột nhiên, cảm giác lạnh lẽo của một thứ sắc bén ập đến bên cổ...Một con dao...- Cô không nhớ mình nợ tôi một mạng sao? Cũng đến lúc... phải trả rồi chứ!Như Tuyết đẩy nhẹ con dao ra khỏi cổ, cô ngập ngừng - Tuấn Vương... anh không phải vội đến thế đâu. Một chút ánh sáng từ trần nhà chiếu xuống làm lộ rõ khuôn mặt của người tên Tuấn Vương. Một khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo nhưng đáng sợ.- Không phải vội? Vậy cô bắt tôi chờ đến khi nào? Tuấn Vương lạnh lùng hỏi. Như Tuyết dường như bớt sợ hơn,cô nhếch môi- Tôi sẽ trả ơn anh, bằng một món quà... rất có giá! ( Đố thánh nào biết, món quà ấy là cái gì....)+++Bệnh viện...+++Lâm Vũ ngồi bên giường bệnh của Hạ Vy mà mặt xuống sắc vô cùng. Hạ Vy nằm đây đã ba ngày rồi, chẳng có dấu hiệu gì khả quan cả. - Cạch - cửa phòng bệnh mở ra. Bác sĩ bước vào. - Chào anh Lâm, phiền anh ra ngoài một chút để tôi kiểm tra được không?Lâm Vũ mệt mỏi đứng dậy, anh bước ra ngoài. ...mẹ... ba..cũng bỏ anh đi rồi, giờ em cũng định bỏ anh đi luôn sao?---hello mọi người! Lâu quá không gặp nhỉ? Phiền mn cho Leo xin ý kiến nhé - Vũ- Khánh - Minh- Hàn- giờ lại Vương nữa. Leo tạo ra bằng ấy nam chủ, chẳng biết chọn ai làm nam chính nữa. Mn thấy ai được nhất thì nói cho Leo biết nhé. Leo đội ơn mn.... Hehe