Cầm vật phẩm trong tay, một chàng trai trông khá mảnh mai chạy nhanh trên con phố lớn, mồ hôi túa ra cho thấy cậu lúc này mệt vô cùng nhưng lại vẫn như cũ không ngừng nghỉ chạy. Rốt cục cũng tới điểm hẹn, cậu chỉ còn đủ sức để th* d*c… Một nam nhân cường tráng mặc đồng phục giống cậu có chút không kiên nhẫn nhìn “Sao lại chậm thế.” “Thực xin lỗi! Xe cách quá xa , cho nên…….” Không muốn nghe hết lời giải thích của Lục Vân Hi, nam nhân liền cầm lấy tập tài liệu trong tay cậu, ngữ điệu mang mệnh lệnh “Còn không trở về làm việc đi.” “Vâng.” Cũng không để ý đối phương làm khó dễ, Lục Vân Hi mỉm cười, “Tôi trở lại ngay.” Tuy rằng phần văn kiện này chính là kế hoạch đầu tư quan trọng nộp lên cho công ty lão bản mà bọn họ để quên rồi lại bắt cậu mang đến ngay tức khắc, nhưng hết thảy cậu đều không một câu oán hận… Không phải bởi vì chính mình cao thượng, mà là cậu chỉ thầm mong yên ổn làm việc để có tiền lương cùng đứa con ngoan ngoãn của mình hảo hảo sống qua những ngày tháng bình yên. Vừa…
Chương 43
Nhật Lạc Vân HiTác giả: Nam QuânTruyện Đam MỹCầm vật phẩm trong tay, một chàng trai trông khá mảnh mai chạy nhanh trên con phố lớn, mồ hôi túa ra cho thấy cậu lúc này mệt vô cùng nhưng lại vẫn như cũ không ngừng nghỉ chạy. Rốt cục cũng tới điểm hẹn, cậu chỉ còn đủ sức để th* d*c… Một nam nhân cường tráng mặc đồng phục giống cậu có chút không kiên nhẫn nhìn “Sao lại chậm thế.” “Thực xin lỗi! Xe cách quá xa , cho nên…….” Không muốn nghe hết lời giải thích của Lục Vân Hi, nam nhân liền cầm lấy tập tài liệu trong tay cậu, ngữ điệu mang mệnh lệnh “Còn không trở về làm việc đi.” “Vâng.” Cũng không để ý đối phương làm khó dễ, Lục Vân Hi mỉm cười, “Tôi trở lại ngay.” Tuy rằng phần văn kiện này chính là kế hoạch đầu tư quan trọng nộp lên cho công ty lão bản mà bọn họ để quên rồi lại bắt cậu mang đến ngay tức khắc, nhưng hết thảy cậu đều không một câu oán hận… Không phải bởi vì chính mình cao thượng, mà là cậu chỉ thầm mong yên ổn làm việc để có tiền lương cùng đứa con ngoan ngoãn của mình hảo hảo sống qua những ngày tháng bình yên. Vừa… Bọc lại vỏ bánh đã được nặn xong rồi đem cất vào tủ lạnh, Vân Hi cùng Minh Tuyên rửa tay sạch sẽ, cùng chui vào ổ chăn ấm áp nằm, ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau thật ấm cúng, ánh mắt chuyển hướng về TV, vẫn như mọi năm, người dẫn chương trình bắt đầu nói ra vô vàn những lời chúc mừng hoa mỹ, trên sân khấu cũng được trang trí rất tráng lệ, tiếng hoan hô cười đùa, ca múa tưng bừng….Đồng hồ điểm mười giờ tối, Minh Tuyên đã sởm dựa vào ***g ngực của Vân Hi mà ngủ say, trìu mến hôn lên khuôn mặt của con trai, nét cười tràn ngập trên khuôn mặt của Vân Hi, nhìn ngoài cửa sổ không ngừng lóe sáng từng chùm pháo hoa rực rỡ, nhẹ nhàng mỉm cười. Tuy vẫn còn chút oán hận với quá khứ nhưng trong giờ phút này cậu vẫn tận hưởng mọi thời khắc của cuộc sống.Nhẹ nhàng chỉnh chăn cho đứa con, Vân Hi lặng lẽ xuống giường, bước đến trước cửa sổ, nhìn ngắm những chùm sáng kỳ dị trên không trung, sự bình yên khó có được dần theo máu chậm rãi lưu chuyển trong thân thể..“…… Ba ba…… ba.”Tiếng gọi nhẹ nhàng nỉ non mang theo sự hoàn toàn ỷ lại, Vân Hi mỉm cười hiền hậu, tiếu ý dâng lên chưa bao giờ phai nhòa, cậu bước trở về bên giường, ôn nhu vỗ về ru đứa nhỏ ngủ, thẳng đến đứa nhỏ mơ màng cùng dần yên giấc, khóe miệng nó khẽ lộ nét cười mãn nguyện, Vân Hi mới yên tâm buông tay.Ánh mắt chuyển hướng TV, vẫn là chương trình ca nhạc mừng đón tân xuân như mọi năm, tiếng pháo nổ vang bên tai không ngừng nghỉ, nhưng lúc này đây, nó đã không còn là một âm thanh xinh đẹp cô tịch nữa, xoa hai mắt có chút mỏi mệt, Vân Hi một lần nữa lại quay về ngả lưng xuống giường, ôm lấy đứa con chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mang theo nhè nhẹ hạnh phúc mỹ mãn…. An tĩnh dần ngủ say….
Bọc lại vỏ bánh đã được nặn xong rồi đem cất vào tủ lạnh, Vân Hi cùng Minh Tuyên rửa tay sạch sẽ, cùng chui vào ổ chăn ấm áp nằm, ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau thật ấm cúng, ánh mắt chuyển hướng về TV, vẫn như mọi năm, người dẫn chương trình bắt đầu nói ra vô vàn những lời chúc mừng hoa mỹ, trên sân khấu cũng được trang trí rất tráng lệ, tiếng hoan hô cười đùa, ca múa tưng bừng…
.
Đồng hồ điểm mười giờ tối, Minh Tuyên đã sởm dựa vào ***g ngực của Vân Hi mà ngủ say, trìu mến hôn lên khuôn mặt của con trai, nét cười tràn ngập trên khuôn mặt của Vân Hi, nhìn ngoài cửa sổ không ngừng lóe sáng từng chùm pháo hoa rực rỡ, nhẹ nhàng mỉm cười. Tuy vẫn còn chút oán hận với quá khứ nhưng trong giờ phút này cậu vẫn tận hưởng mọi thời khắc của cuộc sống.
Nhẹ nhàng chỉnh chăn cho đứa con, Vân Hi lặng lẽ xuống giường, bước đến trước cửa sổ, nhìn ngắm những chùm sáng kỳ dị trên không trung, sự bình yên khó có được dần theo máu chậm rãi lưu chuyển trong thân thể..
“…… Ba ba…… ba.”
Tiếng gọi nhẹ nhàng nỉ non mang theo sự hoàn toàn ỷ lại, Vân Hi mỉm cười hiền hậu, tiếu ý dâng lên chưa bao giờ phai nhòa, cậu bước trở về bên giường, ôn nhu vỗ về ru đứa nhỏ ngủ, thẳng đến đứa nhỏ mơ màng cùng dần yên giấc, khóe miệng nó khẽ lộ nét cười mãn nguyện, Vân Hi mới yên tâm buông tay.
Ánh mắt chuyển hướng TV, vẫn là chương trình ca nhạc mừng đón tân xuân như mọi năm, tiếng pháo nổ vang bên tai không ngừng nghỉ, nhưng lúc này đây, nó đã không còn là một âm thanh xinh đẹp cô tịch nữa, xoa hai mắt có chút mỏi mệt, Vân Hi một lần nữa lại quay về ngả lưng xuống giường, ôm lấy đứa con chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mang theo nhè nhẹ hạnh phúc mỹ mãn…. An tĩnh dần ngủ say….
Nhật Lạc Vân HiTác giả: Nam QuânTruyện Đam MỹCầm vật phẩm trong tay, một chàng trai trông khá mảnh mai chạy nhanh trên con phố lớn, mồ hôi túa ra cho thấy cậu lúc này mệt vô cùng nhưng lại vẫn như cũ không ngừng nghỉ chạy. Rốt cục cũng tới điểm hẹn, cậu chỉ còn đủ sức để th* d*c… Một nam nhân cường tráng mặc đồng phục giống cậu có chút không kiên nhẫn nhìn “Sao lại chậm thế.” “Thực xin lỗi! Xe cách quá xa , cho nên…….” Không muốn nghe hết lời giải thích của Lục Vân Hi, nam nhân liền cầm lấy tập tài liệu trong tay cậu, ngữ điệu mang mệnh lệnh “Còn không trở về làm việc đi.” “Vâng.” Cũng không để ý đối phương làm khó dễ, Lục Vân Hi mỉm cười, “Tôi trở lại ngay.” Tuy rằng phần văn kiện này chính là kế hoạch đầu tư quan trọng nộp lên cho công ty lão bản mà bọn họ để quên rồi lại bắt cậu mang đến ngay tức khắc, nhưng hết thảy cậu đều không một câu oán hận… Không phải bởi vì chính mình cao thượng, mà là cậu chỉ thầm mong yên ổn làm việc để có tiền lương cùng đứa con ngoan ngoãn của mình hảo hảo sống qua những ngày tháng bình yên. Vừa… Bọc lại vỏ bánh đã được nặn xong rồi đem cất vào tủ lạnh, Vân Hi cùng Minh Tuyên rửa tay sạch sẽ, cùng chui vào ổ chăn ấm áp nằm, ôm ấp sưởi ấm lẫn nhau thật ấm cúng, ánh mắt chuyển hướng về TV, vẫn như mọi năm, người dẫn chương trình bắt đầu nói ra vô vàn những lời chúc mừng hoa mỹ, trên sân khấu cũng được trang trí rất tráng lệ, tiếng hoan hô cười đùa, ca múa tưng bừng….Đồng hồ điểm mười giờ tối, Minh Tuyên đã sởm dựa vào ***g ngực của Vân Hi mà ngủ say, trìu mến hôn lên khuôn mặt của con trai, nét cười tràn ngập trên khuôn mặt của Vân Hi, nhìn ngoài cửa sổ không ngừng lóe sáng từng chùm pháo hoa rực rỡ, nhẹ nhàng mỉm cười. Tuy vẫn còn chút oán hận với quá khứ nhưng trong giờ phút này cậu vẫn tận hưởng mọi thời khắc của cuộc sống.Nhẹ nhàng chỉnh chăn cho đứa con, Vân Hi lặng lẽ xuống giường, bước đến trước cửa sổ, nhìn ngắm những chùm sáng kỳ dị trên không trung, sự bình yên khó có được dần theo máu chậm rãi lưu chuyển trong thân thể..“…… Ba ba…… ba.”Tiếng gọi nhẹ nhàng nỉ non mang theo sự hoàn toàn ỷ lại, Vân Hi mỉm cười hiền hậu, tiếu ý dâng lên chưa bao giờ phai nhòa, cậu bước trở về bên giường, ôn nhu vỗ về ru đứa nhỏ ngủ, thẳng đến đứa nhỏ mơ màng cùng dần yên giấc, khóe miệng nó khẽ lộ nét cười mãn nguyện, Vân Hi mới yên tâm buông tay.Ánh mắt chuyển hướng TV, vẫn là chương trình ca nhạc mừng đón tân xuân như mọi năm, tiếng pháo nổ vang bên tai không ngừng nghỉ, nhưng lúc này đây, nó đã không còn là một âm thanh xinh đẹp cô tịch nữa, xoa hai mắt có chút mỏi mệt, Vân Hi một lần nữa lại quay về ngả lưng xuống giường, ôm lấy đứa con chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mang theo nhè nhẹ hạnh phúc mỹ mãn…. An tĩnh dần ngủ say….