Tác giả:

“Quả Quả ôm, ôm một cái…” Thân hình nho nhỏ mềm mại mở hai tay ra, chập chững vọt vào ngực y, mang theo mùi sữa của trẻ con, dùng đôi tay nho nhỏ ôm chặt tiểu ca ca mình thích nhất. Cái miệng anh đào nho nhỏ còn chưa đủ răng, hôn chụt chụt loạn xạ lên mặt tiểu ca ca, vừa hôn vừa gọi, “Quả Quả, Ưng Ưng rất nhớ Quả Quả. Quả Quả ôm, ôm Ưng Ưng…” Trong chốc lát, mặt người được hôn toàn nước miếng. “Ưng nhi, sao con lại chạy đến đây?” Trang chủ phu nhân xinh đẹp cao quý đưa tay ôm lấy tâm can bảo bối của mình, lấy khăn tay lau khuôn mặt nộn nộn nhỏ nhắn, đau lòng nói, “Xem coi con bẩn thế nào này.” Phu nhân ôm lấy tiểu trang chủ, chán ghét nhìn về phía tiểu quỷ vẫn còn đang ngơ ngác, “Đã nói với ngươi không ít lần rồi, khôngđược ôm thiếu gia khi đến phòng gia nhân! Ngươi nghe có hiểu không?” Sợ hãi cúi đầu, y nhìn xuống đất, “Là do tiểu thiếu gia tự chạy tới mà…” “Ngươi nói cái gì! Nó còn nhỏ như vậy, ngay cả đi còn chưa vững, sao có thể tự chạy tới được? Đừng cho ta nghe lý do thế này lần…

Chương 43

Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam NhanTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Quả Quả ôm, ôm một cái…” Thân hình nho nhỏ mềm mại mở hai tay ra, chập chững vọt vào ngực y, mang theo mùi sữa của trẻ con, dùng đôi tay nho nhỏ ôm chặt tiểu ca ca mình thích nhất. Cái miệng anh đào nho nhỏ còn chưa đủ răng, hôn chụt chụt loạn xạ lên mặt tiểu ca ca, vừa hôn vừa gọi, “Quả Quả, Ưng Ưng rất nhớ Quả Quả. Quả Quả ôm, ôm Ưng Ưng…” Trong chốc lát, mặt người được hôn toàn nước miếng. “Ưng nhi, sao con lại chạy đến đây?” Trang chủ phu nhân xinh đẹp cao quý đưa tay ôm lấy tâm can bảo bối của mình, lấy khăn tay lau khuôn mặt nộn nộn nhỏ nhắn, đau lòng nói, “Xem coi con bẩn thế nào này.” Phu nhân ôm lấy tiểu trang chủ, chán ghét nhìn về phía tiểu quỷ vẫn còn đang ngơ ngác, “Đã nói với ngươi không ít lần rồi, khôngđược ôm thiếu gia khi đến phòng gia nhân! Ngươi nghe có hiểu không?” Sợ hãi cúi đầu, y nhìn xuống đất, “Là do tiểu thiếu gia tự chạy tới mà…” “Ngươi nói cái gì! Nó còn nhỏ như vậy, ngay cả đi còn chưa vững, sao có thể tự chạy tới được? Đừng cho ta nghe lý do thế này lần… “Phụ vương, lão nãi nãi, đại ca, còn đại bá, tam thúc, Chấn Nhânthỉnh an mọi người.” Chấn Nhân tiến vào đại sảnh, hành lễ với những người ở đó.Trong lòng hắn, hành động này có nghĩa là cáo biệt những người này lần cuối cùng.“Mặt khác, tam thúc, Chấn Vũ cùng Chấn Nam mặc dù đã hy sinh trên chiến trường, nhưng khi bọn nó lâm chung đã bảo ta chuyển lời đến thúc, “Biết cha thật tâm đối với mẫu thân, nếu cha thực sự yêu thương mẫu thân, gia hương của mẫu thân chắc người không quên, chúng ta ở đó chờ người tới.” Tro cốt của hai người họ, ta đã ủy thác người đưa đến đó, thỉnh tam thúc nén bi thương.” Chắp tay thi lễ.Tiêu Trì Thanh tuy đã biết được chuyện ái tử (con trai yêu) của mình hi sinh qua những người khác, nhưng ông vẫn luôn ôm chút hi vọng; bây giờ lại nghe Chấn Nhân chứng thực đó là sự thật, phút chốc khóc ngã xuống đất. Tiêu Chấn Hành mặc dù cũng là con ông, nhưng sao có thể so được với song bào thai mà ái nhân ông yêu thương thật lòng thật dạ sinh ra.Hơn nữa thân là người đọc sách, ông cũng ghét cay ghét đắng những hành vi độc ác củaTiêu Chấn Hành, chỉ là vô lực ngăn cản. Sau khiChấn Nhânđịnh tội Tiêu Chấn Hành, ông cũng không trách móc Chấn Nhân, còn cho rằng cái chết của nhi tử là trừng phạt đúng tội. NhưngChấn Nam cùng Chấn Vũ không như vậy. Bọn nó tốt như vậy, quả thực không giống như hài tử trưởng thành trong Tiêu phủ này. Tiêu Trì Thanh hối hận vạn phần, lẽ ra ông phải sớm đưa Chấn Nam vàChấn Vũrời khỏi Tiêu phủ mới đúng.Đứng lên, Tiêu Trì Thanh cười thảm đi ra ngoài. Ông muốn đến gia hương của mẫu thân Chấn Vũ, Chấn Nam, thắp cho chúng nó một nén nhang, sau đó sẽ đi tìm chúng, một nhà đoàn viên.ThấyTiêu Trì Thanhđã rời khỏi, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu biến hóa. Đến khi ánh mắt hắn một lần nữa quét đến đám người Tiêu vương, trong ánh mắt chỉ còn lại ánh sáng sắc lạnh, như nhìn thấy thứ cặn bã gì đó, làm người ta phát hoảng. Ánh mắt đó ẩn chứa sự ác độc, như muốn giết người!Không biết có phải cảm nhận được d*c v*ng muốn báo thù của Chấn Nhân hay không mà sắc mặt những người trong Tiêu phủ đều biến hóa, từ hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.“Ngươi…” Tiêu vương đột nhiên phát hiện yết hầu mình không biết vì sao đã trở nên khàn khàn, ho khan một tiếng, nói tiếp “Chấn Nhân, ngày đó ngươi đến hoàng cung, hẳn là khôngthấy ta, đúng không? Nói cách khác… Khụ khụ, ngươi hẳn là biết, cha vô tội. Ngươi có thể thượng tấu với Nhân Hoàng, thẩm tra lại án này một lần nữa đượckhông?”Tiêu vương không hề tự xưng là‘bổn vương’, hiếm khi nào ông tự xưng được chữ ‘cha’ này, có lẽ trong vô thức ông muốn dùng tình thân để làm Chấn Nhân nghĩ lại.Như thể không nghe đến lời ông nói, Chấn Nhânquét mắt đến những người ở Tiêu phủ, chuyển tới khối đá thoạt nhìn còn mới kia.Quả Quả của hắn đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi đó!Thanh viêm * lạnh như băng biến thànhnhu tình như nước, một lần nữa dùng ánh mắt âu yếm nhìn mặt đất kia, dường như chỗ đó vẫn còn người hắn yêu thương nhất đang đứng.(* lửa xanh: lửa xanh nóng hơn lửa đỏ, ý ở đây là ánh mắt lạnh lùng nhưng ý chí trả thù thì hừng hực >”

“Phụ vương, lão nãi nãi, đại ca, còn đại bá, tam thúc, Chấn Nhânthỉnh an mọi người.” Chấn Nhân tiến vào đại sảnh, hành lễ với những người ở đó.

Trong lòng hắn, hành động này có nghĩa là cáo biệt những người này lần cuối cùng.

“Mặt khác, tam thúc, Chấn Vũ cùng Chấn Nam mặc dù đã hy sinh trên chiến trường, nhưng khi bọn nó lâm chung đã bảo ta chuyển lời đến thúc, “Biết cha thật tâm đối với mẫu thân, nếu cha thực sự yêu thương mẫu thân, gia hương của mẫu thân chắc người không quên, chúng ta ở đó chờ người tới.” Tro cốt của hai người họ, ta đã ủy thác người đưa đến đó, thỉnh tam thúc nén bi thương.” Chắp tay thi lễ.

Tiêu Trì Thanh tuy đã biết được chuyện ái tử (con trai yêu) của mình hi sinh qua những người khác, nhưng ông vẫn luôn ôm chút hi vọng; bây giờ lại nghe Chấn Nhân chứng thực đó là sự thật, phút chốc khóc ngã xuống đất. Tiêu Chấn Hành mặc dù cũng là con ông, nhưng sao có thể so được với song bào thai mà ái nhân ông yêu thương thật lòng thật dạ sinh ra.

Hơn nữa thân là người đọc sách, ông cũng ghét cay ghét đắng những hành vi độc ác củaTiêu Chấn Hành, chỉ là vô lực ngăn cản. Sau khiChấn Nhânđịnh tội Tiêu Chấn Hành, ông cũng không trách móc Chấn Nhân, còn cho rằng cái chết của nhi tử là trừng phạt đúng tội. NhưngChấn Nam cùng Chấn Vũ không như vậy. Bọn nó tốt như vậy, quả thực không giống như hài tử trưởng thành trong Tiêu phủ này. Tiêu Trì Thanh hối hận vạn phần, lẽ ra ông phải sớm đưa Chấn Nam vàChấn Vũrời khỏi Tiêu phủ mới đúng.

Đứng lên, Tiêu Trì Thanh cười thảm đi ra ngoài. Ông muốn đến gia hương của mẫu thân Chấn Vũ, Chấn Nam, thắp cho chúng nó một nén nhang, sau đó sẽ đi tìm chúng, một nhà đoàn viên.

ThấyTiêu Trì Thanhđã rời khỏi, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu biến hóa. Đến khi ánh mắt hắn một lần nữa quét đến đám người Tiêu vương, trong ánh mắt chỉ còn lại ánh sáng sắc lạnh, như nhìn thấy thứ cặn bã gì đó, làm người ta phát hoảng. Ánh mắt đó ẩn chứa sự ác độc, như muốn giết người!

Không biết có phải cảm nhận được d*c v*ng muốn báo thù của Chấn Nhân hay không mà sắc mặt những người trong Tiêu phủ đều biến hóa, từ hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.

“Ngươi…” Tiêu vương đột nhiên phát hiện yết hầu mình không biết vì sao đã trở nên khàn khàn, ho khan một tiếng, nói tiếp “Chấn Nhân, ngày đó ngươi đến hoàng cung, hẳn là khôngthấy ta, đúng không? Nói cách khác… Khụ khụ, ngươi hẳn là biết, cha vô tội. Ngươi có thể thượng tấu với Nhân Hoàng, thẩm tra lại án này một lần nữa đượckhông?”

Tiêu vương không hề tự xưng là‘bổn vương’, hiếm khi nào ông tự xưng được chữ ‘cha’ này, có lẽ trong vô thức ông muốn dùng tình thân để làm Chấn Nhân nghĩ lại.

Như thể không nghe đến lời ông nói, Chấn Nhânquét mắt đến những người ở Tiêu phủ, chuyển tới khối đá thoạt nhìn còn mới kia.

Quả Quả của hắn đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi đó!

Thanh viêm * lạnh như băng biến thànhnhu tình như nước, một lần nữa dùng ánh mắt âu yếm nhìn mặt đất kia, dường như chỗ đó vẫn còn người hắn yêu thương nhất đang đứng.

(* lửa xanh: lửa xanh nóng hơn lửa đỏ, ý ở đây là ánh mắt lạnh lùng nhưng ý chí trả thù thì hừng hực >”

Xung Quan Nhất Nộ Vi Lam NhanTác giả: Dịch Nhân BắcTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ“Quả Quả ôm, ôm một cái…” Thân hình nho nhỏ mềm mại mở hai tay ra, chập chững vọt vào ngực y, mang theo mùi sữa của trẻ con, dùng đôi tay nho nhỏ ôm chặt tiểu ca ca mình thích nhất. Cái miệng anh đào nho nhỏ còn chưa đủ răng, hôn chụt chụt loạn xạ lên mặt tiểu ca ca, vừa hôn vừa gọi, “Quả Quả, Ưng Ưng rất nhớ Quả Quả. Quả Quả ôm, ôm Ưng Ưng…” Trong chốc lát, mặt người được hôn toàn nước miếng. “Ưng nhi, sao con lại chạy đến đây?” Trang chủ phu nhân xinh đẹp cao quý đưa tay ôm lấy tâm can bảo bối của mình, lấy khăn tay lau khuôn mặt nộn nộn nhỏ nhắn, đau lòng nói, “Xem coi con bẩn thế nào này.” Phu nhân ôm lấy tiểu trang chủ, chán ghét nhìn về phía tiểu quỷ vẫn còn đang ngơ ngác, “Đã nói với ngươi không ít lần rồi, khôngđược ôm thiếu gia khi đến phòng gia nhân! Ngươi nghe có hiểu không?” Sợ hãi cúi đầu, y nhìn xuống đất, “Là do tiểu thiếu gia tự chạy tới mà…” “Ngươi nói cái gì! Nó còn nhỏ như vậy, ngay cả đi còn chưa vững, sao có thể tự chạy tới được? Đừng cho ta nghe lý do thế này lần… “Phụ vương, lão nãi nãi, đại ca, còn đại bá, tam thúc, Chấn Nhânthỉnh an mọi người.” Chấn Nhân tiến vào đại sảnh, hành lễ với những người ở đó.Trong lòng hắn, hành động này có nghĩa là cáo biệt những người này lần cuối cùng.“Mặt khác, tam thúc, Chấn Vũ cùng Chấn Nam mặc dù đã hy sinh trên chiến trường, nhưng khi bọn nó lâm chung đã bảo ta chuyển lời đến thúc, “Biết cha thật tâm đối với mẫu thân, nếu cha thực sự yêu thương mẫu thân, gia hương của mẫu thân chắc người không quên, chúng ta ở đó chờ người tới.” Tro cốt của hai người họ, ta đã ủy thác người đưa đến đó, thỉnh tam thúc nén bi thương.” Chắp tay thi lễ.Tiêu Trì Thanh tuy đã biết được chuyện ái tử (con trai yêu) của mình hi sinh qua những người khác, nhưng ông vẫn luôn ôm chút hi vọng; bây giờ lại nghe Chấn Nhân chứng thực đó là sự thật, phút chốc khóc ngã xuống đất. Tiêu Chấn Hành mặc dù cũng là con ông, nhưng sao có thể so được với song bào thai mà ái nhân ông yêu thương thật lòng thật dạ sinh ra.Hơn nữa thân là người đọc sách, ông cũng ghét cay ghét đắng những hành vi độc ác củaTiêu Chấn Hành, chỉ là vô lực ngăn cản. Sau khiChấn Nhânđịnh tội Tiêu Chấn Hành, ông cũng không trách móc Chấn Nhân, còn cho rằng cái chết của nhi tử là trừng phạt đúng tội. NhưngChấn Nam cùng Chấn Vũ không như vậy. Bọn nó tốt như vậy, quả thực không giống như hài tử trưởng thành trong Tiêu phủ này. Tiêu Trì Thanh hối hận vạn phần, lẽ ra ông phải sớm đưa Chấn Nam vàChấn Vũrời khỏi Tiêu phủ mới đúng.Đứng lên, Tiêu Trì Thanh cười thảm đi ra ngoài. Ông muốn đến gia hương của mẫu thân Chấn Vũ, Chấn Nam, thắp cho chúng nó một nén nhang, sau đó sẽ đi tìm chúng, một nhà đoàn viên.ThấyTiêu Trì Thanhđã rời khỏi, sắc mặt Chấn Nhânbắt đầu biến hóa. Đến khi ánh mắt hắn một lần nữa quét đến đám người Tiêu vương, trong ánh mắt chỉ còn lại ánh sáng sắc lạnh, như nhìn thấy thứ cặn bã gì đó, làm người ta phát hoảng. Ánh mắt đó ẩn chứa sự ác độc, như muốn giết người!Không biết có phải cảm nhận được d*c v*ng muốn báo thù của Chấn Nhân hay không mà sắc mặt những người trong Tiêu phủ đều biến hóa, từ hi vọng đã biến thành tuyệt vọng.“Ngươi…” Tiêu vương đột nhiên phát hiện yết hầu mình không biết vì sao đã trở nên khàn khàn, ho khan một tiếng, nói tiếp “Chấn Nhân, ngày đó ngươi đến hoàng cung, hẳn là khôngthấy ta, đúng không? Nói cách khác… Khụ khụ, ngươi hẳn là biết, cha vô tội. Ngươi có thể thượng tấu với Nhân Hoàng, thẩm tra lại án này một lần nữa đượckhông?”Tiêu vương không hề tự xưng là‘bổn vương’, hiếm khi nào ông tự xưng được chữ ‘cha’ này, có lẽ trong vô thức ông muốn dùng tình thân để làm Chấn Nhân nghĩ lại.Như thể không nghe đến lời ông nói, Chấn Nhânquét mắt đến những người ở Tiêu phủ, chuyển tới khối đá thoạt nhìn còn mới kia.Quả Quả của hắn đã trút hơi thở cuối cùng ở nơi đó!Thanh viêm * lạnh như băng biến thànhnhu tình như nước, một lần nữa dùng ánh mắt âu yếm nhìn mặt đất kia, dường như chỗ đó vẫn còn người hắn yêu thương nhất đang đứng.(* lửa xanh: lửa xanh nóng hơn lửa đỏ, ý ở đây là ánh mắt lạnh lùng nhưng ý chí trả thù thì hừng hực >”

Chương 43