Trần Mặc rất lười, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, đồ ăn đều gọi hàng quán bên ngoài mang tới. Nếu không thì chính là cắn mì gói qua ngày, rác rưởi trong nhà đều đợi đến khi đầy vài túi mới quẳng ra ngoài một thể, quần áo cũng chất đống mấy hôm rồi mới nhét vào trong máy giặt một lượt, tóc hắn rất dài, râu ria cũng dài, trên gương mặt điểm thêm hai cái vành mắt đen sì như gấu mèo, thoạt nhìn rất chi là kinh khủng. “Xin chào… đồ ăn… của ngài…” Thằng nhóc đưa đồ ăn của cửa hàng fastfood bị hai tròng mắt kinh dị tràn ngập tơ máu ló ra từ bên trong cánh cửa dọa cho sợ khiếp vía. Hé tay đưa tiền rồi hắn mới mở cửa đi ra, khiến nhóc đưa đồ ăn đờ cả người. Cánh cửa dần mở rộng, tiếng “cạch cạch” như trong phim kinh dị vang lên chói tai, người ở bên trong sắp ra đến ngoài… Nhóc kia sợ muốn chết, vội đặt đồ ăn xuống đất, ngay cả tiền cũng không cầm, cong mông chạy mất. Mẹ nó ơi, kẻ này là người hay quỷ thế hả trời, ngay giữa ban ngày, nó cũng đừng xui xẻo đến mức gặp phải quỷ đó chứ.…
Chương 35: Pn1: lễ vật trong ngày tình nhân!
Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư ĐềTác giả: Ngư TíTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuTrần Mặc rất lười, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, đồ ăn đều gọi hàng quán bên ngoài mang tới. Nếu không thì chính là cắn mì gói qua ngày, rác rưởi trong nhà đều đợi đến khi đầy vài túi mới quẳng ra ngoài một thể, quần áo cũng chất đống mấy hôm rồi mới nhét vào trong máy giặt một lượt, tóc hắn rất dài, râu ria cũng dài, trên gương mặt điểm thêm hai cái vành mắt đen sì như gấu mèo, thoạt nhìn rất chi là kinh khủng. “Xin chào… đồ ăn… của ngài…” Thằng nhóc đưa đồ ăn của cửa hàng fastfood bị hai tròng mắt kinh dị tràn ngập tơ máu ló ra từ bên trong cánh cửa dọa cho sợ khiếp vía. Hé tay đưa tiền rồi hắn mới mở cửa đi ra, khiến nhóc đưa đồ ăn đờ cả người. Cánh cửa dần mở rộng, tiếng “cạch cạch” như trong phim kinh dị vang lên chói tai, người ở bên trong sắp ra đến ngoài… Nhóc kia sợ muốn chết, vội đặt đồ ăn xuống đất, ngay cả tiền cũng không cầm, cong mông chạy mất. Mẹ nó ơi, kẻ này là người hay quỷ thế hả trời, ngay giữa ban ngày, nó cũng đừng xui xẻo đến mức gặp phải quỷ đó chứ.… Trầm Mặc kỳ quái nhìn cả con đường đều một màu hồng phấn, chocolate và hoa hồng bán rất đắt hàng, vô cùng náo nhiệt, trước mắt lại thoảng qua một đôi, hắn ngộ ra, nguyên lai hôm nay chính là lễ tình nhân trong truyền thuyết a.Vũ Bạch ánh mắt xem thường ngắm ngắm chocolate và hoa hồng, y không thích, nhưng chocolate còn có thể nhận.Đáng tiếc Trầm Mặc lại không rõ mà hỏi Vũ Bạch, “Ánh mắt của ngươi làm sao vậy, tại sao cứ nhăn nhó thế?”Vũ Bạch không nhìn chocolate nữa, mà quay sang nhìn Trầm Mặc .Trầm Mặc bị nhìn dựng hết lông gáy: “Ngươi… ngươi làm sao vậy?”Vũ Bạch rốt cục cũng mở miệng: “Hôm nay…”Trầm Mặc hiểu ra: “À, hôm nay là lễ tình nhân a, ngươi hẳn là nhận được rất chocolate cùng hoa hồng đi?”Vũ Bạch chỉ đáp lại ba chữ: “Đã đánh mất.” Đồ người khác tặng y không thích.Trầm Mặc nghĩ hóa ra là như vậy, ban đầu còn muốn tặng lễ vật bằng hữu cho y, nhưng nếu y không thích vậy thì thôi không tặng nữa.Luôn chưng cái bộ mặt không chút biểu tình gì, bỗng dưng hai mắt Vũ Bạch sáng bừng lên, bởi vì Trầm Mặc đang đi mua chocolate.Chỉ là, giây tiếp theo, y nổi giận.Trầm Mặc không rõ mà sợ hãi nhìn ánh mắt híp lại tản mát ra hàn khí băng sơn đông chết người kia: “Ngươi… ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”Vũ Bạch vươn một bàn tay thon dài đẹp đẽ, duỗi ra trước mặt Trầm Mặc.Đoạt lấy chocolate trong lòng Trầm Mặc, rồi vui vẻ ôm chocolate vốn dĩ của con dơi bước đi.Con dơi hai mắt đẫm lệ lưng tròng kháng nghị, vì cái gì đoạt mất của nó, đây là Trầm Mặc mua cho nó cơ mà. Vũ Bạch cầm chocolate mới vừa đọat được quăng vèo một cái, nói một câu dài hiếm thấy: “Ăn chocolate không tốt cho răng nanh, sẽ bị béo phì.”Trầm Mặc cảm thấy rất chính đáng nhưng lại không hiểu nó bất thường ở chỗ nào.Con dơi tràn ngập nước mắt bất mãn nhìn Vũ Bạch, ngươi là đang ghen tị thì có, hừ!Ngư Tí: con dơi, đúng là thế đó. Đại thúc thực hiền lành ^ ^P/S: con dơi cũng sắp lên đài rồi, một con dơi thực đáng yêu a.Cả con đường trần ngập những đôi tình nhân cùng màu hồng phấn ngọt nị, chúc những người yêu nhau được hưởng lễ tình nhân vui vẻ hạnh phúc, chưa người chưa yêu thì cùng Ngư Tí đón lễ tình nhân của FA đi.Ngư Tí thành tâm cầu nguyện: Trời giáng anh đẹp trai xuống đi mà~Ầm một tiếng, một viên cự thạch hạ xuống đem Ngư Tí đè cái bẹp.Thần nói: nguyện vọng của ngươi rất khó đạt thành.Ngư Tí ngẫm lại cũng thấy đúng, bây giờ nam nhân tốt đều là hàng đã có chủ, phải đoạt lấy mới được .Vậy con mong có rất nhiều, rất nhiều tiền…Thần: “…”
Trầm Mặc kỳ quái nhìn cả con đường đều một màu hồng phấn, chocolate và hoa hồng bán rất đắt hàng, vô cùng náo nhiệt, trước mắt lại thoảng qua một đôi, hắn ngộ ra, nguyên lai hôm nay chính là lễ tình nhân trong truyền thuyết a.
Vũ Bạch ánh mắt xem thường ngắm ngắm chocolate và hoa hồng, y không thích, nhưng chocolate còn có thể nhận.
Đáng tiếc Trầm Mặc lại không rõ mà hỏi Vũ Bạch, “Ánh mắt của ngươi làm sao vậy, tại sao cứ nhăn nhó thế?”
Vũ Bạch không nhìn chocolate nữa, mà quay sang nhìn Trầm Mặc .
Trầm Mặc bị nhìn dựng hết lông gáy: “Ngươi… ngươi làm sao vậy?”
Vũ Bạch rốt cục cũng mở miệng: “Hôm nay…”
Trầm Mặc hiểu ra: “À, hôm nay là lễ tình nhân a, ngươi hẳn là nhận được rất chocolate cùng hoa hồng đi?”
Vũ Bạch chỉ đáp lại ba chữ: “Đã đánh mất.” Đồ người khác tặng y không thích.
Trầm Mặc nghĩ hóa ra là như vậy, ban đầu còn muốn tặng lễ vật bằng hữu cho y, nhưng nếu y không thích vậy thì thôi không tặng nữa.
Luôn chưng cái bộ mặt không chút biểu tình gì, bỗng dưng hai mắt Vũ Bạch sáng bừng lên, bởi vì Trầm Mặc đang đi mua chocolate.
Chỉ là, giây tiếp theo, y nổi giận.
Trầm Mặc không rõ mà sợ hãi nhìn ánh mắt híp lại tản mát ra hàn khí băng sơn đông chết người kia: “Ngươi… ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
Vũ Bạch vươn một bàn tay thon dài đẹp đẽ, duỗi ra trước mặt Trầm Mặc.
Đoạt lấy chocolate trong lòng Trầm Mặc, rồi vui vẻ ôm chocolate vốn dĩ của con dơi bước đi.
Con dơi hai mắt đẫm lệ lưng tròng kháng nghị, vì cái gì đoạt mất của nó, đây là Trầm Mặc mua cho nó cơ mà. Vũ Bạch cầm chocolate mới vừa đọat được quăng vèo một cái, nói một câu dài hiếm thấy: “Ăn chocolate không tốt cho răng nanh, sẽ bị béo phì.”
Trầm Mặc cảm thấy rất chính đáng nhưng lại không hiểu nó bất thường ở chỗ nào.
Con dơi tràn ngập nước mắt bất mãn nhìn Vũ Bạch, ngươi là đang ghen tị thì có, hừ!
Ngư Tí: con dơi, đúng là thế đó. Đại thúc thực hiền lành ^ ^
P/S: con dơi cũng sắp lên đài rồi, một con dơi thực đáng yêu a.
Cả con đường trần ngập những đôi tình nhân cùng màu hồng phấn ngọt nị, chúc những người yêu nhau được hưởng lễ tình nhân vui vẻ hạnh phúc, chưa người chưa yêu thì cùng Ngư Tí đón lễ tình nhân của FA đi.
Ngư Tí thành tâm cầu nguyện: Trời giáng anh đẹp trai xuống đi mà~
Ầm một tiếng, một viên cự thạch hạ xuống đem Ngư Tí đè cái bẹp.
Thần nói: nguyện vọng của ngươi rất khó đạt thành.
Ngư Tí ngẫm lại cũng thấy đúng, bây giờ nam nhân tốt đều là hàng đã có chủ, phải đoạt lấy mới được .
Vậy con mong có rất nhiều, rất nhiều tiền…
Thần: “…”
Võng Du Chi Tình Định Lỗ Trư ĐềTác giả: Ngư TíTruyện Đam Mỹ, Truyện Võng DuTrần Mặc rất lười, có thể không xuất môn sẽ không xuất môn, đồ ăn đều gọi hàng quán bên ngoài mang tới. Nếu không thì chính là cắn mì gói qua ngày, rác rưởi trong nhà đều đợi đến khi đầy vài túi mới quẳng ra ngoài một thể, quần áo cũng chất đống mấy hôm rồi mới nhét vào trong máy giặt một lượt, tóc hắn rất dài, râu ria cũng dài, trên gương mặt điểm thêm hai cái vành mắt đen sì như gấu mèo, thoạt nhìn rất chi là kinh khủng. “Xin chào… đồ ăn… của ngài…” Thằng nhóc đưa đồ ăn của cửa hàng fastfood bị hai tròng mắt kinh dị tràn ngập tơ máu ló ra từ bên trong cánh cửa dọa cho sợ khiếp vía. Hé tay đưa tiền rồi hắn mới mở cửa đi ra, khiến nhóc đưa đồ ăn đờ cả người. Cánh cửa dần mở rộng, tiếng “cạch cạch” như trong phim kinh dị vang lên chói tai, người ở bên trong sắp ra đến ngoài… Nhóc kia sợ muốn chết, vội đặt đồ ăn xuống đất, ngay cả tiền cũng không cầm, cong mông chạy mất. Mẹ nó ơi, kẻ này là người hay quỷ thế hả trời, ngay giữa ban ngày, nó cũng đừng xui xẻo đến mức gặp phải quỷ đó chứ.… Trầm Mặc kỳ quái nhìn cả con đường đều một màu hồng phấn, chocolate và hoa hồng bán rất đắt hàng, vô cùng náo nhiệt, trước mắt lại thoảng qua một đôi, hắn ngộ ra, nguyên lai hôm nay chính là lễ tình nhân trong truyền thuyết a.Vũ Bạch ánh mắt xem thường ngắm ngắm chocolate và hoa hồng, y không thích, nhưng chocolate còn có thể nhận.Đáng tiếc Trầm Mặc lại không rõ mà hỏi Vũ Bạch, “Ánh mắt của ngươi làm sao vậy, tại sao cứ nhăn nhó thế?”Vũ Bạch không nhìn chocolate nữa, mà quay sang nhìn Trầm Mặc .Trầm Mặc bị nhìn dựng hết lông gáy: “Ngươi… ngươi làm sao vậy?”Vũ Bạch rốt cục cũng mở miệng: “Hôm nay…”Trầm Mặc hiểu ra: “À, hôm nay là lễ tình nhân a, ngươi hẳn là nhận được rất chocolate cùng hoa hồng đi?”Vũ Bạch chỉ đáp lại ba chữ: “Đã đánh mất.” Đồ người khác tặng y không thích.Trầm Mặc nghĩ hóa ra là như vậy, ban đầu còn muốn tặng lễ vật bằng hữu cho y, nhưng nếu y không thích vậy thì thôi không tặng nữa.Luôn chưng cái bộ mặt không chút biểu tình gì, bỗng dưng hai mắt Vũ Bạch sáng bừng lên, bởi vì Trầm Mặc đang đi mua chocolate.Chỉ là, giây tiếp theo, y nổi giận.Trầm Mặc không rõ mà sợ hãi nhìn ánh mắt híp lại tản mát ra hàn khí băng sơn đông chết người kia: “Ngươi… ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”Vũ Bạch vươn một bàn tay thon dài đẹp đẽ, duỗi ra trước mặt Trầm Mặc.Đoạt lấy chocolate trong lòng Trầm Mặc, rồi vui vẻ ôm chocolate vốn dĩ của con dơi bước đi.Con dơi hai mắt đẫm lệ lưng tròng kháng nghị, vì cái gì đoạt mất của nó, đây là Trầm Mặc mua cho nó cơ mà. Vũ Bạch cầm chocolate mới vừa đọat được quăng vèo một cái, nói một câu dài hiếm thấy: “Ăn chocolate không tốt cho răng nanh, sẽ bị béo phì.”Trầm Mặc cảm thấy rất chính đáng nhưng lại không hiểu nó bất thường ở chỗ nào.Con dơi tràn ngập nước mắt bất mãn nhìn Vũ Bạch, ngươi là đang ghen tị thì có, hừ!Ngư Tí: con dơi, đúng là thế đó. Đại thúc thực hiền lành ^ ^P/S: con dơi cũng sắp lên đài rồi, một con dơi thực đáng yêu a.Cả con đường trần ngập những đôi tình nhân cùng màu hồng phấn ngọt nị, chúc những người yêu nhau được hưởng lễ tình nhân vui vẻ hạnh phúc, chưa người chưa yêu thì cùng Ngư Tí đón lễ tình nhân của FA đi.Ngư Tí thành tâm cầu nguyện: Trời giáng anh đẹp trai xuống đi mà~Ầm một tiếng, một viên cự thạch hạ xuống đem Ngư Tí đè cái bẹp.Thần nói: nguyện vọng của ngươi rất khó đạt thành.Ngư Tí ngẫm lại cũng thấy đúng, bây giờ nam nhân tốt đều là hàng đã có chủ, phải đoạt lấy mới được .Vậy con mong có rất nhiều, rất nhiều tiền…Thần: “…”