Phong lãnh, vũ cuồng.Trong cuồng phong bạo vũ còn kèm theo tiếng kiếm đao va chạm. “Chúng ta uy trấn tiêu cục cùng ngươi không cừu không oán, ngươi vì sao phải đem chúng ta diệt sạch, ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?” Nam nhân quỳ rạp dưới đất đứt quãng nói chuyện nâng đầu lên nhìn người trước mắt giết người không chớp mắt. Xung quanh nằm ngổn ngang mười mấy tử nhân. Chỉ còn lại nam nhân người đầy máu này dùng thanh âm run rẩy hỏi thanh y nhân đang cầm kiếm hướng vào hắn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biếu cảm nào, đôi môi mỏng phun ra ba chữ: “Vô Tình Thủ.” “Vô…Tình…Thủ!!? Ngươi chính là… Vô Tình…” Lời còn chưa nói hết. Một phen trường kiếm sắc bén đã xuyên qua cổ họng hắn, làm hắn không còn có cơ hội có thể nói ra nửa chữ. *** Mưa một chút cũng không có muốn dừng lại. Y Lãnh Nguyệt nhìn khắp bốn phía, thấy được ở cách đó không xa có một sơn động, nghĩ thầm hay là đi đến nơi đó trốn mưa đi. Nói xong liền vươn người đi vào sơn động kia. Ngay khi hắn vừa mới vào sơn động, đột nhiên…
Chương 10: Vĩ thanh
Vô Thu Lãnh NguyệtTác giả: Dạ NgâmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm HiệpPhong lãnh, vũ cuồng.Trong cuồng phong bạo vũ còn kèm theo tiếng kiếm đao va chạm. “Chúng ta uy trấn tiêu cục cùng ngươi không cừu không oán, ngươi vì sao phải đem chúng ta diệt sạch, ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?” Nam nhân quỳ rạp dưới đất đứt quãng nói chuyện nâng đầu lên nhìn người trước mắt giết người không chớp mắt. Xung quanh nằm ngổn ngang mười mấy tử nhân. Chỉ còn lại nam nhân người đầy máu này dùng thanh âm run rẩy hỏi thanh y nhân đang cầm kiếm hướng vào hắn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biếu cảm nào, đôi môi mỏng phun ra ba chữ: “Vô Tình Thủ.” “Vô…Tình…Thủ!!? Ngươi chính là… Vô Tình…” Lời còn chưa nói hết. Một phen trường kiếm sắc bén đã xuyên qua cổ họng hắn, làm hắn không còn có cơ hội có thể nói ra nửa chữ. *** Mưa một chút cũng không có muốn dừng lại. Y Lãnh Nguyệt nhìn khắp bốn phía, thấy được ở cách đó không xa có một sơn động, nghĩ thầm hay là đi đến nơi đó trốn mưa đi. Nói xong liền vươn người đi vào sơn động kia. Ngay khi hắn vừa mới vào sơn động, đột nhiên… “Kỳ, xem ra chúng ta phải tới kinh thành một chuyến.” Đứng ở trước cửa sổ, Y Lãnh Nguyệt xem qua tờ giấy, sau đó xoay người cười tủm tỉm nhìn Vô Thu Kỳ.“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đặt chén trà trong tay xuống, Đi đến bên cạnh Y Lãnh Nguyệt.“Tứ sư huynh đã xảy ra chuyện, mà chỉ có ta và ngươi lại không có ở kinh thành, cho nên chúng ta cần lập tức đến đó.”“Chẳng lẽ hắn tiến cung?” Vô Thu Kỳ phản ứng đầu tiên chính là nghĩ ca ca của mình nhất định là vì sự tình gì đó mà tiến cung, kết quả đem bản thân hãm sâu hiểm cảnh.“Không nên nói nhiều nữa, ngươi đi dẫn ngựa, nên lên đường thôi.”…“Giá!”Hai người thúc ngựa chạy về phía kinh thành.Rốt cuộc là xảy ra đại sự gì đây?Hoàn
“Kỳ, xem ra chúng ta phải tới kinh thành một chuyến.” Đứng ở trước cửa sổ, Y Lãnh Nguyệt xem qua tờ giấy, sau đó xoay người cười tủm tỉm nhìn Vô Thu Kỳ.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đặt chén trà trong tay xuống, Đi đến bên cạnh Y Lãnh Nguyệt.
“Tứ sư huynh đã xảy ra chuyện, mà chỉ có ta và ngươi lại không có ở kinh thành, cho nên chúng ta cần lập tức đến đó.”
“Chẳng lẽ hắn tiến cung?” Vô Thu Kỳ phản ứng đầu tiên chính là nghĩ ca ca của mình nhất định là vì sự tình gì đó mà tiến cung, kết quả đem bản thân hãm sâu hiểm cảnh.
“Không nên nói nhiều nữa, ngươi đi dẫn ngựa, nên lên đường thôi.”
…
“Giá!”
Hai người thúc ngựa chạy về phía kinh thành.Rốt cuộc là xảy ra đại sự gì đây?
Hoàn
Vô Thu Lãnh NguyệtTác giả: Dạ NgâmTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Kiếm HiệpPhong lãnh, vũ cuồng.Trong cuồng phong bạo vũ còn kèm theo tiếng kiếm đao va chạm. “Chúng ta uy trấn tiêu cục cùng ngươi không cừu không oán, ngươi vì sao phải đem chúng ta diệt sạch, ngươi…ngươi rốt cuộc là ai?” Nam nhân quỳ rạp dưới đất đứt quãng nói chuyện nâng đầu lên nhìn người trước mắt giết người không chớp mắt. Xung quanh nằm ngổn ngang mười mấy tử nhân. Chỉ còn lại nam nhân người đầy máu này dùng thanh âm run rẩy hỏi thanh y nhân đang cầm kiếm hướng vào hắn. Trên khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ biếu cảm nào, đôi môi mỏng phun ra ba chữ: “Vô Tình Thủ.” “Vô…Tình…Thủ!!? Ngươi chính là… Vô Tình…” Lời còn chưa nói hết. Một phen trường kiếm sắc bén đã xuyên qua cổ họng hắn, làm hắn không còn có cơ hội có thể nói ra nửa chữ. *** Mưa một chút cũng không có muốn dừng lại. Y Lãnh Nguyệt nhìn khắp bốn phía, thấy được ở cách đó không xa có một sơn động, nghĩ thầm hay là đi đến nơi đó trốn mưa đi. Nói xong liền vươn người đi vào sơn động kia. Ngay khi hắn vừa mới vào sơn động, đột nhiên… “Kỳ, xem ra chúng ta phải tới kinh thành một chuyến.” Đứng ở trước cửa sổ, Y Lãnh Nguyệt xem qua tờ giấy, sau đó xoay người cười tủm tỉm nhìn Vô Thu Kỳ.“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Đặt chén trà trong tay xuống, Đi đến bên cạnh Y Lãnh Nguyệt.“Tứ sư huynh đã xảy ra chuyện, mà chỉ có ta và ngươi lại không có ở kinh thành, cho nên chúng ta cần lập tức đến đó.”“Chẳng lẽ hắn tiến cung?” Vô Thu Kỳ phản ứng đầu tiên chính là nghĩ ca ca của mình nhất định là vì sự tình gì đó mà tiến cung, kết quả đem bản thân hãm sâu hiểm cảnh.“Không nên nói nhiều nữa, ngươi đi dẫn ngựa, nên lên đường thôi.”…“Giá!”Hai người thúc ngựa chạy về phía kinh thành.Rốt cuộc là xảy ra đại sự gì đây?Hoàn