Hai giờ sáng. Bệnh viện hiu quạnh. Một màu trắng thê lương bao trùm khắp không gian. Ánh đèn đỏ đã tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt tiều tuỵ lộ rõ sự mỏi mệt. Tiếng "tít...tít..." ngân dài cách đó không xa vang vọng khắp hành lang. Bác sĩ lắc đầu, dường như đã mất đi bản năng giao tiếp. Tiếng khóc hoà với tiếng gào thét của người nhà bệnh nhân như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Cô gái nằm trên giường bệnh mắt nhắm tựa như đang ngủ, thế nhưng lớp băng gạc trên người cô đã phủ định điều đó. Cô gái từ giã cõi đời mà chưa kịp nói lời cuối với anh. Cô vì anh mà đỡ nhát dao ấy. Mặc dù anh đối với cô bây giờ chỉ là bạn. Mặc dù anh đã từng nói sẽ mãi mãi không thể yêu cô. Anh thiếu của cô một món nợ rất lớn mà cả đời này có khi chẳng thể nào trả hết. Anh phụ cô một tấm chân tình. Cô soi sáng đời anh, còn anh lại nhẫn tâm đẩy cô xuống địa ngục. Anh bất chợt nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều. Thế nhưng anh chẳng còn cơ hội để nói lên cái tâm tư nhỏ bé đấy. Anh chỉ…
Chương 3: Em yêu
Không Bao Giờ Kết Thúc Mãi MãiTác giả: Phương HinHai giờ sáng. Bệnh viện hiu quạnh. Một màu trắng thê lương bao trùm khắp không gian. Ánh đèn đỏ đã tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt tiều tuỵ lộ rõ sự mỏi mệt. Tiếng "tít...tít..." ngân dài cách đó không xa vang vọng khắp hành lang. Bác sĩ lắc đầu, dường như đã mất đi bản năng giao tiếp. Tiếng khóc hoà với tiếng gào thét của người nhà bệnh nhân như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Cô gái nằm trên giường bệnh mắt nhắm tựa như đang ngủ, thế nhưng lớp băng gạc trên người cô đã phủ định điều đó. Cô gái từ giã cõi đời mà chưa kịp nói lời cuối với anh. Cô vì anh mà đỡ nhát dao ấy. Mặc dù anh đối với cô bây giờ chỉ là bạn. Mặc dù anh đã từng nói sẽ mãi mãi không thể yêu cô. Anh thiếu của cô một món nợ rất lớn mà cả đời này có khi chẳng thể nào trả hết. Anh phụ cô một tấm chân tình. Cô soi sáng đời anh, còn anh lại nhẫn tâm đẩy cô xuống địa ngục. Anh bất chợt nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều. Thế nhưng anh chẳng còn cơ hội để nói lên cái tâm tư nhỏ bé đấy. Anh chỉ… Anh đưa mắt nhìn vào tờ danh sách cô đưa. Sài Gòn, Huế, Sapa, Vịnh Hạ Long,... Có rất nhiều nơi hai người đã từng đi. Anh cầm bút khoanh đại hai địa điểm. Chuẩn bị đến địa điểm thứ hai thì Huy Hoàng bất chợt dừng lại. Anh suy nghĩ một chút rồi quyết định khoanh vào địa điểm cuối cùng. Xong xuôi, anh men theo hành lang đến phòng ngủ."Cốc cốc!"Tiếng gõ cửa đều đều vang lên. Anh vẫn như vậy, luôn gõ theo một nhịp nhất định. Rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, trầm ổn nhưng nhẹ nhàng. Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt anh là hình ảnh cô mặc chiếc váy ngủ màu đen mê người.Anh chìa ra trước mặt cô tờ giấy ghi chú, động tác hơi run run. Cô rất tinh ý phát hiện ra.- Sao thế? Nhìn không thuận mắt sao?Anh xấu hổ ho vài tiếng rồi lắc đầu. Cô cười. Gần đây tần suất cười của cô đối với anh hình như nhiều hơn trước, nhất là sau khi hai người li hôn.- Dù sao đây cũng là tối cuối cùng em ở đây, anh không nhẫn tâm đuổi em ra khỏi nhà chứ?Cô nhàn nhạt lên tiếng. Anh nhìn cô, dường như muốn dò tìm nội tâm của cô thông qua đôi mắt biết nói kia. Nhưng không thể. Ánh mắt cô giống như bị một tầng sương dày bao phủ, mà anh thì lại không thể đi xuyên qua màn sương đó, giống như bị lạc vào mê cung vậy.- Em không định mời tôi vào sao?Lúc sau anh mới phá vỡ sự im lặng giữa hai người.- Nhà anh mà, cứ tự nhiên.Cô nói xong xoay lưng bước vào. Anh nhíu mày, anh vẫn chưa quen với cách gọi này. Trước kia là ""nhà chung"", vậy mà bây giờ chớp mắt cái đã thành ""nhà của anh"".- Mai đi hả?Sau khi bước vào, anh và cô chỉ ngồi đó. Anh thì đọc sách trên giường, cô thì ra ban công ngắm sao. Dù sao cũng hơi căng thẳng một chút, anh vẫn nên giải vây thì hơn.- Không. Ngày kia.Cô nói, ánh mắt không rời bầu trời đầy sao ngoài kia. Cô bất giác vươn tay. Xa quá, sao đẹp như vậy, thật muốn chạm vào chúng. Trong vô thức, cô hơi nghiêng người, nửa thân trên thò ra ngoài ban công, vô tình rơi vào mắt anh.Anh vốn dĩ định ra ngắm sao nói chuyện cùng cô một chút nhưng bắt gặp cảnh đấy suýt nữa "hồn lìa khỏi xác".- Cẩn thận!Nghe tiếng Huy Hoàng bất chợt vang lên từ đằng sau, cô theo bản năng quay đầu lại, cả người mất trọng tâm đứng không vững. Anh nhanh chân chạy lại, vươn tay kéo cô ôm trọn vào lòng.- Đồ ngốc!Huy Hoàng khẽ nghiêm giọng trách móc. Có trời mới biết anh rất sợ, nếu như anh không vươn tay giữ lấy cô thì cô sẽ ra sao? Liệu cô có còn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không? Nếu cô rơi xuống mà có mệnh hệ gì thì anh biết sống thế nào?Bạch Dương vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, chỉ biết mình vừa có ý định "chạm" vào những ngôi sao đằng kia thì bị một lực mạnh mẽ kéo lại, cơ thể đột ngột rơi vào v*m ng*c ấm áp của anh. Trong vô thức, nước mắt của cô cứ thế rơi, không sao ngăn lại được. Cô không biết vì sao mình khóc, chỉ biết tự nhiên tim rất đau, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vậy. Không để lại vết thương nhưng mãi mãi là những lỗ hổng li ti không sao lấp đầy. Chỉ vài tuần nữa thôi, cô sẽ không còn được ngửi mùi hương nam tính này nữa, không còn được nghe giọng nói trầm ấm của anh mỗi ngày nữa.- Em yêu, Dương, làm ơn, đừng khóc.Huy Hoàng giật mình khi thấy thân hình nhỏ bé trong lòng mình bỗng nhiên run lên bần bật, rồi vạt áo trước ngực bị ướt một mảng. Cúi đầu xuống lại thấy cô đang khóc. Tiếng nức nở của cô khiến tim anh giống như bị chú mèo nhỏ cào nhẹ, rất ngứa rất buồn.
Anh đưa mắt nhìn vào tờ danh sách cô đưa. Sài Gòn, Huế, Sapa, Vịnh Hạ Long,... Có rất nhiều nơi hai người đã từng đi. Anh cầm bút khoanh đại hai địa điểm. Chuẩn bị đến địa điểm thứ hai thì Huy Hoàng bất chợt dừng lại. Anh suy nghĩ một chút rồi quyết định khoanh vào địa điểm cuối cùng. Xong xuôi, anh men theo hành lang đến phòng ngủ.
"Cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa đều đều vang lên. Anh vẫn như vậy, luôn gõ theo một nhịp nhất định. Rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, trầm ổn nhưng nhẹ nhàng. Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt anh là hình ảnh cô mặc chiếc váy ngủ màu đen mê người.
Anh chìa ra trước mặt cô tờ giấy ghi chú, động tác hơi run run. Cô rất tinh ý phát hiện ra.
- Sao thế? Nhìn không thuận mắt sao?
Anh xấu hổ ho vài tiếng rồi lắc đầu. Cô cười. Gần đây tần suất cười của cô đối với anh hình như nhiều hơn trước, nhất là sau khi hai người li hôn.
- Dù sao đây cũng là tối cuối cùng em ở đây, anh không nhẫn tâm đuổi em ra khỏi nhà chứ?
Cô nhàn nhạt lên tiếng. Anh nhìn cô, dường như muốn dò tìm nội tâm của cô thông qua đôi mắt biết nói kia. Nhưng không thể. Ánh mắt cô giống như bị một tầng sương dày bao phủ, mà anh thì lại không thể đi xuyên qua màn sương đó, giống như bị lạc vào mê cung vậy.
- Em không định mời tôi vào sao?
Lúc sau anh mới phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
- Nhà anh mà, cứ tự nhiên.
Cô nói xong xoay lưng bước vào. Anh nhíu mày, anh vẫn chưa quen với cách gọi này. Trước kia là ""nhà chung"", vậy mà bây giờ chớp mắt cái đã thành ""nhà của anh"".
- Mai đi hả?
Sau khi bước vào, anh và cô chỉ ngồi đó. Anh thì đọc sách trên giường, cô thì ra ban công ngắm sao. Dù sao cũng hơi căng thẳng một chút, anh vẫn nên giải vây thì hơn.
- Không. Ngày kia.
Cô nói, ánh mắt không rời bầu trời đầy sao ngoài kia. Cô bất giác vươn tay. Xa quá, sao đẹp như vậy, thật muốn chạm vào chúng. Trong vô thức, cô hơi nghiêng người, nửa thân trên thò ra ngoài ban công, vô tình rơi vào mắt anh.
Anh vốn dĩ định ra ngắm sao nói chuyện cùng cô một chút nhưng bắt gặp cảnh đấy suýt nữa "hồn lìa khỏi xác".
- Cẩn thận!
Nghe tiếng Huy Hoàng bất chợt vang lên từ đằng sau, cô theo bản năng quay đầu lại, cả người mất trọng tâm đứng không vững. Anh nhanh chân chạy lại, vươn tay kéo cô ôm trọn vào lòng.
- Đồ ngốc!
Huy Hoàng khẽ nghiêm giọng trách móc. Có trời mới biết anh rất sợ, nếu như anh không vươn tay giữ lấy cô thì cô sẽ ra sao? Liệu cô có còn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không? Nếu cô rơi xuống mà có mệnh hệ gì thì anh biết sống thế nào?
Bạch Dương vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, chỉ biết mình vừa có ý định "chạm" vào những ngôi sao đằng kia thì bị một lực mạnh mẽ kéo lại, cơ thể đột ngột rơi vào v*m ng*c ấm áp của anh. Trong vô thức, nước mắt của cô cứ thế rơi, không sao ngăn lại được. Cô không biết vì sao mình khóc, chỉ biết tự nhiên tim rất đau, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vậy. Không để lại vết thương nhưng mãi mãi là những lỗ hổng li ti không sao lấp đầy. Chỉ vài tuần nữa thôi, cô sẽ không còn được ngửi mùi hương nam tính này nữa, không còn được nghe giọng nói trầm ấm của anh mỗi ngày nữa.
- Em yêu, Dương, làm ơn, đừng khóc.
Huy Hoàng giật mình khi thấy thân hình nhỏ bé trong lòng mình bỗng nhiên run lên bần bật, rồi vạt áo trước ngực bị ướt một mảng. Cúi đầu xuống lại thấy cô đang khóc. Tiếng nức nở của cô khiến tim anh giống như bị chú mèo nhỏ cào nhẹ, rất ngứa rất buồn.
Không Bao Giờ Kết Thúc Mãi MãiTác giả: Phương HinHai giờ sáng. Bệnh viện hiu quạnh. Một màu trắng thê lương bao trùm khắp không gian. Ánh đèn đỏ đã tắt, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra khỏi phòng bệnh, khuôn mặt tiều tuỵ lộ rõ sự mỏi mệt. Tiếng "tít...tít..." ngân dài cách đó không xa vang vọng khắp hành lang. Bác sĩ lắc đầu, dường như đã mất đi bản năng giao tiếp. Tiếng khóc hoà với tiếng gào thét của người nhà bệnh nhân như muốn xuyên thủng màng nhĩ. Cô gái nằm trên giường bệnh mắt nhắm tựa như đang ngủ, thế nhưng lớp băng gạc trên người cô đã phủ định điều đó. Cô gái từ giã cõi đời mà chưa kịp nói lời cuối với anh. Cô vì anh mà đỡ nhát dao ấy. Mặc dù anh đối với cô bây giờ chỉ là bạn. Mặc dù anh đã từng nói sẽ mãi mãi không thể yêu cô. Anh thiếu của cô một món nợ rất lớn mà cả đời này có khi chẳng thể nào trả hết. Anh phụ cô một tấm chân tình. Cô soi sáng đời anh, còn anh lại nhẫn tâm đẩy cô xuống địa ngục. Anh bất chợt nhận ra, anh đã yêu cô rất nhiều. Thế nhưng anh chẳng còn cơ hội để nói lên cái tâm tư nhỏ bé đấy. Anh chỉ… Anh đưa mắt nhìn vào tờ danh sách cô đưa. Sài Gòn, Huế, Sapa, Vịnh Hạ Long,... Có rất nhiều nơi hai người đã từng đi. Anh cầm bút khoanh đại hai địa điểm. Chuẩn bị đến địa điểm thứ hai thì Huy Hoàng bất chợt dừng lại. Anh suy nghĩ một chút rồi quyết định khoanh vào địa điểm cuối cùng. Xong xuôi, anh men theo hành lang đến phòng ngủ."Cốc cốc!"Tiếng gõ cửa đều đều vang lên. Anh vẫn như vậy, luôn gõ theo một nhịp nhất định. Rất nhanh có tiếng bước chân vang lên, trầm ổn nhưng nhẹ nhàng. Cánh cửa được mở ra, đập vào mắt anh là hình ảnh cô mặc chiếc váy ngủ màu đen mê người.Anh chìa ra trước mặt cô tờ giấy ghi chú, động tác hơi run run. Cô rất tinh ý phát hiện ra.- Sao thế? Nhìn không thuận mắt sao?Anh xấu hổ ho vài tiếng rồi lắc đầu. Cô cười. Gần đây tần suất cười của cô đối với anh hình như nhiều hơn trước, nhất là sau khi hai người li hôn.- Dù sao đây cũng là tối cuối cùng em ở đây, anh không nhẫn tâm đuổi em ra khỏi nhà chứ?Cô nhàn nhạt lên tiếng. Anh nhìn cô, dường như muốn dò tìm nội tâm của cô thông qua đôi mắt biết nói kia. Nhưng không thể. Ánh mắt cô giống như bị một tầng sương dày bao phủ, mà anh thì lại không thể đi xuyên qua màn sương đó, giống như bị lạc vào mê cung vậy.- Em không định mời tôi vào sao?Lúc sau anh mới phá vỡ sự im lặng giữa hai người.- Nhà anh mà, cứ tự nhiên.Cô nói xong xoay lưng bước vào. Anh nhíu mày, anh vẫn chưa quen với cách gọi này. Trước kia là ""nhà chung"", vậy mà bây giờ chớp mắt cái đã thành ""nhà của anh"".- Mai đi hả?Sau khi bước vào, anh và cô chỉ ngồi đó. Anh thì đọc sách trên giường, cô thì ra ban công ngắm sao. Dù sao cũng hơi căng thẳng một chút, anh vẫn nên giải vây thì hơn.- Không. Ngày kia.Cô nói, ánh mắt không rời bầu trời đầy sao ngoài kia. Cô bất giác vươn tay. Xa quá, sao đẹp như vậy, thật muốn chạm vào chúng. Trong vô thức, cô hơi nghiêng người, nửa thân trên thò ra ngoài ban công, vô tình rơi vào mắt anh.Anh vốn dĩ định ra ngắm sao nói chuyện cùng cô một chút nhưng bắt gặp cảnh đấy suýt nữa "hồn lìa khỏi xác".- Cẩn thận!Nghe tiếng Huy Hoàng bất chợt vang lên từ đằng sau, cô theo bản năng quay đầu lại, cả người mất trọng tâm đứng không vững. Anh nhanh chân chạy lại, vươn tay kéo cô ôm trọn vào lòng.- Đồ ngốc!Huy Hoàng khẽ nghiêm giọng trách móc. Có trời mới biết anh rất sợ, nếu như anh không vươn tay giữ lấy cô thì cô sẽ ra sao? Liệu cô có còn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh không? Nếu cô rơi xuống mà có mệnh hệ gì thì anh biết sống thế nào?Bạch Dương vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì, chỉ biết mình vừa có ý định "chạm" vào những ngôi sao đằng kia thì bị một lực mạnh mẽ kéo lại, cơ thể đột ngột rơi vào v*m ng*c ấm áp của anh. Trong vô thức, nước mắt của cô cứ thế rơi, không sao ngăn lại được. Cô không biết vì sao mình khóc, chỉ biết tự nhiên tim rất đau, giống như bị hàng ngàn cây kim đâm vào vậy. Không để lại vết thương nhưng mãi mãi là những lỗ hổng li ti không sao lấp đầy. Chỉ vài tuần nữa thôi, cô sẽ không còn được ngửi mùi hương nam tính này nữa, không còn được nghe giọng nói trầm ấm của anh mỗi ngày nữa.- Em yêu, Dương, làm ơn, đừng khóc.Huy Hoàng giật mình khi thấy thân hình nhỏ bé trong lòng mình bỗng nhiên run lên bần bật, rồi vạt áo trước ngực bị ướt một mảng. Cúi đầu xuống lại thấy cô đang khóc. Tiếng nức nở của cô khiến tim anh giống như bị chú mèo nhỏ cào nhẹ, rất ngứa rất buồn.