Tác giả:

Một ngày đẹp trời. Cái nắng nhẹ cùng với những cơn gió dịu mát đầu hè tạo cho người ta cảm giác thật dễ chịu. Tôi thong dong đi từ kí túc xá tới khu giảng đường, nói không phải duy tâm chứ trên đường đi có lẽ đã ngáp hơn 1001 cái cả ngắn cả dài. Gì chứ, hãy quên cái chuyện thời tiết đẹp khiến cho con người ta hưng phấn mà muốn hoạt động đi, thời tiết mát mẻ là phải nằm trong phòng ngủ một giấc thật sâu mới là biết hưởng thụ. Ôm theo cái chân lí ấy đến phòng học, ném cái cặp to đùng đựng được quyển giáo trình với một quyển vở vào ngăn bàn, tôi nhắm mắt ngủ nốt giấc trưa còn đang dang dở. Chắc chưa được 5 phút thì tiếng trống vào học ròn rã đến đinh tai nhức óc lại vẳng vẳng đến. Lúc này thật chỉ muốn có sức mạnh siêu nhiên như nàng tiên cá ShimChung quăng một phát cái trống ra tận Thái Bình Dương cho bác bảo vệ hết việc làm về quê mà chăm vợ. Chưa hết, thấy tôi chưa đủ phiền cái đứa ngồi cạnh mà từ nãy tôi còn chưa kịp nhìn mặt còn ra sức giật giật cánh tay tôi. Tôi lịch sự quay người…

Chương 2

49 Gặp 50Tác giả: ngocanhtsMột ngày đẹp trời. Cái nắng nhẹ cùng với những cơn gió dịu mát đầu hè tạo cho người ta cảm giác thật dễ chịu. Tôi thong dong đi từ kí túc xá tới khu giảng đường, nói không phải duy tâm chứ trên đường đi có lẽ đã ngáp hơn 1001 cái cả ngắn cả dài. Gì chứ, hãy quên cái chuyện thời tiết đẹp khiến cho con người ta hưng phấn mà muốn hoạt động đi, thời tiết mát mẻ là phải nằm trong phòng ngủ một giấc thật sâu mới là biết hưởng thụ. Ôm theo cái chân lí ấy đến phòng học, ném cái cặp to đùng đựng được quyển giáo trình với một quyển vở vào ngăn bàn, tôi nhắm mắt ngủ nốt giấc trưa còn đang dang dở. Chắc chưa được 5 phút thì tiếng trống vào học ròn rã đến đinh tai nhức óc lại vẳng vẳng đến. Lúc này thật chỉ muốn có sức mạnh siêu nhiên như nàng tiên cá ShimChung quăng một phát cái trống ra tận Thái Bình Dương cho bác bảo vệ hết việc làm về quê mà chăm vợ. Chưa hết, thấy tôi chưa đủ phiền cái đứa ngồi cạnh mà từ nãy tôi còn chưa kịp nhìn mặt còn ra sức giật giật cánh tay tôi. Tôi lịch sự quay người… Một tuần mới đã bắt đầu."Hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi khi. Tôi đã giật mình mà nhận ra rằng bầu không khí của buổi sáng sớm ở trường thật quá dễ chịu: không có những tiếng ồn ào huyên náo, không có cái bụi bặm thường ngày do sinh hoạt gây ra, cũng chưa có cái cảm giác học tập căng thẳng ở mỗi lớp học...mà chỉ có một bầu không khí trong lành, đọng lại ở đó là một tiếng chim chuyền non nớt theo những cơn gió nhẹ tới mơn man da thịt tạo ra một xúc cảm thật đặc biệt, xúc cảm của sự yên bình" - đây là đoạn văn tả cảnh trường em vào buổi sáng sớm mà tôi cá là 99% số học sinh sẽ viết kiểu như vậy. Nhưng hỡi ôi các bạn nhỏ cứ đến đây mà xem, tất cả những cái đó chỉ là ảo giác thôi. Không có những tiếng ồn ào huyên náo, không có cái bụi bặm thường ngày do sinh hoạt gây ra? Kia kìa, một tập thể lớp hơn 60 đứa chí chóe trêu đùa, giành giật nhau như một bầy khỉ thấy chuối chấm mắm tôm, lại có lúc có đứa nào nói được một câu buồn cười là cả bầy đồng loạt nhe răng nhe lợi như thể làm quảng cáo miễn phí cho close up ý, rồi chúng nó mỗi đứa một cái chổi khua đông một nhát, tây một nhát thử hỏi xem có ồn không, có bụi không? Mà trong lúc quét chúng nó lại nghĩ ra cái trò cưỡi chổi rồi đứa nhận mình là Harry Potter, đứa nhận mình là thầy hiệu trưởng, đứa làm chúa tể hắc ám mà đánh nhau với những kiểu chiêu thức: cú đấm sấm sét, siêu nhân biến hình,... Màn thanh lí môn hộ của thầy hiệu trưởng và Hary sặc mùi 5 anh em siêu nhân tất nhiên là mang đến "những cơn gió nhẹ" tạo ra một "cảm giác thật đặc biệt"- cảm giác đau rát khi bị chổi quét vào còn gì nữa. Còn tiếng chim chuyền non nớt chứ gì? Ngay cái cây bàng đằng kia kìa, mấy thằng con trai vừa bắt được một con chim vành khuyên non đang cho nó ăn sâu đấy. Thằng Hùng thì đang bóp cổ con chim cho nó há mồm, thằng Minh bên cạnh thì cầm con sâu đo to gần bằng ngón tay út bón cho con chim non được bằng cái ngón chân cái ăn. CMCN chứ con chim mắc nghẹn không nuốt được cứ lắc lắc cái đầu chúng nó lại bảo là con chim khen sâu ngon rồi cả lũ đứng vỗ tay. Tiếng chim chuyền non nớt vừa nãy chắc chỉ cần vài phút nữa là thành tiếng chim chuyền hấp hối được rồi!

Một tuần mới đã bắt đầu.

"Hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi khi. Tôi đã giật mình mà nhận ra rằng bầu không khí của buổi sáng sớm ở trường thật quá dễ chịu: không có những tiếng ồn ào huyên náo, không có cái bụi bặm thường ngày do sinh hoạt gây ra, cũng chưa có cái cảm giác học tập căng thẳng ở mỗi lớp học...mà chỉ có một bầu không khí trong lành, đọng lại ở đó là một tiếng chim chuyền non nớt theo những cơn gió nhẹ tới mơn man da thịt tạo ra một xúc cảm thật đặc biệt, xúc cảm của sự yên bình" - đây là đoạn văn tả cảnh trường em vào buổi sáng sớm mà tôi cá là 99% số học sinh sẽ viết kiểu như vậy. Nhưng hỡi ôi các bạn nhỏ cứ đến đây mà xem, tất cả những cái đó chỉ là ảo giác thôi. Không có những tiếng ồn ào huyên náo, không có cái bụi bặm thường ngày do sinh hoạt gây ra? Kia kìa, một tập thể lớp hơn 60 đứa chí chóe trêu đùa, giành giật nhau như một bầy khỉ thấy chuối chấm mắm tôm, lại có lúc có đứa nào nói được một câu buồn cười là cả bầy đồng loạt nhe răng nhe lợi như thể làm quảng cáo miễn phí cho close up ý, rồi chúng nó mỗi đứa một cái chổi khua đông một nhát, tây một nhát thử hỏi xem có ồn không, có bụi không? Mà trong lúc quét chúng nó lại nghĩ ra cái trò cưỡi chổi rồi đứa nhận mình là Harry Potter, đứa nhận mình là thầy hiệu trưởng, đứa làm chúa tể hắc ám mà đánh nhau với những kiểu chiêu thức: cú đấm sấm sét, siêu nhân biến hình,... Màn thanh lí môn hộ của thầy hiệu trưởng và Hary sặc mùi 5 anh em siêu nhân tất nhiên là mang đến "những cơn gió nhẹ" tạo ra một "cảm giác thật đặc biệt"- cảm giác đau rát khi bị chổi quét vào còn gì nữa. Còn tiếng chim chuyền non nớt chứ gì? Ngay cái cây bàng đằng kia kìa, mấy thằng con trai vừa bắt được một con chim vành khuyên non đang cho nó ăn sâu đấy. Thằng Hùng thì đang bóp cổ con chim cho nó há mồm, thằng Minh bên cạnh thì cầm con sâu đo to gần bằng ngón tay út bón cho con chim non được bằng cái ngón chân cái ăn. CMCN chứ con chim mắc nghẹn không nuốt được cứ lắc lắc cái đầu chúng nó lại bảo là con chim khen sâu ngon rồi cả lũ đứng vỗ tay. Tiếng chim chuyền non nớt vừa nãy chắc chỉ cần vài phút nữa là thành tiếng chim chuyền hấp hối được rồi!

49 Gặp 50Tác giả: ngocanhtsMột ngày đẹp trời. Cái nắng nhẹ cùng với những cơn gió dịu mát đầu hè tạo cho người ta cảm giác thật dễ chịu. Tôi thong dong đi từ kí túc xá tới khu giảng đường, nói không phải duy tâm chứ trên đường đi có lẽ đã ngáp hơn 1001 cái cả ngắn cả dài. Gì chứ, hãy quên cái chuyện thời tiết đẹp khiến cho con người ta hưng phấn mà muốn hoạt động đi, thời tiết mát mẻ là phải nằm trong phòng ngủ một giấc thật sâu mới là biết hưởng thụ. Ôm theo cái chân lí ấy đến phòng học, ném cái cặp to đùng đựng được quyển giáo trình với một quyển vở vào ngăn bàn, tôi nhắm mắt ngủ nốt giấc trưa còn đang dang dở. Chắc chưa được 5 phút thì tiếng trống vào học ròn rã đến đinh tai nhức óc lại vẳng vẳng đến. Lúc này thật chỉ muốn có sức mạnh siêu nhiên như nàng tiên cá ShimChung quăng một phát cái trống ra tận Thái Bình Dương cho bác bảo vệ hết việc làm về quê mà chăm vợ. Chưa hết, thấy tôi chưa đủ phiền cái đứa ngồi cạnh mà từ nãy tôi còn chưa kịp nhìn mặt còn ra sức giật giật cánh tay tôi. Tôi lịch sự quay người… Một tuần mới đã bắt đầu."Hôm nay tôi đến trường sớm hơn mọi khi. Tôi đã giật mình mà nhận ra rằng bầu không khí của buổi sáng sớm ở trường thật quá dễ chịu: không có những tiếng ồn ào huyên náo, không có cái bụi bặm thường ngày do sinh hoạt gây ra, cũng chưa có cái cảm giác học tập căng thẳng ở mỗi lớp học...mà chỉ có một bầu không khí trong lành, đọng lại ở đó là một tiếng chim chuyền non nớt theo những cơn gió nhẹ tới mơn man da thịt tạo ra một xúc cảm thật đặc biệt, xúc cảm của sự yên bình" - đây là đoạn văn tả cảnh trường em vào buổi sáng sớm mà tôi cá là 99% số học sinh sẽ viết kiểu như vậy. Nhưng hỡi ôi các bạn nhỏ cứ đến đây mà xem, tất cả những cái đó chỉ là ảo giác thôi. Không có những tiếng ồn ào huyên náo, không có cái bụi bặm thường ngày do sinh hoạt gây ra? Kia kìa, một tập thể lớp hơn 60 đứa chí chóe trêu đùa, giành giật nhau như một bầy khỉ thấy chuối chấm mắm tôm, lại có lúc có đứa nào nói được một câu buồn cười là cả bầy đồng loạt nhe răng nhe lợi như thể làm quảng cáo miễn phí cho close up ý, rồi chúng nó mỗi đứa một cái chổi khua đông một nhát, tây một nhát thử hỏi xem có ồn không, có bụi không? Mà trong lúc quét chúng nó lại nghĩ ra cái trò cưỡi chổi rồi đứa nhận mình là Harry Potter, đứa nhận mình là thầy hiệu trưởng, đứa làm chúa tể hắc ám mà đánh nhau với những kiểu chiêu thức: cú đấm sấm sét, siêu nhân biến hình,... Màn thanh lí môn hộ của thầy hiệu trưởng và Hary sặc mùi 5 anh em siêu nhân tất nhiên là mang đến "những cơn gió nhẹ" tạo ra một "cảm giác thật đặc biệt"- cảm giác đau rát khi bị chổi quét vào còn gì nữa. Còn tiếng chim chuyền non nớt chứ gì? Ngay cái cây bàng đằng kia kìa, mấy thằng con trai vừa bắt được một con chim vành khuyên non đang cho nó ăn sâu đấy. Thằng Hùng thì đang bóp cổ con chim cho nó há mồm, thằng Minh bên cạnh thì cầm con sâu đo to gần bằng ngón tay út bón cho con chim non được bằng cái ngón chân cái ăn. CMCN chứ con chim mắc nghẹn không nuốt được cứ lắc lắc cái đầu chúng nó lại bảo là con chim khen sâu ngon rồi cả lũ đứng vỗ tay. Tiếng chim chuyền non nớt vừa nãy chắc chỉ cần vài phút nữa là thành tiếng chim chuyền hấp hối được rồi!

Chương 2