Tác giả:

-một căn nhà giàu nhất An Giang ai nấy cũng thầm ngưỡng mộ nào ngờ đâu,kẻ giàu sang vẫn tham lam vô độ,rũ bỏ người vợ và con gái nhỏ-một cô bé 8 tuổi vừa đi học về thì lại thấy mama mình ngồi khóc-mama,sao mama khóc vậy-cô bé lại gần bên bà -sao mặt mama có vết bầm vậy?-cô bé nhìn bà -à.mama chỉ bị té thôi-bà ôm lấy cô bé -mama có đau lắm không?-cô bé hỏi bà -không đau,con là liều thuốc giảm đau hiệu quả nên không còn đau nữa-bà xoa đầu cô bé -cô bé chồm lên hôn lên vết thương của bà và nói bay di bay đi vết thương kia -bà siếc chặt cô bé vào lòng -mama đừng buồn nữa,con sẽ là siêu nhân xua tan đi nỗi buồn và bảo vệ mama-cô bé -ừm,mama sẽ không khóc nữa-bà mỉm cười nhìn cô bé -con đói bụng-cô bé chu môi ra rất đáng yêu -thôi chúng ta vào nhà ăn cơm-bà nắm tay cô bé dắt đi -papa đâu mama-cô bé nhìn xung quanh -à,papa con lên Sài Gòn làm ăn rồi-bà -sao không nói cho con biết-cô bé ủ rủ -thôi 2 ngày nữa là papa về chơi với con-bà xới cơm cho cô bé -bà cố kìm nén nước mắt nhìn con,nào dám…

Chương 43

Đại Boss Và Cô Nhóc Đẹp TraiTác giả: WISKYNGUYEN-một căn nhà giàu nhất An Giang ai nấy cũng thầm ngưỡng mộ nào ngờ đâu,kẻ giàu sang vẫn tham lam vô độ,rũ bỏ người vợ và con gái nhỏ-một cô bé 8 tuổi vừa đi học về thì lại thấy mama mình ngồi khóc-mama,sao mama khóc vậy-cô bé lại gần bên bà -sao mặt mama có vết bầm vậy?-cô bé nhìn bà -à.mama chỉ bị té thôi-bà ôm lấy cô bé -mama có đau lắm không?-cô bé hỏi bà -không đau,con là liều thuốc giảm đau hiệu quả nên không còn đau nữa-bà xoa đầu cô bé -cô bé chồm lên hôn lên vết thương của bà và nói bay di bay đi vết thương kia -bà siếc chặt cô bé vào lòng -mama đừng buồn nữa,con sẽ là siêu nhân xua tan đi nỗi buồn và bảo vệ mama-cô bé -ừm,mama sẽ không khóc nữa-bà mỉm cười nhìn cô bé -con đói bụng-cô bé chu môi ra rất đáng yêu -thôi chúng ta vào nhà ăn cơm-bà nắm tay cô bé dắt đi -papa đâu mama-cô bé nhìn xung quanh -à,papa con lên Sài Gòn làm ăn rồi-bà -sao không nói cho con biết-cô bé ủ rủ -thôi 2 ngày nữa là papa về chơi với con-bà xới cơm cho cô bé -bà cố kìm nén nước mắt nhìn con,nào dám… Gia Khang đứng ở cửa phòng bệnh nhìn cô.Ánh mắt đầy u sầu, cô nhìn vào phòng bệnh thì thấy có rất nhiều bác sĩ bên trong.Chiếc khăn trắng như muốn phủ lên người nằm trên giường trong phòng bệnh kia. Trái tim cô như bị ngàn tiễn xuyên qua. Như có một bàn tay bóp lấy làm cô không thở được.-Tiểu Y, trễ rồi.-Tần Gia Khang nén nước mắt không muốn nhìn bộ dạng của cô lúc này.-Không thể nào! Anh ấy vẫn gọi em mà! ảnh nói ảnh chờ em! muốn gặp em!-Cô xô Gia Khang ra lao vào xô cả đám người đang tháo từng sợi dây trên người anh ra.-Phong! em về rồi! anh nói anh đợi em mà! anh đợi mà bây giờ lại như vậy sao! mở mắt ra nhìn em đi! oa oa. Chỉ cần anh mở mắt ra muốn em làm gì cũng được!Cô ôm lấy anh khóc như một đứa trẻ,tay đấm liên tục lên ngực anh.-Ây ya,em tính sát phu sao!-Một giọng nam khàn khàn vang lên.Gia Khang nhìn anh bị đánh mà cảm thấy ớn lạnh,có nhìn mới thấy lực đấm của cô lúc nãy là dùng hết sức từ lúc uống sữa tới giờ. Mà tên kia bị đánh cũng đáng! ai đời bày trò này.-Anh..chưa chết-Cô mở to mắt nhìn anh. Người đang mỉm cười nhìn cô.-Lấy anh đi. Dùng cuộc đời để trả nợ những tháng ngày em bỏ anh cô đơn!-ồ. Anh nên đi chết đi cho đẹp trời! -Cô nói xong ôm lấy anh vùi mặt vào ngực của anh.Gia Khang mỉm cười chúc phúc nhìn hai người. Có lẽ nên buông tay.Cậu từ từ quay lưng đi nhưng chưa gì ngực đã đau nhói. Rồi sau đó một vật thể nằm trên người mình còn mình thì nằm dưới đất.-mềm mềm. Ừm. Có co giãn.cai gì vậy ta?Nhỏ trợn mắt nhìn ngực mình bị tên này n*n b*p vô lại như vậy. Nhỏ đứng bật dậy liền cho cậu một cước không thương tiếc.Trước khi đi còn quăng một câu " đồ vô liêm sỉ! bại hoại! đồ chết dẫm"

Gia Khang đứng ở cửa phòng bệnh nhìn cô.Ánh mắt đầy u sầu, cô nhìn vào phòng bệnh thì thấy có rất nhiều bác sĩ bên trong.Chiếc khăn trắng như muốn phủ lên người nằm trên giường trong phòng bệnh kia. Trái tim cô như bị ngàn tiễn xuyên qua. Như có một bàn tay bóp lấy làm cô không thở được.

-Tiểu Y, trễ rồi.-Tần Gia Khang nén nước mắt không muốn nhìn bộ dạng của cô lúc này.

-Không thể nào! Anh ấy vẫn gọi em mà! ảnh nói ảnh chờ em! muốn gặp em!-Cô xô Gia Khang ra lao vào xô cả đám người đang tháo từng sợi dây trên người anh ra.

-Phong! em về rồi! anh nói anh đợi em mà! anh đợi mà bây giờ lại như vậy sao! mở mắt ra nhìn em đi! oa oa. Chỉ cần anh mở mắt ra muốn em làm gì cũng được!

Cô ôm lấy anh khóc như một đứa trẻ,tay đấm liên tục lên ngực anh.

-Ây ya,em tính sát phu sao!-Một giọng nam khàn khàn vang lên.

Gia Khang nhìn anh bị đánh mà cảm thấy ớn lạnh,có nhìn mới thấy lực đấm của cô lúc nãy là dùng hết sức từ lúc uống sữa tới giờ. Mà tên kia bị đánh cũng đáng! ai đời bày trò này.

-Anh..chưa chết-Cô mở to mắt nhìn anh. Người đang mỉm cười nhìn cô.

-Lấy anh đi. Dùng cuộc đời để trả nợ những tháng ngày em bỏ anh cô đơn!

-ồ. Anh nên đi chết đi cho đẹp trời! -Cô nói xong ôm lấy anh vùi mặt vào ngực của anh.

Gia Khang mỉm cười chúc phúc nhìn hai người. Có lẽ nên buông tay.

Cậu từ từ quay lưng đi nhưng chưa gì ngực đã đau nhói. Rồi sau đó một vật thể nằm trên người mình còn mình thì nằm dưới đất.

-mềm mềm. Ừm. Có co giãn.cai gì vậy ta?

Nhỏ trợn mắt nhìn ngực mình bị tên này n*n b*p vô lại như vậy. Nhỏ đứng bật dậy liền cho cậu một cước không thương tiếc.Trước khi đi còn quăng một câu " đồ vô liêm sỉ! bại hoại! đồ chết dẫm"

Đại Boss Và Cô Nhóc Đẹp TraiTác giả: WISKYNGUYEN-một căn nhà giàu nhất An Giang ai nấy cũng thầm ngưỡng mộ nào ngờ đâu,kẻ giàu sang vẫn tham lam vô độ,rũ bỏ người vợ và con gái nhỏ-một cô bé 8 tuổi vừa đi học về thì lại thấy mama mình ngồi khóc-mama,sao mama khóc vậy-cô bé lại gần bên bà -sao mặt mama có vết bầm vậy?-cô bé nhìn bà -à.mama chỉ bị té thôi-bà ôm lấy cô bé -mama có đau lắm không?-cô bé hỏi bà -không đau,con là liều thuốc giảm đau hiệu quả nên không còn đau nữa-bà xoa đầu cô bé -cô bé chồm lên hôn lên vết thương của bà và nói bay di bay đi vết thương kia -bà siếc chặt cô bé vào lòng -mama đừng buồn nữa,con sẽ là siêu nhân xua tan đi nỗi buồn và bảo vệ mama-cô bé -ừm,mama sẽ không khóc nữa-bà mỉm cười nhìn cô bé -con đói bụng-cô bé chu môi ra rất đáng yêu -thôi chúng ta vào nhà ăn cơm-bà nắm tay cô bé dắt đi -papa đâu mama-cô bé nhìn xung quanh -à,papa con lên Sài Gòn làm ăn rồi-bà -sao không nói cho con biết-cô bé ủ rủ -thôi 2 ngày nữa là papa về chơi với con-bà xới cơm cho cô bé -bà cố kìm nén nước mắt nhìn con,nào dám… Gia Khang đứng ở cửa phòng bệnh nhìn cô.Ánh mắt đầy u sầu, cô nhìn vào phòng bệnh thì thấy có rất nhiều bác sĩ bên trong.Chiếc khăn trắng như muốn phủ lên người nằm trên giường trong phòng bệnh kia. Trái tim cô như bị ngàn tiễn xuyên qua. Như có một bàn tay bóp lấy làm cô không thở được.-Tiểu Y, trễ rồi.-Tần Gia Khang nén nước mắt không muốn nhìn bộ dạng của cô lúc này.-Không thể nào! Anh ấy vẫn gọi em mà! ảnh nói ảnh chờ em! muốn gặp em!-Cô xô Gia Khang ra lao vào xô cả đám người đang tháo từng sợi dây trên người anh ra.-Phong! em về rồi! anh nói anh đợi em mà! anh đợi mà bây giờ lại như vậy sao! mở mắt ra nhìn em đi! oa oa. Chỉ cần anh mở mắt ra muốn em làm gì cũng được!Cô ôm lấy anh khóc như một đứa trẻ,tay đấm liên tục lên ngực anh.-Ây ya,em tính sát phu sao!-Một giọng nam khàn khàn vang lên.Gia Khang nhìn anh bị đánh mà cảm thấy ớn lạnh,có nhìn mới thấy lực đấm của cô lúc nãy là dùng hết sức từ lúc uống sữa tới giờ. Mà tên kia bị đánh cũng đáng! ai đời bày trò này.-Anh..chưa chết-Cô mở to mắt nhìn anh. Người đang mỉm cười nhìn cô.-Lấy anh đi. Dùng cuộc đời để trả nợ những tháng ngày em bỏ anh cô đơn!-ồ. Anh nên đi chết đi cho đẹp trời! -Cô nói xong ôm lấy anh vùi mặt vào ngực của anh.Gia Khang mỉm cười chúc phúc nhìn hai người. Có lẽ nên buông tay.Cậu từ từ quay lưng đi nhưng chưa gì ngực đã đau nhói. Rồi sau đó một vật thể nằm trên người mình còn mình thì nằm dưới đất.-mềm mềm. Ừm. Có co giãn.cai gì vậy ta?Nhỏ trợn mắt nhìn ngực mình bị tên này n*n b*p vô lại như vậy. Nhỏ đứng bật dậy liền cho cậu một cước không thương tiếc.Trước khi đi còn quăng một câu " đồ vô liêm sỉ! bại hoại! đồ chết dẫm"

Chương 43