Người điên, nghe hơi th* t*c nhỉ, họ điên do nhiều lí do. Nhưng mà một số ít trong đó, họ điên không phải vì những lí do trên, mà họ bị thiên hạ gán cho cái mác xấu xí đó. Tôi là một ví dụ ___________________________Black An.Jell____________________________ Xin chào, tôi là Phạm Bảo An, 17 tuổi, học lớp Hóa 1 ở một trường chuyên. Nghe vinh dự nhỉ, nhưng tôi không thấy vui lắm đâu. Ngoài bốn đứa bạn thân là Phương, Khánh, Hiếu Tùng, tất cả mọi người trong trường đều coi tôi như một đứa dở người.Vì sao ư? Các bạn đọc tiếp sẽ rõ ngay thôi. Chẳng là, tôi có một thanh mai trúc mã. Nhưng có lẽ đó chỉ là kí ức thôi, vì bây giờ hắn ta không còn ở đây nữa rồi. Tôi vẫn mong hắn quay trở lại, ngày nào cũng mong; ban ngày thi thoảng ngơ ngác, ban đêm ngủ cũng mơ thấy bóng hình ai đó. Hắn sang Đức từ năm chúng tôi 9 tuổi, đợt đó tôi khóc ghê gớm lắm! Có lần khóc thâu đêm, sáng hôm sau vì mất sức mà ngất đi! 'Đứa nhóc 9 tuổi thì biết thích là gì?' ai cũng nói vậy, nhưng mà tôi lại hiểu rõ mình,…
Chương 10: Happy
Bạn Trai Tôi Là Soái CaTác giả: Black An.JellNgười điên, nghe hơi th* t*c nhỉ, họ điên do nhiều lí do. Nhưng mà một số ít trong đó, họ điên không phải vì những lí do trên, mà họ bị thiên hạ gán cho cái mác xấu xí đó. Tôi là một ví dụ ___________________________Black An.Jell____________________________ Xin chào, tôi là Phạm Bảo An, 17 tuổi, học lớp Hóa 1 ở một trường chuyên. Nghe vinh dự nhỉ, nhưng tôi không thấy vui lắm đâu. Ngoài bốn đứa bạn thân là Phương, Khánh, Hiếu Tùng, tất cả mọi người trong trường đều coi tôi như một đứa dở người.Vì sao ư? Các bạn đọc tiếp sẽ rõ ngay thôi. Chẳng là, tôi có một thanh mai trúc mã. Nhưng có lẽ đó chỉ là kí ức thôi, vì bây giờ hắn ta không còn ở đây nữa rồi. Tôi vẫn mong hắn quay trở lại, ngày nào cũng mong; ban ngày thi thoảng ngơ ngác, ban đêm ngủ cũng mơ thấy bóng hình ai đó. Hắn sang Đức từ năm chúng tôi 9 tuổi, đợt đó tôi khóc ghê gớm lắm! Có lần khóc thâu đêm, sáng hôm sau vì mất sức mà ngất đi! 'Đứa nhóc 9 tuổi thì biết thích là gì?' ai cũng nói vậy, nhưng mà tôi lại hiểu rõ mình,… Tôi thắc mắc rất nhiều thứ nên cái gì cũng muốn hỏi, hỏi câu nào hắn đều vô cùng kiên nhẫn trả lời tôi câu đó. Cứ nửa tiếng lại xuống bếp pha cho tôi chút nước gì đó cho tôi khỏi khát, đủ sức nói tiếp T.T Tôi sung sướng tới mức nói mà không kìm được cười toe toe toét toét.Hắn đang nghịch tóc tôi, bỗng dưng xoay đầu tựa cằm vào vai tôi hỏi: "Còn thích tao không?"Tôi gật gật đầu.Im lặng một chút, hắn nói: "Tao xin lỗi"Trời ơi! Trời ạ! Cái giọng kìa, yêu quá cơ!Trong lòng tôi chấn động, nhưng vẫn duy trì không nói.Hắn tiếp tục kể, tay vòng qua ôm lấy tôi lùi gần vào người hắn: "Năm 9 tuổi, bố mẹ tao có việc bên Đức, lí do là tổng công ty có việc hệ trọng. Thế là, lôi cả tao theo, vội tới mức không kịp để lại cho mày câu giải thích. Sang tới Đức, một năm trời, trong đầu tao lúc nào cũng có ý nghĩ quay về Việt Nam, thậm chí muốn đưa mày sang bên đó cùng. Nhưng sau đó, tao lại quyết định ở đó học, học để tự làm nên công việc của mình. Đến 15 tuổi, tao vừa học ở đại học Heilbronn, vừa học điều hành công ty từ bố. 3 năm vừa xong quả thật rất vất vả. Bây giờ về đây, tao mở một dự án start up, phát triển mạng lưới công ty của bố về đây theo đường mạng internet."Tôi không hiểu lắm: "Nghĩa là các dự án của công ty sẽ được phủ sóng lên cả các ứng dụng trên điện thoại á?"Nam gật gật, giống như chỉ sợ tôi hiểu sai.Tôi hỏi: "Tại sao đợt đó lại cố tình tránh mặt tao?"Hắn đáp: "Tao sợ gặp mày rồi tao không còn đủ dũng khí học nốt bên Đức"Tôi ngu xi nói: "Vẫn có thể học tiếp mà?"- "Tao gặp mày xong thì chịu không được, chả muốn lao về nước với mày luôn ý!"Tôi cười cười: "Làm như tao ăn hại lắm không bằng!"- "Còn gì nữa!"Tôi sực nhớ ra, mình đã bỏ lỡ 30 phút học.Đứng dậy đi vào bếp, tôi nấu cơm tối. Hắn ló đầu vào, chỉ chỉ ra phòng khách: "Tối nay tao nấu, mày ở đâu loanh quanh chỉ tổ vướng chân"Tôi vui sướng chạy ù lên giường, đắp chăn đọc truyện.Tự dưng thèm món bò bít tết, tôi hét lớn: "Em iu à, làm cho tao bò bít tết nhé!"Không thấy đáp lại, chỉ nghe tiếng xào nấu, tiếng đũa leng keng....Ăn uống xong xuôi, căng da bụng trùng da mắt, tôi trèo lên giường: "Tao ngủ trước, mày làm gì thì làm, tí nằm ngoài nhá, tao nằm trong không đêm ngã dập cmn mặt"Ai kia từ tốn tao nhã ăn hoa quả, hỏi trêu tôi: "Không sợ tao làm gì à?"Tôi xì một tiếng, coi thường: "Mày thì dám làm gì tao chứ?!"Hắn cười cười.Tối nay, tôi ngủ an giấc vô cùng.
Tôi thắc mắc rất nhiều thứ nên cái gì cũng muốn hỏi, hỏi câu nào hắn đều vô cùng kiên nhẫn trả lời tôi câu đó. Cứ nửa tiếng lại xuống bếp pha cho tôi chút nước gì đó cho tôi khỏi khát, đủ sức nói tiếp T.T Tôi sung sướng tới mức nói mà không kìm được cười toe toe toét toét.
Hắn đang nghịch tóc tôi, bỗng dưng xoay đầu tựa cằm vào vai tôi hỏi: "Còn thích tao không?"
Tôi gật gật đầu.
Im lặng một chút, hắn nói: "Tao xin lỗi"
Trời ơi! Trời ạ! Cái giọng kìa, yêu quá cơ!
Trong lòng tôi chấn động, nhưng vẫn duy trì không nói.
Hắn tiếp tục kể, tay vòng qua ôm lấy tôi lùi gần vào người hắn: "Năm 9 tuổi, bố mẹ tao có việc bên Đức, lí do là tổng công ty có việc hệ trọng. Thế là, lôi cả tao theo, vội tới mức không kịp để lại cho mày câu giải thích. Sang tới Đức, một năm trời, trong đầu tao lúc nào cũng có ý nghĩ quay về Việt Nam, thậm chí muốn đưa mày sang bên đó cùng. Nhưng sau đó, tao lại quyết định ở đó học, học để tự làm nên công việc của mình. Đến 15 tuổi, tao vừa học ở đại học Heilbronn, vừa học điều hành công ty từ bố. 3 năm vừa xong quả thật rất vất vả. Bây giờ về đây, tao mở một dự án start up, phát triển mạng lưới công ty của bố về đây theo đường mạng internet."
Tôi không hiểu lắm: "Nghĩa là các dự án của công ty sẽ được phủ sóng lên cả các ứng dụng trên điện thoại á?"
Nam gật gật, giống như chỉ sợ tôi hiểu sai.
Tôi hỏi: "Tại sao đợt đó lại cố tình tránh mặt tao?"
Hắn đáp: "Tao sợ gặp mày rồi tao không còn đủ dũng khí học nốt bên Đức"
Tôi ngu xi nói: "Vẫn có thể học tiếp mà?"
- "Tao gặp mày xong thì chịu không được, chả muốn lao về nước với mày luôn ý!"
Tôi cười cười: "Làm như tao ăn hại lắm không bằng!"
- "Còn gì nữa!"
Tôi sực nhớ ra, mình đã bỏ lỡ 30 phút học.
Đứng dậy đi vào bếp, tôi nấu cơm tối. Hắn ló đầu vào, chỉ chỉ ra phòng khách: "Tối nay tao nấu, mày ở đâu loanh quanh chỉ tổ vướng chân"
Tôi vui sướng chạy ù lên giường, đắp chăn đọc truyện.
Tự dưng thèm món bò bít tết, tôi hét lớn: "Em iu à, làm cho tao bò bít tết nhé!"
Không thấy đáp lại, chỉ nghe tiếng xào nấu, tiếng đũa leng keng.
...
Ăn uống xong xuôi, căng da bụng trùng da mắt, tôi trèo lên giường: "Tao ngủ trước, mày làm gì thì làm, tí nằm ngoài nhá, tao nằm trong không đêm ngã dập cmn mặt"
Ai kia từ tốn tao nhã ăn hoa quả, hỏi trêu tôi: "Không sợ tao làm gì à?"
Tôi xì một tiếng, coi thường: "Mày thì dám làm gì tao chứ?!"
Hắn cười cười.
Tối nay, tôi ngủ an giấc vô cùng.
Bạn Trai Tôi Là Soái CaTác giả: Black An.JellNgười điên, nghe hơi th* t*c nhỉ, họ điên do nhiều lí do. Nhưng mà một số ít trong đó, họ điên không phải vì những lí do trên, mà họ bị thiên hạ gán cho cái mác xấu xí đó. Tôi là một ví dụ ___________________________Black An.Jell____________________________ Xin chào, tôi là Phạm Bảo An, 17 tuổi, học lớp Hóa 1 ở một trường chuyên. Nghe vinh dự nhỉ, nhưng tôi không thấy vui lắm đâu. Ngoài bốn đứa bạn thân là Phương, Khánh, Hiếu Tùng, tất cả mọi người trong trường đều coi tôi như một đứa dở người.Vì sao ư? Các bạn đọc tiếp sẽ rõ ngay thôi. Chẳng là, tôi có một thanh mai trúc mã. Nhưng có lẽ đó chỉ là kí ức thôi, vì bây giờ hắn ta không còn ở đây nữa rồi. Tôi vẫn mong hắn quay trở lại, ngày nào cũng mong; ban ngày thi thoảng ngơ ngác, ban đêm ngủ cũng mơ thấy bóng hình ai đó. Hắn sang Đức từ năm chúng tôi 9 tuổi, đợt đó tôi khóc ghê gớm lắm! Có lần khóc thâu đêm, sáng hôm sau vì mất sức mà ngất đi! 'Đứa nhóc 9 tuổi thì biết thích là gì?' ai cũng nói vậy, nhưng mà tôi lại hiểu rõ mình,… Tôi thắc mắc rất nhiều thứ nên cái gì cũng muốn hỏi, hỏi câu nào hắn đều vô cùng kiên nhẫn trả lời tôi câu đó. Cứ nửa tiếng lại xuống bếp pha cho tôi chút nước gì đó cho tôi khỏi khát, đủ sức nói tiếp T.T Tôi sung sướng tới mức nói mà không kìm được cười toe toe toét toét.Hắn đang nghịch tóc tôi, bỗng dưng xoay đầu tựa cằm vào vai tôi hỏi: "Còn thích tao không?"Tôi gật gật đầu.Im lặng một chút, hắn nói: "Tao xin lỗi"Trời ơi! Trời ạ! Cái giọng kìa, yêu quá cơ!Trong lòng tôi chấn động, nhưng vẫn duy trì không nói.Hắn tiếp tục kể, tay vòng qua ôm lấy tôi lùi gần vào người hắn: "Năm 9 tuổi, bố mẹ tao có việc bên Đức, lí do là tổng công ty có việc hệ trọng. Thế là, lôi cả tao theo, vội tới mức không kịp để lại cho mày câu giải thích. Sang tới Đức, một năm trời, trong đầu tao lúc nào cũng có ý nghĩ quay về Việt Nam, thậm chí muốn đưa mày sang bên đó cùng. Nhưng sau đó, tao lại quyết định ở đó học, học để tự làm nên công việc của mình. Đến 15 tuổi, tao vừa học ở đại học Heilbronn, vừa học điều hành công ty từ bố. 3 năm vừa xong quả thật rất vất vả. Bây giờ về đây, tao mở một dự án start up, phát triển mạng lưới công ty của bố về đây theo đường mạng internet."Tôi không hiểu lắm: "Nghĩa là các dự án của công ty sẽ được phủ sóng lên cả các ứng dụng trên điện thoại á?"Nam gật gật, giống như chỉ sợ tôi hiểu sai.Tôi hỏi: "Tại sao đợt đó lại cố tình tránh mặt tao?"Hắn đáp: "Tao sợ gặp mày rồi tao không còn đủ dũng khí học nốt bên Đức"Tôi ngu xi nói: "Vẫn có thể học tiếp mà?"- "Tao gặp mày xong thì chịu không được, chả muốn lao về nước với mày luôn ý!"Tôi cười cười: "Làm như tao ăn hại lắm không bằng!"- "Còn gì nữa!"Tôi sực nhớ ra, mình đã bỏ lỡ 30 phút học.Đứng dậy đi vào bếp, tôi nấu cơm tối. Hắn ló đầu vào, chỉ chỉ ra phòng khách: "Tối nay tao nấu, mày ở đâu loanh quanh chỉ tổ vướng chân"Tôi vui sướng chạy ù lên giường, đắp chăn đọc truyện.Tự dưng thèm món bò bít tết, tôi hét lớn: "Em iu à, làm cho tao bò bít tết nhé!"Không thấy đáp lại, chỉ nghe tiếng xào nấu, tiếng đũa leng keng....Ăn uống xong xuôi, căng da bụng trùng da mắt, tôi trèo lên giường: "Tao ngủ trước, mày làm gì thì làm, tí nằm ngoài nhá, tao nằm trong không đêm ngã dập cmn mặt"Ai kia từ tốn tao nhã ăn hoa quả, hỏi trêu tôi: "Không sợ tao làm gì à?"Tôi xì một tiếng, coi thường: "Mày thì dám làm gì tao chứ?!"Hắn cười cười.Tối nay, tôi ngủ an giấc vô cùng.