Những năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 của thế kỷ trước là một thời kỳ sơ khai nhiều biến động. Tại thành phố Giang Hải nơi cư dân hết sức hung hãn, hầu như tháng nào cũng xảy ra vài vụ ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng trên đường phố. Nhóm du côn đầu đường xó chợ sống rải rác khắp nơi, bọn chúng tự phân chia địa bàn của mình, mỗi vùng một tên đầu sỏ, còn đám thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi muốn nổi tiếng thì đi lòng vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ suốt ngày, trên người cất giấu nào là dùi nhọn, dao xếp, dao bầu, dao cắt dưa hấu, chỉ chờ gặp được một tên côn đồ hoặc một đại ca giang hồ có tiếng tăm là liều mạng hạ gục đối phương bằng một dao, sau đó thành danh trong một đêm, trở thành lão đại được người người kính trọng. Vì thế vào thời đại đó, trên các con đường lớn ở Giang Hải, bao giờ cũng nhìn thấy hình ảnh đám côn đồ kết bè kết phái gây chuyện khắp nơi, ẩu đả loạn xạ, chỉ cần mích lòng một câu là tẩn nhau ngay, ngang ngược càn rỡ trên đường phố, gây ồn ào huyên náo khắp…
Chương 89
Kim Bài Đả ThủTác giả: Phao Phao Tuyết NhiTruyện Đam MỹNhững năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 của thế kỷ trước là một thời kỳ sơ khai nhiều biến động. Tại thành phố Giang Hải nơi cư dân hết sức hung hãn, hầu như tháng nào cũng xảy ra vài vụ ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng trên đường phố. Nhóm du côn đầu đường xó chợ sống rải rác khắp nơi, bọn chúng tự phân chia địa bàn của mình, mỗi vùng một tên đầu sỏ, còn đám thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi muốn nổi tiếng thì đi lòng vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ suốt ngày, trên người cất giấu nào là dùi nhọn, dao xếp, dao bầu, dao cắt dưa hấu, chỉ chờ gặp được một tên côn đồ hoặc một đại ca giang hồ có tiếng tăm là liều mạng hạ gục đối phương bằng một dao, sau đó thành danh trong một đêm, trở thành lão đại được người người kính trọng. Vì thế vào thời đại đó, trên các con đường lớn ở Giang Hải, bao giờ cũng nhìn thấy hình ảnh đám côn đồ kết bè kết phái gây chuyện khắp nơi, ẩu đả loạn xạ, chỉ cần mích lòng một câu là tẩn nhau ngay, ngang ngược càn rỡ trên đường phố, gây ồn ào huyên náo khắp… “Ừ.”Dương Lỗi ừ một tiếng, xem như trả lời.“Chọn ngày luôn rồi à.”“Sang năm.”Dương Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.Phòng Vũ không nói tiếp nữa.“Còn anh thì sao. Anh Tử không về chung với anh à?”Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.“Cô ấy ở Triều Châu.”Phòng Vũ dừng một chút rồi nói.Ba năm nay Phòng Vũ ở đâu, Giang Hải chẳng người nào biết. Đến bây giờ Dương Lỗi mới nghe đến tên thành phố này.Trong xe có treo một vật trang trí hình em bé, vật nọ khẽ lay động, là do chủ xe treo lên.“Có con rồi phải không.”Dương Lỗi nói.Ba năm rồi. Đám bạn có người yêu hoặc kết hôn ba năm trước của Dương Lỗi, đa số đã có nhóc tì chạy đầy đất.Phòng Vũ không trả lời.Dương Lỗi nhìn tuyết rơi bên ngoài.Kể từ năm 99, cứ đến mùa đông là Giang Hải lại đổ tuyết lớn. Vừa nhìn thấy tuyết rơi, Dương Lỗi lại nhớ một năm nữa đã trôi qua.“Mấy năm nay không có tin tức của anh, tôi cảm thấy có lẽ anh sống rất tốt, cho nên không dám quấy rầy anh.”Dương Lỗi bình tĩnh nói.“Không cần phải trốn tôi. Thật đấy. Không đến mức đó đâu.”Tại sao Phòng Vũ không để lại tin tức cho các anh em cũ ở Giang Hải, tại sao lúc trước kiên quyết rời khỏi đây, Dương Lỗi biết chứ.Mấy năm qua, Dương Lỗi đã bình tâm lại, cũng như trưởng thành hơn. Hắn không còn là cậu nhóc thích gì làm nấy của mấy năm trước. Bây giờ hắn đã là một người đàn ông.Hắn từng nghĩ, nếu như gặp lại Phòng Vũ, mình sẽ nói gì với Phòng Vũ đây. Mỗi một năm, cách nghĩ của hắn lại thay đổi. Đến bây giờ, Dương Lỗi đã có thể tâm bình khí hòa ngồi bên cạnh Phòng Vũ, trò chuyện, tâm sự với Phòng Vũ như những người bạn cũ nhiều năm không gặp.Thời gian, đã đưa quá khứ chìm vào dĩ vãng.“Hai ta làm gì đến mức ngay cả anh em cũng không làm được. Anh nói có đúng không.”Dương Lỗi nói, cười cười nhìn Phòng Vũ, nụ cười bình thản nhưng đắng chát…Có người mở cửa xe.“Cậu trai trẻ, thương lượng chút đi, chúng ta ngồi chung nhé! Bây giờ đón xe khó quá!”Một người đàn ông trung niên toàn thân đầy tuyết chui vào ghế sau, thương lượng với Dương Lỗi.Dương Lỗi do dự một chút.“Ngài lên đi, tôi xuống.”Dương Lỗi mở cửa xe, cầm lấy túi đồ của mình.“Đi đi, anh đang bận mà.”Dương Lỗi nói với Phòng Vũ, sau đó xoay người, đi vào trời đầy tuyết.“Dương Lỗi!”Dương Lỗi dừng bước.Phòng Vũ xuống xe, đứng trong làn tuyết.“Lên xe đi, tôi đưa em về.”Dưới ánh đèn đường, bóng hình của Phòng Vũ trải thật dài.Dương Lỗi xoay người lại, cách một lớp tuyết, hai người nhìn đối phương.Một chiếc xe vắng khách chạy đến sau lưng Dương Lỗi, tài xế taxi nhấn còi.“Đi không?”Tài xế thò đầu ra hỏi Dương Lỗi.Dương Lỗi cúi đầu, mở cửa xe.“Được rồi, chiếc này cũng thế thôi.”Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.“Gặp lại sau.”Tài xế giẫm chân ga, quay đầu xe lại, phóng đi mất.Sau lớp cửa kính, Phòng Vũ vẫn đứng một mình trong làn tuyết, Dương Lỗi không quay đầu lại…Dương Lỗi tựa vào ghế, quay cửa kính xe xuống.Tuyết lớn và gió rét thổi tới tấp vào mặt hắn, lạnh đến thấu xương, thế nhưng Dương Lỗi chẳng có cảm giác gì…
“Ừ.”
Dương Lỗi ừ một tiếng, xem như trả lời.
“Chọn ngày luôn rồi à.”
“Sang năm.”
Dương Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Phòng Vũ không nói tiếp nữa.
“Còn anh thì sao. Anh Tử không về chung với anh à?”
Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.
“Cô ấy ở Triều Châu.”
Phòng Vũ dừng một chút rồi nói.
Ba năm nay Phòng Vũ ở đâu, Giang Hải chẳng người nào biết. Đến bây giờ Dương Lỗi mới nghe đến tên thành phố này.
Trong xe có treo một vật trang trí hình em bé, vật nọ khẽ lay động, là do chủ xe treo lên.
“Có con rồi phải không.”
Dương Lỗi nói.
Ba năm rồi. Đám bạn có người yêu hoặc kết hôn ba năm trước của Dương Lỗi, đa số đã có nhóc tì chạy đầy đất.
Phòng Vũ không trả lời.
Dương Lỗi nhìn tuyết rơi bên ngoài.
Kể từ năm 99, cứ đến mùa đông là Giang Hải lại đổ tuyết lớn. Vừa nhìn thấy tuyết rơi, Dương Lỗi lại nhớ một năm nữa đã trôi qua.
“Mấy năm nay không có tin tức của anh, tôi cảm thấy có lẽ anh sống rất tốt, cho nên không dám quấy rầy anh.”
Dương Lỗi bình tĩnh nói.
“Không cần phải trốn tôi. Thật đấy. Không đến mức đó đâu.”
Tại sao Phòng Vũ không để lại tin tức cho các anh em cũ ở Giang Hải, tại sao lúc trước kiên quyết rời khỏi đây, Dương Lỗi biết chứ.
Mấy năm qua, Dương Lỗi đã bình tâm lại, cũng như trưởng thành hơn. Hắn không còn là cậu nhóc thích gì làm nấy của mấy năm trước. Bây giờ hắn đã là một người đàn ông.
Hắn từng nghĩ, nếu như gặp lại Phòng Vũ, mình sẽ nói gì với Phòng Vũ đây. Mỗi một năm, cách nghĩ của hắn lại thay đổi. Đến bây giờ, Dương Lỗi đã có thể tâm bình khí hòa ngồi bên cạnh Phòng Vũ, trò chuyện, tâm sự với Phòng Vũ như những người bạn cũ nhiều năm không gặp.
Thời gian, đã đưa quá khứ chìm vào dĩ vãng.
“Hai ta làm gì đến mức ngay cả anh em cũng không làm được. Anh nói có đúng không.”
Dương Lỗi nói, cười cười nhìn Phòng Vũ, nụ cười bình thản nhưng đắng chát…
Có người mở cửa xe.
“Cậu trai trẻ, thương lượng chút đi, chúng ta ngồi chung nhé! Bây giờ đón xe khó quá!”
Một người đàn ông trung niên toàn thân đầy tuyết chui vào ghế sau, thương lượng với Dương Lỗi.
Dương Lỗi do dự một chút.
“Ngài lên đi, tôi xuống.”
Dương Lỗi mở cửa xe, cầm lấy túi đồ của mình.
“Đi đi, anh đang bận mà.”
Dương Lỗi nói với Phòng Vũ, sau đó xoay người, đi vào trời đầy tuyết.
“Dương Lỗi!”
Dương Lỗi dừng bước.
Phòng Vũ xuống xe, đứng trong làn tuyết.
“Lên xe đi, tôi đưa em về.”
Dưới ánh đèn đường, bóng hình của Phòng Vũ trải thật dài.
Dương Lỗi xoay người lại, cách một lớp tuyết, hai người nhìn đối phương.
Một chiếc xe vắng khách chạy đến sau lưng Dương Lỗi, tài xế taxi nhấn còi.
“Đi không?”
Tài xế thò đầu ra hỏi Dương Lỗi.
Dương Lỗi cúi đầu, mở cửa xe.
“Được rồi, chiếc này cũng thế thôi.”
Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.
“Gặp lại sau.”
Tài xế giẫm chân ga, quay đầu xe lại, phóng đi mất.
Sau lớp cửa kính, Phòng Vũ vẫn đứng một mình trong làn tuyết, Dương Lỗi không quay đầu lại…
Dương Lỗi tựa vào ghế, quay cửa kính xe xuống.
Tuyết lớn và gió rét thổi tới tấp vào mặt hắn, lạnh đến thấu xương, thế nhưng Dương Lỗi chẳng có cảm giác gì…
Kim Bài Đả ThủTác giả: Phao Phao Tuyết NhiTruyện Đam MỹNhững năm cuối thập niên 80 đầu thập niên 90 của thế kỷ trước là một thời kỳ sơ khai nhiều biến động. Tại thành phố Giang Hải nơi cư dân hết sức hung hãn, hầu như tháng nào cũng xảy ra vài vụ ẩu đả gây thương tích nghiêm trọng trên đường phố. Nhóm du côn đầu đường xó chợ sống rải rác khắp nơi, bọn chúng tự phân chia địa bàn của mình, mỗi vùng một tên đầu sỏ, còn đám thanh thiếu niên mười tám mười chín tuổi muốn nổi tiếng thì đi lòng vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ suốt ngày, trên người cất giấu nào là dùi nhọn, dao xếp, dao bầu, dao cắt dưa hấu, chỉ chờ gặp được một tên côn đồ hoặc một đại ca giang hồ có tiếng tăm là liều mạng hạ gục đối phương bằng một dao, sau đó thành danh trong một đêm, trở thành lão đại được người người kính trọng. Vì thế vào thời đại đó, trên các con đường lớn ở Giang Hải, bao giờ cũng nhìn thấy hình ảnh đám côn đồ kết bè kết phái gây chuyện khắp nơi, ẩu đả loạn xạ, chỉ cần mích lòng một câu là tẩn nhau ngay, ngang ngược càn rỡ trên đường phố, gây ồn ào huyên náo khắp… “Ừ.”Dương Lỗi ừ một tiếng, xem như trả lời.“Chọn ngày luôn rồi à.”“Sang năm.”Dương Lỗi nhìn ra ngoài cửa sổ.Phòng Vũ không nói tiếp nữa.“Còn anh thì sao. Anh Tử không về chung với anh à?”Dương Lỗi hỏi Phòng Vũ.“Cô ấy ở Triều Châu.”Phòng Vũ dừng một chút rồi nói.Ba năm nay Phòng Vũ ở đâu, Giang Hải chẳng người nào biết. Đến bây giờ Dương Lỗi mới nghe đến tên thành phố này.Trong xe có treo một vật trang trí hình em bé, vật nọ khẽ lay động, là do chủ xe treo lên.“Có con rồi phải không.”Dương Lỗi nói.Ba năm rồi. Đám bạn có người yêu hoặc kết hôn ba năm trước của Dương Lỗi, đa số đã có nhóc tì chạy đầy đất.Phòng Vũ không trả lời.Dương Lỗi nhìn tuyết rơi bên ngoài.Kể từ năm 99, cứ đến mùa đông là Giang Hải lại đổ tuyết lớn. Vừa nhìn thấy tuyết rơi, Dương Lỗi lại nhớ một năm nữa đã trôi qua.“Mấy năm nay không có tin tức của anh, tôi cảm thấy có lẽ anh sống rất tốt, cho nên không dám quấy rầy anh.”Dương Lỗi bình tĩnh nói.“Không cần phải trốn tôi. Thật đấy. Không đến mức đó đâu.”Tại sao Phòng Vũ không để lại tin tức cho các anh em cũ ở Giang Hải, tại sao lúc trước kiên quyết rời khỏi đây, Dương Lỗi biết chứ.Mấy năm qua, Dương Lỗi đã bình tâm lại, cũng như trưởng thành hơn. Hắn không còn là cậu nhóc thích gì làm nấy của mấy năm trước. Bây giờ hắn đã là một người đàn ông.Hắn từng nghĩ, nếu như gặp lại Phòng Vũ, mình sẽ nói gì với Phòng Vũ đây. Mỗi một năm, cách nghĩ của hắn lại thay đổi. Đến bây giờ, Dương Lỗi đã có thể tâm bình khí hòa ngồi bên cạnh Phòng Vũ, trò chuyện, tâm sự với Phòng Vũ như những người bạn cũ nhiều năm không gặp.Thời gian, đã đưa quá khứ chìm vào dĩ vãng.“Hai ta làm gì đến mức ngay cả anh em cũng không làm được. Anh nói có đúng không.”Dương Lỗi nói, cười cười nhìn Phòng Vũ, nụ cười bình thản nhưng đắng chát…Có người mở cửa xe.“Cậu trai trẻ, thương lượng chút đi, chúng ta ngồi chung nhé! Bây giờ đón xe khó quá!”Một người đàn ông trung niên toàn thân đầy tuyết chui vào ghế sau, thương lượng với Dương Lỗi.Dương Lỗi do dự một chút.“Ngài lên đi, tôi xuống.”Dương Lỗi mở cửa xe, cầm lấy túi đồ của mình.“Đi đi, anh đang bận mà.”Dương Lỗi nói với Phòng Vũ, sau đó xoay người, đi vào trời đầy tuyết.“Dương Lỗi!”Dương Lỗi dừng bước.Phòng Vũ xuống xe, đứng trong làn tuyết.“Lên xe đi, tôi đưa em về.”Dưới ánh đèn đường, bóng hình của Phòng Vũ trải thật dài.Dương Lỗi xoay người lại, cách một lớp tuyết, hai người nhìn đối phương.Một chiếc xe vắng khách chạy đến sau lưng Dương Lỗi, tài xế taxi nhấn còi.“Đi không?”Tài xế thò đầu ra hỏi Dương Lỗi.Dương Lỗi cúi đầu, mở cửa xe.“Được rồi, chiếc này cũng thế thôi.”Dương Lỗi nhìn Phòng Vũ.“Gặp lại sau.”Tài xế giẫm chân ga, quay đầu xe lại, phóng đi mất.Sau lớp cửa kính, Phòng Vũ vẫn đứng một mình trong làn tuyết, Dương Lỗi không quay đầu lại…Dương Lỗi tựa vào ghế, quay cửa kính xe xuống.Tuyết lớn và gió rét thổi tới tấp vào mặt hắn, lạnh đến thấu xương, thế nhưng Dương Lỗi chẳng có cảm giác gì…