Tác giả:

+ Nữ chính: Hoàng Lê Thanh Trúc . 16t. nick name: Hậu. Là 1 cô bé tính tình ương bướng, trẻ con nhưng rất được mọi người quý mến, hòa đồng và rất nhiệt tình. Ngoài ra còn sở hữu 1 giọng hát khá là hay. Hiện đang học lớp 10A1 trường Galaxy. Thừa hưởng từ ba mẹ 1 nhan sắc phải nói là chuẩn không cần chỉnh. (E hèm!) hiền! mà nói là hiền cũng không đúng, tại vì nói thẳng ra là rất thích ăn h**p người khác!!! Tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, hay hát... rất thích uống sữa, đặc biệt là sữa tươi(có đường hay ko đường gì cũm quất tới bến)(bởi vậy mấy đứa bạn cứ chọc quài), thích m*t kẹo nữa, lười vô đối, rất giống con nít, thích ghanh đua về mọi mặt, hay giận dỗi, hay cắn móng tay, đầu óc thì cũng có 1 chút, lười học bài,... (tật xấu nhìu vô kể:p). Thích màu xanh lá. Là con gái của 1 tổng giám đốc chuỗi liên hoàn các khu resort nghỉ mát trên toàn quốc:p (cái này Poom chém). Sống với nội từ nhỏ, 15t mới biết thân phận thật sự của mình, nhờ đó mà trước cái tuổi 15 nó đã được hưởng đủ cái tuổi…

Chương 8: Món quà cho anh

Thầy Iu Em! Cô Nhóc Lém Lỉnh!Tác giả: TrcPoom+ Nữ chính: Hoàng Lê Thanh Trúc . 16t. nick name: Hậu. Là 1 cô bé tính tình ương bướng, trẻ con nhưng rất được mọi người quý mến, hòa đồng và rất nhiệt tình. Ngoài ra còn sở hữu 1 giọng hát khá là hay. Hiện đang học lớp 10A1 trường Galaxy. Thừa hưởng từ ba mẹ 1 nhan sắc phải nói là chuẩn không cần chỉnh. (E hèm!) hiền! mà nói là hiền cũng không đúng, tại vì nói thẳng ra là rất thích ăn h**p người khác!!! Tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, hay hát... rất thích uống sữa, đặc biệt là sữa tươi(có đường hay ko đường gì cũm quất tới bến)(bởi vậy mấy đứa bạn cứ chọc quài), thích m*t kẹo nữa, lười vô đối, rất giống con nít, thích ghanh đua về mọi mặt, hay giận dỗi, hay cắn móng tay, đầu óc thì cũng có 1 chút, lười học bài,... (tật xấu nhìu vô kể:p). Thích màu xanh lá. Là con gái của 1 tổng giám đốc chuỗi liên hoàn các khu resort nghỉ mát trên toàn quốc:p (cái này Poom chém). Sống với nội từ nhỏ, 15t mới biết thân phận thật sự của mình, nhờ đó mà trước cái tuổi 15 nó đã được hưởng đủ cái tuổi… Chap này tặng bạn ThienThien410~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~Tối hôm đó, có 1 tên mặt mày đui then chui vô ổ, tìm cách nhắn tin chọc cho bé con cười và nhận lỗi. Nhưng tuyệt nhiên, hắn ta vẫn không nhận đuôc bất cứ 1 tin nhắn trả lời nào. Do đó, tên này nhăn nhó cố nhắm mắt ngủ để mai tính tiếp và 5p sau... 'khò... khò... khò...' đều đều.Hôm sau lên lớp, tiết đầu là Hóa. Cô nàng đáng yêu bé bỏng của hắn ta mặt mày tươi rói, chẳng có dấu hiệu gì là tồi hôm qua đã giận hắn làm hắn bối rối cứ ngỡ mình mơ. Tiết đầu hắn hướng dẫn cho bọn học trò nhốn nháo của mình thực hành. Do là trường tư và phần lớn học sinh là con nhà khá giả nên nhà trường cho phép học sinh tự do ra vào phòng thí nghiệm. Trong khi hắn hướng dẫn, nó chẳng thèm ngó ngàng gì tới, nó tự tiện đi lại lấy dụng cụ và chất hóa học,... @@. Hắn ngước nhìn nó, cũng với một ánh nhìn sắt lạnh nhưng đã thoáng lấp bớt bởi sự hối hận.“Chị mày bận rồi cưng à!”_ nó cười nham hiểm, nói thầm.Nó bắt đầu sắn tay lên và hành động. Sau đó, nó giơ tay lên.- Thưa thầy, em thực hành xong rồi! Em có thể đi WC được không thầy? Thầy cứ tự nhiên xuống kiểm tra thành quả của em.- Okey! Em có thể ra ngoài_ hắn bước xuống và tiến gần về phía chất sản phẩm của nó.Ngoài cửa nó đếm: “3...2...1...” và PÙMMMMMMMMMMMM một phát ngay khi hắn vừa mới kê mặt đến nhìn thành quả của nó! Ngoài cửa, nó ôm bụng cười như điên như dại, sau đó nhanh chóng rút quân đáp vào Washinton City một cách nhanh, gọn, lẹ nhất có thể.Trong lớp, hắn một mặt đen thui. Đen một phần vì chất hóa học nổ, còn một phần vì nó đã phá hoại cái phòng thí nghiệm yêu dấu của hắn... vì chỉ đơn giản, phòng thí nghiệm là nơi mà hắn có thể thoải mái hành hạ bọn mê trai đu dai bám bền. Sau khi cú nổ ngoạn mục do chính nó là tác giả gây ra thì căn phòng thí nghiệm hết sức hỗn loạn. Từ những bộ đồng phục xinh đẹp, trở thành những bộ quần áo từ đui then đến đen thui, đầu óc, tóc tai bọn phía trong chẳng khác gì cả một lũ điên vừa trốn trại. Mà hắn lại là cái người gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nhất. Cái áo sơ mi trắng tơ tằm yêu thích của hắn đã bị nó nhẫn tâm chà đạp, hành hạ,... xxoo.Nó cố tình lục lọi ra cái công thức kinh khủng mà băng nhóm của nó đã từng chế tạo ra này là để trả thù hắn. Đêm nay, nó ngủ ngon rồi!:))))Cả lớp được thông báo nghỉ một buổi sau đó, và nó chỉ ló mặt ra khỏi nhà vệ sinh khi nguyên một đám nhí nhố bàn ra tán vào sự việc vừa rồi đi khỏi. Nó vừa ló đầu khỏi nhà vệ sinh liền chạy thục mạng về nhà. Nhưng đáng tiếc thay, đó mới chỉ là ý định, hiện thực thì nó đã bị tên nào đó tóm gọn vào xe và chở đi rồi. Nó nhanh chóng vùng vằng và đòi xuống xe thì hắn đã kịp thời khóa cửa xe không cho nó trốn thoát. Nhìn lại, thấy hắn toàn thân đen thui, nó bật cười: “ nhìn thầy giống con chó đốm nhà em quá!:))))”Hắn mặt mày đen thui nhìn nó, làm nó mém sặc. Tên nào đấy điên tiết lái xe cấp tốc về căn nhà riêng gần đấy. Hắn lôi nó vào nhà và thản nhiên đè nó ra và hôn, mặc cho nó chống cự trong vô vọng. Và hắn thản nhiên xé đôi chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy xinh xinh nó đang mặc. Trên người nó chỉ còn độc nhất bộ quần áo lót. n** m*m m**, đẩy đả kia như nụ hoa e ấp len lén nở làm hắn si mê.- Tên b**n th** kia! Anh đang làm cái quái gì vậy?_ máu nóng dồn lên não, nó hét lớn.Hắn giật mình tỉnh lại từ cơn điên dại, liền im lặng lên phòng lấy cho nó chiếc áo sơ mi trắng của mình mặc tạm. Hắn cười, một nụ cười ấm áp: “Em đẹp lắm!”- Tôi đã làm đến vậy mà anh vẫn không giận hay ghét tôi một chút nào sao? Tôi thất bại đến vậy sao?- Nếu là một người khác động đến tôi thì em đã biết trước hậu quả rồi đó. Nhưng người đó lại là em, nên tôi không giân, cũng không ghét em. Đó đơn giản, là vì TÔI YÊU EM!~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~Trả đủ cho mấy bb* rồi nha! ^^ Iu mấy bạn lắm cơ! Ai comment cuối chương này sẽ tính là 3 chương rồi nha! Chương sau sẽ tặng cho bạn cmt cuối đó! Nhớ vote cho mình nếu thấy hay nha!:“> Mình sẽ cố gắng ra chap sớm cho mấy bạn đỡ chờ đợi... mà chỉ sợ mình chưa có ý tưởng thôi... nhưng mình sẽ cố gắng!:)))))

Chap này tặng bạn ThienThien410

~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~

Tối hôm đó, có 1 tên mặt mày đui then chui vô ổ, tìm cách nhắn tin chọc cho bé con cười và nhận lỗi. Nhưng tuyệt nhiên, hắn ta vẫn không nhận đuôc bất cứ 1 tin nhắn trả lời nào. Do đó, tên này nhăn nhó cố nhắm mắt ngủ để mai tính tiếp và 5p sau... 'khò... khò... khò...' đều đều.

Hôm sau lên lớp, tiết đầu là Hóa. Cô nàng đáng yêu bé bỏng của hắn ta mặt mày tươi rói, chẳng có dấu hiệu gì là tồi hôm qua đã giận hắn làm hắn bối rối cứ ngỡ mình mơ. Tiết đầu hắn hướng dẫn cho bọn học trò nhốn nháo của mình thực hành. Do là trường tư và phần lớn học sinh là con nhà khá giả nên nhà trường cho phép học sinh tự do ra vào phòng thí nghiệm. Trong khi hắn hướng dẫn, nó chẳng thèm ngó ngàng gì tới, nó tự tiện đi lại lấy dụng cụ và chất hóa học,... @@. Hắn ngước nhìn nó, cũng với một ánh nhìn sắt lạnh nhưng đã thoáng lấp bớt bởi sự hối hận.

“Chị mày bận rồi cưng à!”_ nó cười nham hiểm, nói thầm.

Nó bắt đầu sắn tay lên và hành động. Sau đó, nó giơ tay lên.

- Thưa thầy, em thực hành xong rồi! Em có thể đi WC được không thầy? Thầy cứ tự nhiên xuống kiểm tra thành quả của em.

- Okey! Em có thể ra ngoài_ hắn bước xuống và tiến gần về phía chất sản phẩm của nó.

Ngoài cửa nó đếm: “3...2...1...” và PÙMMMMMMMMMMMM một phát ngay khi hắn vừa mới kê mặt đến nhìn thành quả của nó! Ngoài cửa, nó ôm bụng cười như điên như dại, sau đó nhanh chóng rút quân đáp vào Washinton City một cách nhanh, gọn, lẹ nhất có thể.

Trong lớp, hắn một mặt đen thui. Đen một phần vì chất hóa học nổ, còn một phần vì nó đã phá hoại cái phòng thí nghiệm yêu dấu của hắn... vì chỉ đơn giản, phòng thí nghiệm là nơi mà hắn có thể thoải mái hành hạ bọn mê trai đu dai bám bền. Sau khi cú nổ ngoạn mục do chính nó là tác giả gây ra thì căn phòng thí nghiệm hết sức hỗn loạn. Từ những bộ đồng phục xinh đẹp, trở thành những bộ quần áo từ đui then đến đen thui, đầu óc, tóc tai bọn phía trong chẳng khác gì cả một lũ điên vừa trốn trại. Mà hắn lại là cái người gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nhất. Cái áo sơ mi trắng tơ tằm yêu thích của hắn đã bị nó nhẫn tâm chà đạp, hành hạ,... xxoo.Nó cố tình lục lọi ra cái công thức kinh khủng mà băng nhóm của nó đã từng chế tạo ra này là để trả thù hắn. Đêm nay, nó ngủ ngon rồi!:))))

Cả lớp được thông báo nghỉ một buổi sau đó, và nó chỉ ló mặt ra khỏi nhà vệ sinh khi nguyên một đám nhí nhố bàn ra tán vào sự việc vừa rồi đi khỏi. Nó vừa ló đầu khỏi nhà vệ sinh liền chạy thục mạng về nhà. Nhưng đáng tiếc thay, đó mới chỉ là ý định, hiện thực thì nó đã bị tên nào đó tóm gọn vào xe và chở đi rồi. Nó nhanh chóng vùng vằng và đòi xuống xe thì hắn đã kịp thời khóa cửa xe không cho nó trốn thoát. Nhìn lại, thấy hắn toàn thân đen thui, nó bật cười: “ nhìn thầy giống con chó đốm nhà em quá!:))))”

Hắn mặt mày đen thui nhìn nó, làm nó mém sặc. Tên nào đấy điên tiết lái xe cấp tốc về căn nhà riêng gần đấy. Hắn lôi nó vào nhà và thản nhiên đè nó ra và hôn, mặc cho nó chống cự trong vô vọng. Và hắn thản nhiên xé đôi chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy xinh xinh nó đang mặc. Trên người nó chỉ còn độc nhất bộ quần áo lót. n** m*m m**, đẩy đả kia như nụ hoa e ấp len lén nở làm hắn si mê.

- Tên b**n th** kia! Anh đang làm cái quái gì vậy?_ máu nóng dồn lên não, nó hét lớn.

Hắn giật mình tỉnh lại từ cơn điên dại, liền im lặng lên phòng lấy cho nó chiếc áo sơ mi trắng của mình mặc tạm. Hắn cười, một nụ cười ấm áp: “Em đẹp lắm!”

- Tôi đã làm đến vậy mà anh vẫn không giận hay ghét tôi một chút nào sao? Tôi thất bại đến vậy sao?

- Nếu là một người khác động đến tôi thì em đã biết trước hậu quả rồi đó. Nhưng người đó lại là em, nên tôi không giân, cũng không ghét em. Đó đơn giản, là vì TÔI YÊU EM!

~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~

Trả đủ cho mấy bb* rồi nha! ^^ Iu mấy bạn lắm cơ! Ai comment cuối chương này sẽ tính là 3 chương rồi nha! Chương sau sẽ tặng cho bạn cmt cuối đó! Nhớ vote cho mình nếu thấy hay nha!:“> Mình sẽ cố gắng ra chap sớm cho mấy bạn đỡ chờ đợi... mà chỉ sợ mình chưa có ý tưởng thôi... nhưng mình sẽ cố gắng!:)))))

Thầy Iu Em! Cô Nhóc Lém Lỉnh!Tác giả: TrcPoom+ Nữ chính: Hoàng Lê Thanh Trúc . 16t. nick name: Hậu. Là 1 cô bé tính tình ương bướng, trẻ con nhưng rất được mọi người quý mến, hòa đồng và rất nhiệt tình. Ngoài ra còn sở hữu 1 giọng hát khá là hay. Hiện đang học lớp 10A1 trường Galaxy. Thừa hưởng từ ba mẹ 1 nhan sắc phải nói là chuẩn không cần chỉnh. (E hèm!) hiền! mà nói là hiền cũng không đúng, tại vì nói thẳng ra là rất thích ăn h**p người khác!!! Tốt bụng, thích giúp đỡ người khác, hay hát... rất thích uống sữa, đặc biệt là sữa tươi(có đường hay ko đường gì cũm quất tới bến)(bởi vậy mấy đứa bạn cứ chọc quài), thích m*t kẹo nữa, lười vô đối, rất giống con nít, thích ghanh đua về mọi mặt, hay giận dỗi, hay cắn móng tay, đầu óc thì cũng có 1 chút, lười học bài,... (tật xấu nhìu vô kể:p). Thích màu xanh lá. Là con gái của 1 tổng giám đốc chuỗi liên hoàn các khu resort nghỉ mát trên toàn quốc:p (cái này Poom chém). Sống với nội từ nhỏ, 15t mới biết thân phận thật sự của mình, nhờ đó mà trước cái tuổi 15 nó đã được hưởng đủ cái tuổi… Chap này tặng bạn ThienThien410~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~Tối hôm đó, có 1 tên mặt mày đui then chui vô ổ, tìm cách nhắn tin chọc cho bé con cười và nhận lỗi. Nhưng tuyệt nhiên, hắn ta vẫn không nhận đuôc bất cứ 1 tin nhắn trả lời nào. Do đó, tên này nhăn nhó cố nhắm mắt ngủ để mai tính tiếp và 5p sau... 'khò... khò... khò...' đều đều.Hôm sau lên lớp, tiết đầu là Hóa. Cô nàng đáng yêu bé bỏng của hắn ta mặt mày tươi rói, chẳng có dấu hiệu gì là tồi hôm qua đã giận hắn làm hắn bối rối cứ ngỡ mình mơ. Tiết đầu hắn hướng dẫn cho bọn học trò nhốn nháo của mình thực hành. Do là trường tư và phần lớn học sinh là con nhà khá giả nên nhà trường cho phép học sinh tự do ra vào phòng thí nghiệm. Trong khi hắn hướng dẫn, nó chẳng thèm ngó ngàng gì tới, nó tự tiện đi lại lấy dụng cụ và chất hóa học,... @@. Hắn ngước nhìn nó, cũng với một ánh nhìn sắt lạnh nhưng đã thoáng lấp bớt bởi sự hối hận.“Chị mày bận rồi cưng à!”_ nó cười nham hiểm, nói thầm.Nó bắt đầu sắn tay lên và hành động. Sau đó, nó giơ tay lên.- Thưa thầy, em thực hành xong rồi! Em có thể đi WC được không thầy? Thầy cứ tự nhiên xuống kiểm tra thành quả của em.- Okey! Em có thể ra ngoài_ hắn bước xuống và tiến gần về phía chất sản phẩm của nó.Ngoài cửa nó đếm: “3...2...1...” và PÙMMMMMMMMMMMM một phát ngay khi hắn vừa mới kê mặt đến nhìn thành quả của nó! Ngoài cửa, nó ôm bụng cười như điên như dại, sau đó nhanh chóng rút quân đáp vào Washinton City một cách nhanh, gọn, lẹ nhất có thể.Trong lớp, hắn một mặt đen thui. Đen một phần vì chất hóa học nổ, còn một phần vì nó đã phá hoại cái phòng thí nghiệm yêu dấu của hắn... vì chỉ đơn giản, phòng thí nghiệm là nơi mà hắn có thể thoải mái hành hạ bọn mê trai đu dai bám bền. Sau khi cú nổ ngoạn mục do chính nó là tác giả gây ra thì căn phòng thí nghiệm hết sức hỗn loạn. Từ những bộ đồng phục xinh đẹp, trở thành những bộ quần áo từ đui then đến đen thui, đầu óc, tóc tai bọn phía trong chẳng khác gì cả một lũ điên vừa trốn trại. Mà hắn lại là cái người gánh chịu hậu quả nghiêm trọng nhất. Cái áo sơ mi trắng tơ tằm yêu thích của hắn đã bị nó nhẫn tâm chà đạp, hành hạ,... xxoo.Nó cố tình lục lọi ra cái công thức kinh khủng mà băng nhóm của nó đã từng chế tạo ra này là để trả thù hắn. Đêm nay, nó ngủ ngon rồi!:))))Cả lớp được thông báo nghỉ một buổi sau đó, và nó chỉ ló mặt ra khỏi nhà vệ sinh khi nguyên một đám nhí nhố bàn ra tán vào sự việc vừa rồi đi khỏi. Nó vừa ló đầu khỏi nhà vệ sinh liền chạy thục mạng về nhà. Nhưng đáng tiếc thay, đó mới chỉ là ý định, hiện thực thì nó đã bị tên nào đó tóm gọn vào xe và chở đi rồi. Nó nhanh chóng vùng vằng và đòi xuống xe thì hắn đã kịp thời khóa cửa xe không cho nó trốn thoát. Nhìn lại, thấy hắn toàn thân đen thui, nó bật cười: “ nhìn thầy giống con chó đốm nhà em quá!:))))”Hắn mặt mày đen thui nhìn nó, làm nó mém sặc. Tên nào đấy điên tiết lái xe cấp tốc về căn nhà riêng gần đấy. Hắn lôi nó vào nhà và thản nhiên đè nó ra và hôn, mặc cho nó chống cự trong vô vọng. Và hắn thản nhiên xé đôi chiếc áo sơ mi cùng chiếc váy xinh xinh nó đang mặc. Trên người nó chỉ còn độc nhất bộ quần áo lót. n** m*m m**, đẩy đả kia như nụ hoa e ấp len lén nở làm hắn si mê.- Tên b**n th** kia! Anh đang làm cái quái gì vậy?_ máu nóng dồn lên não, nó hét lớn.Hắn giật mình tỉnh lại từ cơn điên dại, liền im lặng lên phòng lấy cho nó chiếc áo sơ mi trắng của mình mặc tạm. Hắn cười, một nụ cười ấm áp: “Em đẹp lắm!”- Tôi đã làm đến vậy mà anh vẫn không giận hay ghét tôi một chút nào sao? Tôi thất bại đến vậy sao?- Nếu là một người khác động đến tôi thì em đã biết trước hậu quả rồi đó. Nhưng người đó lại là em, nên tôi không giân, cũng không ghét em. Đó đơn giản, là vì TÔI YÊU EM!~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~~Trả đủ cho mấy bb* rồi nha! ^^ Iu mấy bạn lắm cơ! Ai comment cuối chương này sẽ tính là 3 chương rồi nha! Chương sau sẽ tặng cho bạn cmt cuối đó! Nhớ vote cho mình nếu thấy hay nha!:“> Mình sẽ cố gắng ra chap sớm cho mấy bạn đỡ chờ đợi... mà chỉ sợ mình chưa có ý tưởng thôi... nhưng mình sẽ cố gắng!:)))))

Chương 8: Món quà cho anh