“Chết đi...tất cả lũ khốn chúng mày...hãy hóa thành tro hết đi!!!”Người phụ nữ đứng chôn chân,những giọt nước lã chã rơi từ đôi mắt đầy căm hận nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.Dường như ngọn lửa mỗi lúc một mãnh liệt,thiêu đốt tất cả mọi thứ.Còn bà ta lẳng lặng đứng nhìn,nở nụ cười ma mị.Tất cả như hóa thành hạt cát trước mắt cô,có thể bay đi bất cứ lúc nào.Cô gái nhỏ yếu ớt, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, gương mặt bám đầy bụi bẩn tái nhợt,con ngươi trống rỗng.Từ trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng,bất lực và thống khổ, những giọt nước mắt của sự sợ hãi và đau thương lã chã rơi.Gần như đã chìm xuống tận cùng của đáy vực sâu thẳm,cô bất giác run lên bần bật,mặc cho người đàn bà ác độc đó thiêu đốt hết tất cả, g**t ch*t những người cô yêu thương. “Hãy chết đi...hahaha”Sau tiếng cười đầy thỏa mãn của bà ta,mọi thứ cứ theo ngọn lửa bùng cháy dữ dội kia mà tan biến,chìm dần trong sự đau đớn... -------------------- “Thành thật xin lỗi,chúng tôi không thể nào tiếp tục giữ em ở lại ngôi trường này,…
Chương 5
Thế Giới Của Em Mang Tên AnhTác giả: Ngcchan2711“Chết đi...tất cả lũ khốn chúng mày...hãy hóa thành tro hết đi!!!”Người phụ nữ đứng chôn chân,những giọt nước lã chã rơi từ đôi mắt đầy căm hận nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.Dường như ngọn lửa mỗi lúc một mãnh liệt,thiêu đốt tất cả mọi thứ.Còn bà ta lẳng lặng đứng nhìn,nở nụ cười ma mị.Tất cả như hóa thành hạt cát trước mắt cô,có thể bay đi bất cứ lúc nào.Cô gái nhỏ yếu ớt, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, gương mặt bám đầy bụi bẩn tái nhợt,con ngươi trống rỗng.Từ trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng,bất lực và thống khổ, những giọt nước mắt của sự sợ hãi và đau thương lã chã rơi.Gần như đã chìm xuống tận cùng của đáy vực sâu thẳm,cô bất giác run lên bần bật,mặc cho người đàn bà ác độc đó thiêu đốt hết tất cả, g**t ch*t những người cô yêu thương. “Hãy chết đi...hahaha”Sau tiếng cười đầy thỏa mãn của bà ta,mọi thứ cứ theo ngọn lửa bùng cháy dữ dội kia mà tan biến,chìm dần trong sự đau đớn... -------------------- “Thành thật xin lỗi,chúng tôi không thể nào tiếp tục giữ em ở lại ngôi trường này,… Hàn Vũ mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.Anh vừa tiến tới bàn vừa đưa tay lên vò vò mái tóc.Đèn ngủ mang ánh vàng nhè nhẹ ấm cúng,làm sáng lên một góc của gương mặt anh.Xương quai hàm tinh tế,bờ môi mỏng pha chút quyến rũ, đôi mắt nâu thu hút.Nhìn từ góc độ này, gương mặt anh cực kì đẹp.Anh tiến tới mặt bàn,tiện tay cầm một quyển sách được đánh dấu trang,mở ra,ánh mắt lướt hết một lượt rồi mới dừng lại ở dòng giữa.Chưa đầy một giây,tiếng gõ cửa vang lên.Hàn Vũ cảm thấy có chút phiền phức,miễn cưỡng đi ra mở cửa.-Gì thế chú?Quản gia khẽ cúi người chào anh, rồi đưa cho anh hai ly sữa.Anh vừa nhìn hai ly sữa vừa đưa tay nhận lấy:-Thiếu gia!Đây là sữa của cậu, còn ly này phu nhân yêu cầu thiếu gia mang lên cho Bối tiểu thư!Anh khẽ nhếch môi cười, rồi trừng mắt lên nói lớn:-Cái gì?!!Sao lại là tôi???Thật vô lý!!!Từ khi nào mà Hàn thiếu gia lại phải đích thân bê sữa là thế nào???-Thiếu gia,cái này là phu nhân đều có chủ ý cả!Phu nhân đơn giản chỉ muốn thiếu gia sang bắt chuyện và nói qua về Lucky Star!-Khoan!Ý của chú là cậu ta sẽ vào học ở học viện Lucky Star???-Vâng!Bắt đầu từ ngày mai!Anh im lặng,như đang cố đẩy cái sự thật chết tiệt đó đối với anh ra.Học chung trường?Vậy là kể từ giờ ngày nào anh cũng phải nhìn cái bản mặt khó ưa đó của cô ta.-Lucky Star đâu phải ai muốn cũng có thể vào học đâu?Cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ???-Thiếu gia!Tốt hơn nên nghe lời phu nhân!Quản gia chỉ nói đúng một câu rồi đi ngay.Nói là một câu nhưng tầm ảnh hưởng không hề nhỏ đâu.Anh cắm môi,nghiến răng cười,ánh mắt dạng như vô cùng căm phẫn nhưng vẫn phải nín lại.--------------------------Hàn Vũ mở cửa, cảnh giác ló mặt nhìn vào.Thấy không có ai,anh mới chỉnh lại tư thế,đường đường chính chính cầm ly sữa đi vào.Anh “e hèm” một tiếng,không thấy có động tĩnh gì.Nghe thấy tiếng nước róc rách chảy trong buồng tắm,đoán được cô đang tắm,anh lướt mắt qua một cái rồi đặt ly sữa lên mặt tủ cạnh giường.Bỗng một thứ gì đó rớt xuống,rất nhẹ nhàng mà hạ cánh dưới chân anh.Hàn Vũ tò mò,nhặt thứ đó lên.Có vẻ là một bức hình.Anh lật lại.Tấm hình có vẻ như rất lâu rồi,nhưng không bám bụi.Trong tấm hình là một người đàn ông cười hiền từ,cõng trên lưng một cô nhóc nở nụ cười rạng rỡ,đôi mắt híp lại trông vô cùng đáng yêu.Còn đứng bên cạnh...là một người phụ nữ ăn mặc khá là quý phái,nhưng gương mặt bà ta bị vết bút đen gạch chằng chịt.Cạch!Tiếng cửa phòng tắm bật mở.Anh vội vàng đặt lại tấm hình về vị trí cũ,trở lại nét mặt như thường.Cô vừa dùng khăn lau tóc,vừa quay người lại.Nhìn thấy anh đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh,mái tóc ướt hơi lòa xòa đôi mắt.Ban đầu có chút giật mình,nhưng rồi cô trở lại trạng thái ban đầu ngay lập tức.Lạc Lạc tiến đến,nhưng ánh mắt vẫn có chút cảnh giác.-Cậu...vào đây làm gì?Anh nhếch môi.Cái ánh mắt đó là sao?Cậu ta định nghĩ anh là loại người gì đây?-Yên tâm đi!Là bổn thiếu gia đây bị bắt ép,chứ tôi cũng không rảnh mà vác xác vào đây!Cô nghe vậy,không nói gì nữa.Ánh mắt cô lúc này đã hướng tới bức ảnh đặt trên mặt bàn.Lạc Lạc bước nhanh tới,vội vàng cầm lên,ánh mắt lảng tránh.-Có chuyện gì thì nói,nếu không thì...-Thì sao?Hàn Vũ ngắt lời.Cô ngước mắt lên cười dịu dàng,hất cằm về phía cửa:-Nếu không thì cánh cửa ở đằng kia,chỉ chờ cậu bước ra thôi!Anh cười khẩy,ánh mắt vô cảm.-Được thôi!Tôi cũng không định ở đây quá 5 phút đâu!-...-Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính!Ngày mai cậu sẽ bắt đầu học ở Lucky Star!Nói trước rằng môi trường ở đó không đơn giản như cậu nghĩ đâu!Nơi chỉ dành cho những người xuất thân từ gia đình danh giá mới được chọn,nhưng đừng nghĩ rằng cậu may mắn!Lạc Lạc chỉ cong khoé môi lên nhưng có vẻ chẳng hề có ý cười.-Tôi chưa bao giờ nghĩ mình may mắn!Hàn Vũ dừng lại vài giây,cố gắng phân tích ánh mắt của cô.Nhưng rõ ràng không hề có kết quả vì đôi mắt trong veo ấy chẳng hề có chút cảm xúc với lời nói ban nãy.Suy nghĩ của anh thoáng qua rất nhanh,trong phút chốc liền biến mất.Anh lại trở về với chủ đề chính.-Nói tóm lại,đến lúc ấy đừng cầu mong với bất cứ ai,cũng đừng trông chờ gì ở tôi!Nếu có chuyện gì sảy ra,cũng đừng đến trước mặt bổn thiếu gia mà khóc lóc,tôi sẽ không đến bên cạnh mà dỗ dành cô đâu!(t/g:*ai biết trước được tương lai chứ
Hàn Vũ mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.Anh vừa tiến tới bàn vừa đưa tay lên vò vò mái tóc.Đèn ngủ mang ánh vàng nhè nhẹ ấm cúng,làm sáng lên một góc của gương mặt anh.Xương quai hàm tinh tế,bờ môi mỏng pha chút quyến rũ, đôi mắt nâu thu hút.Nhìn từ góc độ này, gương mặt anh cực kì đẹp.
Anh tiến tới mặt bàn,tiện tay cầm một quyển sách được đánh dấu trang,mở ra,ánh mắt lướt hết một lượt rồi mới dừng lại ở dòng giữa.Chưa đầy một giây,tiếng gõ cửa vang lên.Hàn Vũ cảm thấy có chút phiền phức,miễn cưỡng đi ra mở cửa.
-Gì thế chú?
Quản gia khẽ cúi người chào anh, rồi đưa cho anh hai ly sữa.Anh vừa nhìn hai ly sữa vừa đưa tay nhận lấy:
-Thiếu gia!Đây là sữa của cậu, còn ly này phu nhân yêu cầu thiếu gia mang lên cho Bối tiểu thư!
Anh khẽ nhếch môi cười, rồi trừng mắt lên nói lớn:
-Cái gì?!!Sao lại là tôi???Thật vô lý!!!Từ khi nào mà Hàn thiếu gia lại phải đích thân bê sữa là thế nào???
-Thiếu gia,cái này là phu nhân đều có chủ ý cả!Phu nhân đơn giản chỉ muốn thiếu gia sang bắt chuyện và nói qua về Lucky Star!
-Khoan!Ý của chú là cậu ta sẽ vào học ở học viện Lucky Star???
-Vâng!Bắt đầu từ ngày mai!
Anh im lặng,như đang cố đẩy cái sự thật chết tiệt đó đối với anh ra.Học chung trường?Vậy là kể từ giờ ngày nào anh cũng phải nhìn cái bản mặt khó ưa đó của cô ta.
-Lucky Star đâu phải ai muốn cũng có thể vào học đâu?Cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ???
-Thiếu gia!Tốt hơn nên nghe lời phu nhân!
Quản gia chỉ nói đúng một câu rồi đi ngay.Nói là một câu nhưng tầm ảnh hưởng không hề nhỏ đâu.Anh cắm môi,nghiến răng cười,ánh mắt dạng như vô cùng căm phẫn nhưng vẫn phải nín lại.
--------------------------
Hàn Vũ mở cửa, cảnh giác ló mặt nhìn vào.Thấy không có ai,anh mới chỉnh lại tư thế,đường đường chính chính cầm ly sữa đi vào.Anh “e hèm” một tiếng,không thấy có động tĩnh gì.Nghe thấy tiếng nước róc rách chảy trong buồng tắm,đoán được cô đang tắm,anh lướt mắt qua một cái rồi đặt ly sữa lên mặt tủ cạnh giường.Bỗng một thứ gì đó rớt xuống,rất nhẹ nhàng mà hạ cánh dưới chân anh.Hàn Vũ tò mò,nhặt thứ đó lên.Có vẻ là một bức hình.Anh lật lại.Tấm hình có vẻ như rất lâu rồi,nhưng không bám bụi.Trong tấm hình là một người đàn ông cười hiền từ,cõng trên lưng một cô nhóc nở nụ cười rạng rỡ,đôi mắt híp lại trông vô cùng đáng yêu.Còn đứng bên cạnh...là một người phụ nữ ăn mặc khá là quý phái,nhưng gương mặt bà ta bị vết bút đen gạch chằng chịt.
Cạch!
Tiếng cửa phòng tắm bật mở.Anh vội vàng đặt lại tấm hình về vị trí cũ,trở lại nét mặt như thường.
Cô vừa dùng khăn lau tóc,vừa quay người lại.Nhìn thấy anh đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh,mái tóc ướt hơi lòa xòa đôi mắt.Ban đầu có chút giật mình,nhưng rồi cô trở lại trạng thái ban đầu ngay lập tức.Lạc Lạc tiến đến,nhưng ánh mắt vẫn có chút cảnh giác.
-Cậu...vào đây làm gì?
Anh nhếch môi.Cái ánh mắt đó là sao?
Cậu ta định nghĩ anh là loại người gì đây?
-Yên tâm đi!Là bổn thiếu gia đây bị bắt ép,chứ tôi cũng không rảnh mà vác xác vào đây!
Cô nghe vậy,không nói gì nữa.Ánh mắt cô lúc này đã hướng tới bức ảnh đặt trên mặt bàn.Lạc Lạc bước nhanh tới,vội vàng cầm lên,ánh mắt lảng tránh.
-Có chuyện gì thì nói,nếu không thì...
-Thì sao?
Hàn Vũ ngắt lời.Cô ngước mắt lên cười dịu dàng,hất cằm về phía cửa:
-Nếu không thì cánh cửa ở đằng kia,chỉ chờ cậu bước ra thôi!
Anh cười khẩy,ánh mắt vô cảm.
-Được thôi!Tôi cũng không định ở đây quá 5 phút đâu!
-...
-Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính!Ngày mai cậu sẽ bắt đầu học ở Lucky Star!Nói trước rằng môi trường ở đó không đơn giản như cậu nghĩ đâu!Nơi chỉ dành cho những người xuất thân từ gia đình danh giá mới được chọn,nhưng đừng nghĩ rằng cậu may mắn!
Lạc Lạc chỉ cong khoé môi lên nhưng có vẻ chẳng hề có ý cười.
-Tôi chưa bao giờ nghĩ mình may mắn!
Hàn Vũ dừng lại vài giây,cố gắng phân tích ánh mắt của cô.Nhưng rõ ràng không hề có kết quả vì đôi mắt trong veo ấy chẳng hề có chút cảm xúc với lời nói ban nãy.Suy nghĩ của anh thoáng qua rất nhanh,trong phút chốc liền biến mất.Anh lại trở về với chủ đề chính.
-Nói tóm lại,đến lúc ấy đừng cầu mong với bất cứ ai,cũng đừng trông chờ gì ở tôi!Nếu có chuyện gì sảy ra,cũng đừng đến trước mặt bổn thiếu gia mà khóc lóc,tôi sẽ không đến bên cạnh mà dỗ dành cô đâu!(t/g:*ai biết trước được tương lai chứ
Thế Giới Của Em Mang Tên AnhTác giả: Ngcchan2711“Chết đi...tất cả lũ khốn chúng mày...hãy hóa thành tro hết đi!!!”Người phụ nữ đứng chôn chân,những giọt nước lã chã rơi từ đôi mắt đầy căm hận nhìn ngọn lửa đang bùng cháy.Dường như ngọn lửa mỗi lúc một mãnh liệt,thiêu đốt tất cả mọi thứ.Còn bà ta lẳng lặng đứng nhìn,nở nụ cười ma mị.Tất cả như hóa thành hạt cát trước mắt cô,có thể bay đi bất cứ lúc nào.Cô gái nhỏ yếu ớt, chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, gương mặt bám đầy bụi bẩn tái nhợt,con ngươi trống rỗng.Từ trong ánh mắt đầy sự tuyệt vọng,bất lực và thống khổ, những giọt nước mắt của sự sợ hãi và đau thương lã chã rơi.Gần như đã chìm xuống tận cùng của đáy vực sâu thẳm,cô bất giác run lên bần bật,mặc cho người đàn bà ác độc đó thiêu đốt hết tất cả, g**t ch*t những người cô yêu thương. “Hãy chết đi...hahaha”Sau tiếng cười đầy thỏa mãn của bà ta,mọi thứ cứ theo ngọn lửa bùng cháy dữ dội kia mà tan biến,chìm dần trong sự đau đớn... -------------------- “Thành thật xin lỗi,chúng tôi không thể nào tiếp tục giữ em ở lại ngôi trường này,… Hàn Vũ mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.Anh vừa tiến tới bàn vừa đưa tay lên vò vò mái tóc.Đèn ngủ mang ánh vàng nhè nhẹ ấm cúng,làm sáng lên một góc của gương mặt anh.Xương quai hàm tinh tế,bờ môi mỏng pha chút quyến rũ, đôi mắt nâu thu hút.Nhìn từ góc độ này, gương mặt anh cực kì đẹp.Anh tiến tới mặt bàn,tiện tay cầm một quyển sách được đánh dấu trang,mở ra,ánh mắt lướt hết một lượt rồi mới dừng lại ở dòng giữa.Chưa đầy một giây,tiếng gõ cửa vang lên.Hàn Vũ cảm thấy có chút phiền phức,miễn cưỡng đi ra mở cửa.-Gì thế chú?Quản gia khẽ cúi người chào anh, rồi đưa cho anh hai ly sữa.Anh vừa nhìn hai ly sữa vừa đưa tay nhận lấy:-Thiếu gia!Đây là sữa của cậu, còn ly này phu nhân yêu cầu thiếu gia mang lên cho Bối tiểu thư!Anh khẽ nhếch môi cười, rồi trừng mắt lên nói lớn:-Cái gì?!!Sao lại là tôi???Thật vô lý!!!Từ khi nào mà Hàn thiếu gia lại phải đích thân bê sữa là thế nào???-Thiếu gia,cái này là phu nhân đều có chủ ý cả!Phu nhân đơn giản chỉ muốn thiếu gia sang bắt chuyện và nói qua về Lucky Star!-Khoan!Ý của chú là cậu ta sẽ vào học ở học viện Lucky Star???-Vâng!Bắt đầu từ ngày mai!Anh im lặng,như đang cố đẩy cái sự thật chết tiệt đó đối với anh ra.Học chung trường?Vậy là kể từ giờ ngày nào anh cũng phải nhìn cái bản mặt khó ưa đó của cô ta.-Lucky Star đâu phải ai muốn cũng có thể vào học đâu?Cậu ta nghĩ cậu ta là ai chứ???-Thiếu gia!Tốt hơn nên nghe lời phu nhân!Quản gia chỉ nói đúng một câu rồi đi ngay.Nói là một câu nhưng tầm ảnh hưởng không hề nhỏ đâu.Anh cắm môi,nghiến răng cười,ánh mắt dạng như vô cùng căm phẫn nhưng vẫn phải nín lại.--------------------------Hàn Vũ mở cửa, cảnh giác ló mặt nhìn vào.Thấy không có ai,anh mới chỉnh lại tư thế,đường đường chính chính cầm ly sữa đi vào.Anh “e hèm” một tiếng,không thấy có động tĩnh gì.Nghe thấy tiếng nước róc rách chảy trong buồng tắm,đoán được cô đang tắm,anh lướt mắt qua một cái rồi đặt ly sữa lên mặt tủ cạnh giường.Bỗng một thứ gì đó rớt xuống,rất nhẹ nhàng mà hạ cánh dưới chân anh.Hàn Vũ tò mò,nhặt thứ đó lên.Có vẻ là một bức hình.Anh lật lại.Tấm hình có vẻ như rất lâu rồi,nhưng không bám bụi.Trong tấm hình là một người đàn ông cười hiền từ,cõng trên lưng một cô nhóc nở nụ cười rạng rỡ,đôi mắt híp lại trông vô cùng đáng yêu.Còn đứng bên cạnh...là một người phụ nữ ăn mặc khá là quý phái,nhưng gương mặt bà ta bị vết bút đen gạch chằng chịt.Cạch!Tiếng cửa phòng tắm bật mở.Anh vội vàng đặt lại tấm hình về vị trí cũ,trở lại nét mặt như thường.Cô vừa dùng khăn lau tóc,vừa quay người lại.Nhìn thấy anh đang mặc chiếc áo choàng tắm màu trắng tinh,mái tóc ướt hơi lòa xòa đôi mắt.Ban đầu có chút giật mình,nhưng rồi cô trở lại trạng thái ban đầu ngay lập tức.Lạc Lạc tiến đến,nhưng ánh mắt vẫn có chút cảnh giác.-Cậu...vào đây làm gì?Anh nhếch môi.Cái ánh mắt đó là sao?Cậu ta định nghĩ anh là loại người gì đây?-Yên tâm đi!Là bổn thiếu gia đây bị bắt ép,chứ tôi cũng không rảnh mà vác xác vào đây!Cô nghe vậy,không nói gì nữa.Ánh mắt cô lúc này đã hướng tới bức ảnh đặt trên mặt bàn.Lạc Lạc bước nhanh tới,vội vàng cầm lên,ánh mắt lảng tránh.-Có chuyện gì thì nói,nếu không thì...-Thì sao?Hàn Vũ ngắt lời.Cô ngước mắt lên cười dịu dàng,hất cằm về phía cửa:-Nếu không thì cánh cửa ở đằng kia,chỉ chờ cậu bước ra thôi!Anh cười khẩy,ánh mắt vô cảm.-Được thôi!Tôi cũng không định ở đây quá 5 phút đâu!-...-Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề chính!Ngày mai cậu sẽ bắt đầu học ở Lucky Star!Nói trước rằng môi trường ở đó không đơn giản như cậu nghĩ đâu!Nơi chỉ dành cho những người xuất thân từ gia đình danh giá mới được chọn,nhưng đừng nghĩ rằng cậu may mắn!Lạc Lạc chỉ cong khoé môi lên nhưng có vẻ chẳng hề có ý cười.-Tôi chưa bao giờ nghĩ mình may mắn!Hàn Vũ dừng lại vài giây,cố gắng phân tích ánh mắt của cô.Nhưng rõ ràng không hề có kết quả vì đôi mắt trong veo ấy chẳng hề có chút cảm xúc với lời nói ban nãy.Suy nghĩ của anh thoáng qua rất nhanh,trong phút chốc liền biến mất.Anh lại trở về với chủ đề chính.-Nói tóm lại,đến lúc ấy đừng cầu mong với bất cứ ai,cũng đừng trông chờ gì ở tôi!Nếu có chuyện gì sảy ra,cũng đừng đến trước mặt bổn thiếu gia mà khóc lóc,tôi sẽ không đến bên cạnh mà dỗ dành cô đâu!(t/g:*ai biết trước được tương lai chứ