Tác giả:

5: 00 sáng. Italia. Ngoài trời mưa tầm tã, sấm sét vang trời như đang khóc thương cho số phận của người đã khuất. Đoàn người mặc đồ tang đứng lặng lẽ dưới mưa. Một giọt, hai giọt, ba giọt,... nước mắt hòa tan cùng mưa. Trước bia mộ, có một cô bé nức nở gào thét: - Mẹ, mẹ ơi, đừng... đừng đi... mà. Hức hức! Nước mắt cô rơi lã chã trên gương mặt nhỏ xinh. Lòng cô quặn đau, rất đau, rất đau. Mẹ cô - người mà yêu thương cô nhất, người gắn bó với cô nhất, người luôn luôn ở bên cạnh cô giờ đã rời bỏ cô rồi hay sao? Sẽ mãi mãi không quay trở lại? Mãi mãi ư? Mãi... mãi... Càng nghĩ đến trái tim cô bé càng thêm nhói, càng hận mình. Gía như lúc đó cô nói: "Con xin lỗi mẹ" thay vì "Con ghét mẹ" thì tốt biết mấy. Nhưng bây giờ nói giá như còn có ý nghĩa nữa? Mẹ cô đã không còn mà cô chẳng nói được câu xin lỗi nào, nói xin lỗi giờ đã muộn rồi, người chết đâu có thể sống lại. Sẽ không còn người mỗi tối chúc cô ngủ ngon, sẽ không còn người ôm cô vào lòng mỗi khi cô sợ hãi, sẽ không còn người cho cô…

Truyện chữ