Tác giả:

Nó – Khả Dĩ Hân Ngày mới sinh ra… bố ruột đã biệt tăm biệt tích… người mẹ không buồn nhìn đứa con … ngay ngày hôm sau đã bỏ nhà ra đi…. để lại đứa con nhỏ cho ông bà ngoại nuôi nấng…. Năm 3 tuổi Khả Dĩ Hân có thể nói rành rọt, không vấp váp. Lúc đó, đôi mắt xanh saphia to tròn luôn ánh lên sự tò mò, mái tóc vàng óng tự nhiên mượt mà đáng yêu, khuôn mặt xinh xắn khó ai kìm lòng. Nó luôn hỏi ông bà: ” Ông bà ơi! Bố mẹ con đâu?” Lúc đó, ông bà chỉ có thể nhìn nhau: ” Dĩ Hân ngoan, bố mẹ con đi công tác đã lâu chưa về!” Bản thân còn bé, nhưng nó đã để ý thấy biểu cảm của ông bà, không muốn gây khó dễ, nó chỉ gật đầu cười một nụ cười không thật… Năm 8 tuổi, Khả Dĩ Hân đi học… Môi trường ở lớp học không thể làm khó dễ nó. Chỉ là nó khác người, ở đây, bạn nào cũng mắt nâu tóc đen, trong khi nó mắt xanh tóc vàng. Không ai dám chơi với nó.. nó dần bị cô lập, bản thân cũng quen với việc đó mà trở nên ít nói hẳn. Một ngày, nó đứng chờ ông bà ở cổng trường thì có một nhóm bạn trai cùng lớp đến…

Truyện chữ