Ào.... Thôi Lạc Lạc đứng co rúm lại, nước từ trên cứ ào ào đổ xuống, rũ trên mái tóc dài đen nhánh, mắt kính bị nứt vỡ cũng cứ thế ướt sủng theo toàn bộ quần áo. Cô nắm chặt tay, không ngước đầu trước những cô gái đang đứng trước mắt. - Ôi trời ôi! Này con kia! Hôi hám quá! Nhà mày nghèo đến nỗi không có tiền mua xà phòng à? Mày phải cảm ơn tao vì đã tắm cho mày đấy! Mộc Nhĩ Thường vờ đưa tay lên quơ quơ trước mũi, mấy cô bạn kia cũng trào phúng cười theo. Một người thấy cô không có phản ứng, bước lên nắm đầu cô, bắt cô ngẩng đầu. Thôi Lạc Lạc đau đến nhíu mày, tưởng chừng như da đầu muốn tróc cả ra. - Con kia, mày câm à? Thôi Lạc Lạc vẫn không nói, lập tức bị cô gái kia giáng lên mặt một cái tát. Làn da trắng bệch vì không đủ chất dinh dưỡng nay phồng lên, sưng đỏ. - Hừ! Đánh bẩn cả tay! Cô ta ghét bỏ phẩy tay. Tay xô mạnh Lạc Lạc ngã lên góc tường, đầu đập xuống đất, sưng lên. Lạc Lạc vẫn im lặng cam chịu, mặc cho những vết thương đau đến nhức nhối. - Ha ha, tốt nhất sau này đừng có…
Tác giả: