Tôi là Nguyễn Nhật Ánh, học sinh ưu tú của trường Trung học Phổ Thông Quốc tế Việt – Đức. Là một học sinh nhận học bổng, tôi luôn tỏ ra ưu tú về mọi mặt. Học tập, ý thức, thể thao... tất cả đều hoàn hảo. Nhưng dĩ nhiên, tại ngôi trường quốc tế nổi tiếng này, sự phân biệt giai cấp vẫn là một điều thiết yếu. Bản thân tôi không để tâm. Càng bị khinh bỉ, tôi càng lấy đó làm nghị lực để phấn đấu cho tương lai sau này. Phải rồi! Tiền...mới là tất cả! Chỉ cần tốt nghiệp ở ngôi trường này, cánh cổng đại học sẽ rộng mở.Và ước mơ học viện Quân y sẽ chẳng còn xa vời nữa! Có những lúc, tôi không nghĩ như vậy. Tuổi thơ, quãng thời gian khá yên ả. Tôi nghĩ cuộc đời là màu hồng. Cấp hai, trải qua những ganh đua phức tạp chốn học đường, tôi đã hiểu rằng, địa vị, tiền bạc mới là yếu tố tạo nên con người. Gia đình tôi không giàu, nói thẳng ra nghèo khó. Từ nhỏ sinh ra không cha, cuộc sống như vậy đã quen rồi. Cha – tiếng gọi đó quá xa vời với một đứa như tôi. Giễu đời, cha để làm gì chứ? Cả đời vắng…
Tác giả: