Hơn chục năm trước khi tôi còn là một đứa trẻ ranh 3 hay 4 tuổi gì đó hỉ mũi chưa sạch thì mẹ mang thai. Cả nhà vui mừng khôn xiết, nhà nội nhà ngoại đều ườm ườm tấp nập đến thăm, chẳng mấy chốc khu nhà tôi bỗng nhiên rộn ràng hẳn. Nào là bánh, nào là kẹo, đồ ăn ngon gì có hết, bỗng nhiên tôi từ một con bé suốt ngày bị bố mẹ cấm ăn vặt vì quá mập, uất ức đến phát khóc trở thành một con bé từ sáng đến tối lúc nào miệng cũng nhóm nhép, hai tay đầy đồ ăn. Đột nhiên có lộc ăn tôi mừng muốn chết (nói vậy thôi chứ tôi mà chết rồi thì sao ăn được), thành ra thích luôn cái thai mẹ đang mang, nhờ bấy bề mà tôi có thể ăn thoải mái như vậy. Nhưng chuyện vui tới chưa được lâu, tin xấu lại ùn ùn kéo đến. Trong một lần nấu ăn không cẩn thận mẹ tôi bị trượt chân té, khiến cái thai bị ảnh hưởng. Bác sĩ nói nếu chậm tí nữa thì coi như phải bỏ cái thai nhưng cũng không thể nào chủ quan được. Cũng từ lần đó, mẹ tôi yếu hẳn đi, không thể tự mình nấu ăn, hay làm những thứ thường ngày mẹ tôi vẫn làm. Cuộc…
Tác giả: