"Vào đây ngồi, không được ra ngoài khi vẫn còn tiếng động, nghe chưa?" Mặt bà trắng bệch, tay run run nhưng bà vẫn cố gắng ra lệnh cho cô. Cô ngoan ngoãn gật đầu vì biết hoàn cảnh hiện tại của bố mẹ. Chờ một lúc lâu sau, khi bên ngoài dần yên tĩnh, cô mới thò đầu ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt làm tim cô như rớt ra ngoài, một lúc sau cô mới biết đó chính là bố mẹ mình, những con người yêu thương mình vô bờ bến, còn có cả toàn bộ người làm trong tòa biệt thự này, họ đều chết, thậm chí họ chết mà còn lại mỗi thân, không thấy đầu. Cô sợ hãi, chạy thật nhanh ra ngoài, vì chạy nên toàn bộ máu bắn lên người cô, nhưng cô đâu còn thời gian quan tâm, cô chỉ biết chạy và chạy. Bỗng dưng, cô va vào một người con trai, anh rất cao nên cô chỉ đứng tới bụng của anh, thấy có người, cô liền ôm lấy chân anh và vừa khóc vừa nói: -"Cứu tôi với...Làm ơn..." Anh nhìn người con gái dưới chân mình. Toàn thân là máu, tóc tai rối bù, nước mắt nước mũi tèm nhem, chỉ nhiêu đấy thôi, anh đã biết đây là con gái…
Tác giả: