Tác giả:

Trước cửa phòng, cô gái vì lo lắng mà lông mày càng thêm nhíu chặt, mặt nhăn nhó mang cái khay đựng thức ăn đi qua đi lại n lần. Cô thở một hơi thật dài, ôi cô chủ chả ăn gì cả ngày, thân hình mảnh mai như thế mà... giờ lại khóa chặt phòng thế này khiến cô khóc không ra nước mắt. Gõ nhẹ cửa, cô khẽ gọi: "Cô chủ, cô không ăn tối à?" Trong phòng không truyền ra bất cứ âm thanh nào, cô cụp mắt xuống, thầm thở dài, thật tội nghiệp cho cô chủ nhỏ. Cô vẫn đứng chờ, bỗng một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân phát ra: "Mari, tôi muốn được yên tĩnh." "Vâng." Cô biết cô chủ không thích bị làm phiền, không còn cách nào khác đành phải đặt cái khay xuống trước cửa phòng rồi đi đến thư phòng của ông chủ. Đến thư phòng, Mari khẽ gõ cửa. Giọng nói trầm thấp luôn khiến cô phải run sợ vang lên: "Mari? Vào đi." Được cho phép, cô mở cửa vào bên trong. Cảm nhận được ánh mắt chờ đợi của người đó, tim cô đập dồn dập vì e sợ bởi khí tức tràn đầy uy nghiêm của người đàn ông tuổi 38 chững chạc này. "…

Truyện chữ