Tình yêu thường bắt đầu bằng ánh mắt biết nói và kết thúc bằng ánh mắt muốn nói nhưng không thể.Yêu. Tưởng chừng như rất dễ. Chỉ cần ở bên người ấy, yêu thật nhiều, cùng người ấy trải qua tất cả sóng gió đau khổ. Nói thì đơn giản, có mấy người làm được. Buổi chiều, Diệp Điền lững thững ra siêu thị mua một ít đồ. Trời thành phố mưa lất phất. Cô kéo mũ áo trùm đầu, một tay đút vào túi quần, tay còn lại xách túi đồ. "Hey!" "Á!" Bị hù bất ngờ, Diệp Điền làm túi đồ rớt cả xuống đất. "Em yếu bóng vía vậy sao?". Huỳnh Đức Danh cúi xuống nhặt lên, đưa lại cho cô. "Thầy muốn hù chết em à?". Cô chu môi hờn dỗi. "Mai thi học kì một rồi, giờ này em còn thảnh thơi như vậy sao? Mua cái gì đây?". Đứa Danh lục lọi. "Bánh tráng, chuối sấy, giấy, bút chì, băng..." Diệp Điền giựt phăng lại "Mua cái gì là quyền của em! Thầy làm gì mà soi mói tùm lum vậy?" "Ha ha xin lỗi...!". Danh cười hề hề. "Nhưng mà em không ôn tập sao?" Điền vác túi, bước đi. Thầy Danh thì khoác áo trên lưng đi theo. "Thầy cũng biết…
Tác giả: