Tại một quán bánh nhỏ...- Tao đi nữa à - Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân - Ngọc Tú. - Thì một buổi này thôi, rồi tao cho mày ăn bánh sô cô la tao mới làm - Tú ra vẻ dụ dỗ. Nó có chút phật lòng, Tú giúi vào tay nó một cái tờ giấy địa chỉ và hộp bánh. - Đi bộ đi, gần lắm. - Tú cười khích lệ. - Gần mà đưa giấy à- Nó bước ra ngoài. Nó đã làm việc này hơn chục lần rồi, vì nó muốn ăn bánh kem của con bạn và muốn phụ Tú một tay. Ai dè nhỏ được nước làm tới để bây giờ nó trở thành người giao bánh thực thụ. Mà kể cũng lạ, nó nghĩ mãi không ra. Nhà Tú giàu lắm, ba mẹ làm ở công ty nước ngoài chuyên về công nghệ mà sao Tú lại mở quán bánh này làm thêm nhỉ. Nó hỏi con bạn rồi nhưng nhỏ chỉ nói do đam mê. Nó lo suy nghĩ mông lung sao đụng trúng một người. Nó tức giận xả một tràn: - Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,.... đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có điên, chạm mạch, mát, tửng gì thì làm ơn đi bác sĩ khám rồi chữa trị sớm giùm cái bla...bla... Người con trai đơ đơ như con heo đeo nơ, hắn…
Chương 8
Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?Tác giả: Rinka LêTại một quán bánh nhỏ...- Tao đi nữa à - Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân - Ngọc Tú. - Thì một buổi này thôi, rồi tao cho mày ăn bánh sô cô la tao mới làm - Tú ra vẻ dụ dỗ. Nó có chút phật lòng, Tú giúi vào tay nó một cái tờ giấy địa chỉ và hộp bánh. - Đi bộ đi, gần lắm. - Tú cười khích lệ. - Gần mà đưa giấy à- Nó bước ra ngoài. Nó đã làm việc này hơn chục lần rồi, vì nó muốn ăn bánh kem của con bạn và muốn phụ Tú một tay. Ai dè nhỏ được nước làm tới để bây giờ nó trở thành người giao bánh thực thụ. Mà kể cũng lạ, nó nghĩ mãi không ra. Nhà Tú giàu lắm, ba mẹ làm ở công ty nước ngoài chuyên về công nghệ mà sao Tú lại mở quán bánh này làm thêm nhỉ. Nó hỏi con bạn rồi nhưng nhỏ chỉ nói do đam mê. Nó lo suy nghĩ mông lung sao đụng trúng một người. Nó tức giận xả một tràn: - Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,.... đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có điên, chạm mạch, mát, tửng gì thì làm ơn đi bác sĩ khám rồi chữa trị sớm giùm cái bla...bla... Người con trai đơ đơ như con heo đeo nơ, hắn… Gịong nói vừa mang độ trầm vừa có nhịp bỗng nghe hay hay lạ thường truyền đến với âm lượng rất rõ ràng như là người nói ở gần lắm, cộng thêm việc chờ mãi chả thấy đau đớn vì bị té chút nào khiến nó có một tẹo ngạc nhiên mà hé mi mắt ra nhìn. Ngay sau đó đôi mắt mang màu xanh lục như lá cây của nó trợn tròn lên.Thì ra là hắn, bây giờ nó đã có dịp ngắm thật kĩ hắn, trông cũng đẹp trai. Không nói ngoa đâu, tóc nâu quyến rũ, mắt hai mí, mi cong, sống mũi vừa cao vừa thẳng, nó nhìn đến ngẩn ngơ, nói cho đúng thì hắn đẹp hơn tất cả những tên công bột mà nó vẫn thường gặp trong quán cộng lại đó chứ!- Này! Có nghe tôi nói gì không? Nước dãi đang chảy ròng ròng kìa đầu gấu!Nó theo phản xạ bất chợt đỏ mặt, đưa tay lên quẹt qua đôi môi hồng xinh xắn. Máu nóng dồn hết lên não, tên b**n th** có cái gì đâu, hoàn toàn khô ráo! Nó liếc hắn một cái sắc lẻm trong khi hắn đang cười sặc sụa như chưa bao giờ được cười. Nó giận đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên, Nó quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa, đó cũng là lúc nó nhận ra tình trạng của bản thân – hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay hắn như con mèo.Nó loay hoay nhảy xuống và bước cách xa hắn 3 bước chân khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.-Trả điện thoại cho tôi ngay ! – Hắn như ra lệnh, tay đưa vào túi quần.-Không đấy! Cho anh chừa… - Nó hất mặt lên trời ra dáng kêu ngạo.-Cô có trả hay không đây hả ! – Hắn có vẻ bực dọc-Không là không !!!Nó vẫn giữ nguyên dáng cũ mà không hay biết hắn đang đến gần. Nó thấy kì lạ nên nhìn lại thì đã thấy hắn đang rất gần nó rồi. Nó hoang mang lùi lại mấy bước nhưng chưa tới đâu thì đã đụng tường. Hắn vẫn không ngừng thu gọn khoảng cách đến nỗi nó có thể nghe được tiếng thở của hắn đều đặn.-Cô muốn giống như hai người lúc nãy không hả! Ở đây là chỗ rất vắng vẻ đấy. Hay là cô muốn tôi nói hết cho cả trường này biết cô đã thấy gì, không chừng hai người đó sẽ đến tìm cô đấy… - Hắn cười giọng vừa nham hiểm vừa đểu cán.-Anh có tin là tôi hét lên không ? – Nó có chút sợ khi nghe hắn nói. Dù vậy nó vẫn cố giữ khuôn mặt điềm nhiên của mình.-Hét lên xem ai mất mặt trước thì biết.-Anh ….Nó tức đến không nói nên lời. Hắn nói không sai, nó la lên chỉ càng thêm thiệt hại. Nó càng không muốn mấy người lúc nãy biết ( vì nó đã nhìn lén cơ mà), mà nó nhìn đồng phục của họ thì cũng biết chắc là mấy anh chị lớp 11, 12 học ở dãy C rồi. Vì vậy càng không được đụng chạm. Nó nhìn xuống đất chợt mắt nó lóe lên điều gì ấy. Nó nhìn hắn giở một nụ cười nham hiểm rồi đá vào chân hắn một cái rõ đau. Và tất nhiên ngay sau đó hắn đã phải nhảy lên và ôm chân la oai oái ( chiêu thâm độc). Nó tung tăng chạy về dãy phòng của mình và không quên chào tạm biệt hắn bằng cái lè lưỡi đáng yêu.========================Xong Chap 8=======================chap tiếp theo sẽ là sự đối đầu gay cấn giữ Thiên Tố và Lạc Hy. Au phải cực khổ theo mọi nhân vật ở mọi nơi để ghi chép đầy đủ, haizz mệt mún xỉu lun. À, mà còn nữa ở… khò …khò…
Gịong nói vừa mang độ trầm vừa có nhịp bỗng nghe hay hay lạ thường truyền đến với âm lượng rất rõ ràng như là người nói ở gần lắm, cộng thêm việc chờ mãi chả thấy đau đớn vì bị té chút nào khiến nó có một tẹo ngạc nhiên mà hé mi mắt ra nhìn. Ngay sau đó đôi mắt mang màu xanh lục như lá cây của nó trợn tròn lên.Thì ra là hắn, bây giờ nó đã có dịp ngắm thật kĩ hắn, trông cũng đẹp trai. Không nói ngoa đâu, tóc nâu quyến rũ, mắt hai mí, mi cong, sống mũi vừa cao vừa thẳng, nó nhìn đến ngẩn ngơ, nói cho đúng thì hắn đẹp hơn tất cả những tên công bột mà nó vẫn thường gặp trong quán cộng lại đó chứ!
- Này! Có nghe tôi nói gì không? Nước dãi đang chảy ròng ròng kìa đầu gấu!
Nó theo phản xạ bất chợt đỏ mặt, đưa tay lên quẹt qua đôi môi hồng xinh xắn. Máu nóng dồn hết lên não, tên b**n th** có cái gì đâu, hoàn toàn khô ráo! Nó liếc hắn một cái sắc lẻm trong khi hắn đang cười sặc sụa như chưa bao giờ được cười. Nó giận đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên, Nó quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa, đó cũng là lúc nó nhận ra tình trạng của bản thân – hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay hắn như con mèo.
Nó loay hoay nhảy xuống và bước cách xa hắn 3 bước chân khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.
-Trả điện thoại cho tôi ngay ! – Hắn như ra lệnh, tay đưa vào túi quần.
-Không đấy! Cho anh chừa… - Nó hất mặt lên trời ra dáng kêu ngạo.
-Cô có trả hay không đây hả ! – Hắn có vẻ bực dọc
-Không là không !!!
Nó vẫn giữ nguyên dáng cũ mà không hay biết hắn đang đến gần. Nó thấy kì lạ nên nhìn lại thì đã thấy hắn đang rất gần nó rồi. Nó hoang mang lùi lại mấy bước nhưng chưa tới đâu thì đã đụng tường. Hắn vẫn không ngừng thu gọn khoảng cách đến nỗi nó có thể nghe được tiếng thở của hắn đều đặn.
-Cô muốn giống như hai người lúc nãy không hả! Ở đây là chỗ rất vắng vẻ đấy. Hay là cô muốn tôi nói hết cho cả trường này biết cô đã thấy gì, không chừng hai người đó sẽ đến tìm cô đấy… - Hắn cười giọng vừa nham hiểm vừa đểu cán.
-Anh có tin là tôi hét lên không ? – Nó có chút sợ khi nghe hắn nói. Dù vậy nó vẫn cố giữ khuôn mặt điềm nhiên của mình.
-Hét lên xem ai mất mặt trước thì biết.
-Anh ….
Nó tức đến không nói nên lời. Hắn nói không sai, nó la lên chỉ càng thêm thiệt hại. Nó càng không muốn mấy người lúc nãy biết ( vì nó đã nhìn lén cơ mà), mà nó nhìn đồng phục của họ thì cũng biết chắc là mấy anh chị lớp 11, 12 học ở dãy C rồi. Vì vậy càng không được đụng chạm. Nó nhìn xuống đất chợt mắt nó lóe lên điều gì ấy. Nó nhìn hắn giở một nụ cười nham hiểm rồi đá vào chân hắn một cái rõ đau. Và tất nhiên ngay sau đó hắn đã phải nhảy lên và ôm chân la oai oái ( chiêu thâm độc). Nó tung tăng chạy về dãy phòng của mình và không quên chào tạm biệt hắn bằng cái lè lưỡi đáng yêu.
========================Xong Chap 8=======================
chap tiếp theo sẽ là sự đối đầu gay cấn giữ Thiên Tố và Lạc Hy. Au phải cực khổ theo mọi nhân vật ở mọi nơi để ghi chép đầy đủ, haizz mệt mún xỉu lun. À, mà còn nữa ở… khò …khò…
Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?Tác giả: Rinka LêTại một quán bánh nhỏ...- Tao đi nữa à - Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân - Ngọc Tú. - Thì một buổi này thôi, rồi tao cho mày ăn bánh sô cô la tao mới làm - Tú ra vẻ dụ dỗ. Nó có chút phật lòng, Tú giúi vào tay nó một cái tờ giấy địa chỉ và hộp bánh. - Đi bộ đi, gần lắm. - Tú cười khích lệ. - Gần mà đưa giấy à- Nó bước ra ngoài. Nó đã làm việc này hơn chục lần rồi, vì nó muốn ăn bánh kem của con bạn và muốn phụ Tú một tay. Ai dè nhỏ được nước làm tới để bây giờ nó trở thành người giao bánh thực thụ. Mà kể cũng lạ, nó nghĩ mãi không ra. Nhà Tú giàu lắm, ba mẹ làm ở công ty nước ngoài chuyên về công nghệ mà sao Tú lại mở quán bánh này làm thêm nhỉ. Nó hỏi con bạn rồi nhưng nhỏ chỉ nói do đam mê. Nó lo suy nghĩ mông lung sao đụng trúng một người. Nó tức giận xả một tràn: - Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,.... đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có điên, chạm mạch, mát, tửng gì thì làm ơn đi bác sĩ khám rồi chữa trị sớm giùm cái bla...bla... Người con trai đơ đơ như con heo đeo nơ, hắn… Gịong nói vừa mang độ trầm vừa có nhịp bỗng nghe hay hay lạ thường truyền đến với âm lượng rất rõ ràng như là người nói ở gần lắm, cộng thêm việc chờ mãi chả thấy đau đớn vì bị té chút nào khiến nó có một tẹo ngạc nhiên mà hé mi mắt ra nhìn. Ngay sau đó đôi mắt mang màu xanh lục như lá cây của nó trợn tròn lên.Thì ra là hắn, bây giờ nó đã có dịp ngắm thật kĩ hắn, trông cũng đẹp trai. Không nói ngoa đâu, tóc nâu quyến rũ, mắt hai mí, mi cong, sống mũi vừa cao vừa thẳng, nó nhìn đến ngẩn ngơ, nói cho đúng thì hắn đẹp hơn tất cả những tên công bột mà nó vẫn thường gặp trong quán cộng lại đó chứ!- Này! Có nghe tôi nói gì không? Nước dãi đang chảy ròng ròng kìa đầu gấu!Nó theo phản xạ bất chợt đỏ mặt, đưa tay lên quẹt qua đôi môi hồng xinh xắn. Máu nóng dồn hết lên não, tên b**n th** có cái gì đâu, hoàn toàn khô ráo! Nó liếc hắn một cái sắc lẻm trong khi hắn đang cười sặc sụa như chưa bao giờ được cười. Nó giận đến nỗi mặt mũi đỏ ửng lên, Nó quay mặt sang chỗ khác không thèm nhìn hắn nữa, đó cũng là lúc nó nhận ra tình trạng của bản thân – hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay hắn như con mèo.Nó loay hoay nhảy xuống và bước cách xa hắn 3 bước chân khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng.-Trả điện thoại cho tôi ngay ! – Hắn như ra lệnh, tay đưa vào túi quần.-Không đấy! Cho anh chừa… - Nó hất mặt lên trời ra dáng kêu ngạo.-Cô có trả hay không đây hả ! – Hắn có vẻ bực dọc-Không là không !!!Nó vẫn giữ nguyên dáng cũ mà không hay biết hắn đang đến gần. Nó thấy kì lạ nên nhìn lại thì đã thấy hắn đang rất gần nó rồi. Nó hoang mang lùi lại mấy bước nhưng chưa tới đâu thì đã đụng tường. Hắn vẫn không ngừng thu gọn khoảng cách đến nỗi nó có thể nghe được tiếng thở của hắn đều đặn.-Cô muốn giống như hai người lúc nãy không hả! Ở đây là chỗ rất vắng vẻ đấy. Hay là cô muốn tôi nói hết cho cả trường này biết cô đã thấy gì, không chừng hai người đó sẽ đến tìm cô đấy… - Hắn cười giọng vừa nham hiểm vừa đểu cán.-Anh có tin là tôi hét lên không ? – Nó có chút sợ khi nghe hắn nói. Dù vậy nó vẫn cố giữ khuôn mặt điềm nhiên của mình.-Hét lên xem ai mất mặt trước thì biết.-Anh ….Nó tức đến không nói nên lời. Hắn nói không sai, nó la lên chỉ càng thêm thiệt hại. Nó càng không muốn mấy người lúc nãy biết ( vì nó đã nhìn lén cơ mà), mà nó nhìn đồng phục của họ thì cũng biết chắc là mấy anh chị lớp 11, 12 học ở dãy C rồi. Vì vậy càng không được đụng chạm. Nó nhìn xuống đất chợt mắt nó lóe lên điều gì ấy. Nó nhìn hắn giở một nụ cười nham hiểm rồi đá vào chân hắn một cái rõ đau. Và tất nhiên ngay sau đó hắn đã phải nhảy lên và ôm chân la oai oái ( chiêu thâm độc). Nó tung tăng chạy về dãy phòng của mình và không quên chào tạm biệt hắn bằng cái lè lưỡi đáng yêu.========================Xong Chap 8=======================chap tiếp theo sẽ là sự đối đầu gay cấn giữ Thiên Tố và Lạc Hy. Au phải cực khổ theo mọi nhân vật ở mọi nơi để ghi chép đầy đủ, haizz mệt mún xỉu lun. À, mà còn nữa ở… khò …khò…