- Chào các bạn nhận vật chính tên Hoàng Lưu Nguyệt năm nay đã được 19 mùa xuân rồi. Lưu Nguyệt đang chuẩn nhập học tại trường cao đẳng Sao Mai. Vì một vài lí do cá nhân nên nhập học trễ một năm khiến cho bản thân cảm thấy khá xấu hổ vì không c*̀ng tuổi với các bạn trong lớp kế toán. Nhưng các bạn không xem Lưu Nguyệt là người lớn tuổi hơn, mọi người rất hòa đồng c*̃ng cảm thấy bớt lo lắng. Nhưng có 1 điều đã không ngờ đến bản thân Lưu Nguyệt c*̃ng không thể tin vào mắt mình nữa. Lưu Nguyệt tự hỏi lòng mình: Lưu Nguyệt đây có phải mơ không mau tỉnh lại đi. Khi tôi nhìn vào trong lớp hình bóng c*̉a một chàng trai rất quen thuộc làm cho trái tim Lưu Nguyệt đập liên tục không ngừng. Dù không mún thừa nhận nhưng người đó đang ở ngồi ở giữa dãy cuối chính là Vũ Bạch Lương . Anh chàng có tóc đen, đôi mắt to, môi vừa không được mỏng nhưng rất hoạt bát rất dễ hòa đồng…
Chương 2: Khoảng cách
Tại Sao Anh Lại Trở Về?Tác giả: Hắc Bạch Tử Nguyệt- Chào các bạn nhận vật chính tên Hoàng Lưu Nguyệt năm nay đã được 19 mùa xuân rồi. Lưu Nguyệt đang chuẩn nhập học tại trường cao đẳng Sao Mai. Vì một vài lí do cá nhân nên nhập học trễ một năm khiến cho bản thân cảm thấy khá xấu hổ vì không c*̀ng tuổi với các bạn trong lớp kế toán. Nhưng các bạn không xem Lưu Nguyệt là người lớn tuổi hơn, mọi người rất hòa đồng c*̃ng cảm thấy bớt lo lắng. Nhưng có 1 điều đã không ngờ đến bản thân Lưu Nguyệt c*̃ng không thể tin vào mắt mình nữa. Lưu Nguyệt tự hỏi lòng mình: Lưu Nguyệt đây có phải mơ không mau tỉnh lại đi. Khi tôi nhìn vào trong lớp hình bóng c*̉a một chàng trai rất quen thuộc làm cho trái tim Lưu Nguyệt đập liên tục không ngừng. Dù không mún thừa nhận nhưng người đó đang ở ngồi ở giữa dãy cuối chính là Vũ Bạch Lương . Anh chàng có tóc đen, đôi mắt to, môi vừa không được mỏng nhưng rất hoạt bát rất dễ hòa đồng… Đã 1 tuần trôi qua kể từ buổi trực nhật hôm đó Lưu Nguyệt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh khi đến lớp. Cô nàng cố gắng thật nhiều để không ai phát hiện ra mình từng quen biết Bạch Lương. Nàng ra vẻ không quan tâm đến vì cô nàng khá biết rõ tình hình trong lớp. Các bạn nữ lúc nào c*̃ng vây quanh hot boy Bạch Lương. Nếu mây bạn nữ biết Lưu Nguyệt đã quen biết hot boy trước đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cô nàng cứ nghĩ tốt nhất cứ làm lơ mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng đời đâu ai ngờ trước được,trong giờ giải lao anh chàng Bạch Lương nhìn về phía Lưu Nguyệt không kiềm chế được đã kéo tóc đuôi gà c*̉a nàng 1 lần. Hành động c*̉a Bạch Lương ai nhìn thấy c*̃ng giật mình Lưu Nguyệt c*̃ng không ngoại lệ. Lưu Nguyệt rất tức giận nhưng ra vẻ không có chuyện gì và hỏi 1 cách lạnh lùng : Bạn Bạch Lương nếu mình nhớ không nhầm mình với bạn đâu có thù oán gì với nhau đâu sao bạn lại kéo tóc c*̉a mình như vậy. Anh chàng nghe câu hỏi c*̉a Lưu Nguyệt cảm thấy rất lạnh lùng nên đã đáp trả lại: Tôi với bạn không có thù oàn gì chỉ là tháy tóc c*̉a bạn cứ tưởng đuôi con gà nên đã kéo thử. Lưu Nguyệt vẫn bình tỉnh trả lời: Vậy bạn biết tóc mình giống chứ không là đuôi gà mong sau này bạn đừng làm vậy nữa nhé, mình rất đau đấy. Bạch Lương im lặng không trả lời thêm câu nào nữa. Thế là kết thúc cuộc nói chuyện chỉ vỏ vẻn vài 3 câu. Trong khi đó mấy bạn nữ muốn được như thế thì Bạch Lương lại từ chối khéo. Lưu Nguyệt không hề biết chỉ có cô nàng duy nhất bị kéo tóc, vì rất giận nên đã c*̀ng 3 bạn nữ trong nhóm xuống căn tin c*̉a trường để xả giận. Khuôn mặt Lưu Nguyệt bây giờ như thiên lôi chỉ muốn ngồi yên tại chỗ thì Bích Thảo hỏi: Làm gì mà mặt mày chù ụ như lôi thần vậy. Lưu Nguyệt trả lời: Bạn thử đột nhiên bị kéo tóc mà vẻ mặt không biết xin lỗi lại còn nói sốc nữa sao mình chịu được. Bích Thảo ngây ngô đáp trả: thì chắc không cố ý đâu đừng giận nữa. Lưu Nguyệt nguôi giận được 1 chút trả lời: không cố ý nhưng cố tình thì có đấy. Kiều Oanh tỏ vẻ châm chọc: Bỏ thì Lưu Nguyệt dù sao được hot boy Bạch Lương chú ý đến là phước đức lắm đấy. Lưu Nguyệt liền đáp trả: Mình đâu cần phước đức kiểu này hay để mình nói Bạch Lương kéo thử tóc c*̉a Oanh nha mình nhường đó. Bạn Ly nói thêm vào: Được rồi các bạn uống nước lẹ nè sắp hết giờ giải lao rồi không khéo cả đám chịu phạt bây giờ. Nghe xong lời nói c*̉a Ly cả nhóm túm nhau mà uống cho mau chạy lên lớp. Tối trước khi ngủ Lưu Nguyệt suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôm nay. Trong đầu c*̉a cô nàng bây giờ toàn nghĩ đến những hành động thái độ c*̉a Bạch Lương và 1 đống câu hỏi: Tại sao cả tuần không nói được 1 câu cứ tưởng rằng Bạch Lương không có ý định làm bạn với mình, Tại sao bây giờ anh chàng lại hành động kỳ lạ như hồi nhỏ. Tại sao thái độ c*̉a anh chàng lúc trả lời câu hỏi c*̉a mình rất lạnh lùng nhưng có 1 chút gì đó kỳ lạ v.v......Sau 1 đống câu hỏi đó Lưu Nguyệt lại nhớ về kí ức hồi còn học chung với Bạch Lương. Vừa nhớ cô nàng vừa cười tủm tỉm như hồn bay đến chốn nào ấy. Kí ức quay về giữa chừng thì đột nhiên nhớ lại kiểu cách nói chuyện lạnh lùng c*̉a Bạch Lương cảm thấy có rất nhiều bức tường vô hình ngân cản Lưu Nguyệt làm bạn với anh chàng ấy. Lưu Nguyệt không muốn suy nghĩ thêm nên cứ nghĩ chắc hẳn chỉ là trò nghịch con nít c*̉a Bạch Lương chứ không có ý sâu xa gì hết. Cô nàng suy nghĩ hết thảy tiêu cực cứ lạnh lùng ra vẻ không hay không biết đến là ổn. Nhưng Lưu Nguyệt lại không biết rằng chính bản thân là người vô tình tạo ra những khoảng cách, những bức tường ấy. Về Bạch Lương hôm nay đã có hành động kỳ lạ với cô bạn c*̃ c*̉a mình mà thấy cô nàng tỏ vẻ lạnh nhạt cảm giác hơi chạnh lòng. Bạch Lương cứ nghĩ hành động c*̉a mình giúp cô bạn chú ý c* cậu nhưng ai dè lại phản tác dụng. Anh chàng chỉ muốn thấy nét mặt tươi cười c*̉a cô ấy thôi sao mà khó quá. Bạch Lương suy nghĩ: Có phải mình làm điều gì không đúng?; kể từ hôm trực nhật đến giờ mình chưa hề thấy cô nàng nhìn mình dù chỉ 1 lần, có cố gằng cỡ nào c*̃ng không có tác dụng. Anh chàng thở dài rồi suy nghĩ tiếp: hôm nay mình kiềm lòng không được nên đã kéo tóc c*̉a Lưu Nguyệt khiến cho cô ấy chú ý đến mình nhưng lại nhận được lời nói lạnh lùng, Cảm giác khoảng cách mình và Lưu Nguyệt rất xa nhưng chí ít c*̃ng có thể nói với nhau vài 3 câu c*̃ng gọi là tiến bộ được 1 chút, mình phải cố gắng hơn để rất ngắn khoảng cách mới được.Hết
Đã 1 tuần trôi qua kể từ buổi trực nhật hôm đó Lưu Nguyệt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh khi đến lớp. Cô nàng cố gắng thật nhiều để không ai phát hiện ra mình từng quen biết Bạch Lương. Nàng ra vẻ không quan tâm đến vì cô nàng khá biết rõ tình hình trong lớp. Các bạn nữ lúc nào c*̃ng vây quanh hot boy Bạch Lương. Nếu mây bạn nữ biết Lưu Nguyệt đã quen biết hot boy trước đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cô nàng cứ nghĩ tốt nhất cứ làm lơ mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng đời đâu ai ngờ trước được,trong giờ giải lao anh chàng Bạch Lương nhìn về phía Lưu Nguyệt không kiềm chế được đã kéo tóc đuôi gà c*̉a nàng 1 lần. Hành động c*̉a Bạch Lương ai nhìn thấy c*̃ng giật mình Lưu Nguyệt c*̃ng không ngoại lệ. Lưu Nguyệt rất tức giận nhưng ra vẻ không có chuyện gì và hỏi 1 cách lạnh lùng : Bạn Bạch Lương nếu mình nhớ không nhầm mình với bạn đâu có thù oán gì với nhau đâu sao bạn lại kéo tóc c*̉a mình như vậy. Anh chàng nghe câu hỏi c*̉a Lưu Nguyệt cảm thấy rất lạnh lùng nên đã đáp trả lại: Tôi với bạn không có thù oàn gì chỉ là tháy tóc c*̉a bạn cứ tưởng đuôi con gà nên đã kéo thử. Lưu Nguyệt vẫn bình tỉnh trả lời: Vậy bạn biết tóc mình giống chứ không là đuôi gà mong sau này bạn đừng làm vậy nữa nhé, mình rất đau đấy. Bạch Lương im lặng không trả lời thêm câu nào nữa. Thế là kết thúc cuộc nói chuyện chỉ vỏ vẻn vài 3 câu. Trong khi đó mấy bạn nữ muốn được như thế thì Bạch Lương lại từ chối khéo. Lưu Nguyệt không hề biết chỉ có cô nàng duy nhất bị kéo tóc, vì rất giận nên đã c*̀ng 3 bạn nữ trong nhóm xuống căn tin c*̉a trường để xả giận. Khuôn mặt Lưu Nguyệt bây giờ như thiên lôi chỉ muốn ngồi yên tại chỗ thì Bích Thảo hỏi: Làm gì mà mặt mày chù ụ như lôi thần vậy. Lưu Nguyệt trả lời: Bạn thử đột nhiên bị kéo tóc mà vẻ mặt không biết xin lỗi lại còn nói sốc nữa sao mình chịu được. Bích Thảo ngây ngô đáp trả: thì chắc không cố ý đâu đừng giận nữa. Lưu Nguyệt nguôi giận được 1 chút trả lời: không cố ý nhưng cố tình thì có đấy. Kiều Oanh tỏ vẻ châm chọc: Bỏ thì Lưu Nguyệt dù sao được hot boy Bạch Lương chú ý đến là phước đức lắm đấy. Lưu Nguyệt liền đáp trả: Mình đâu cần phước đức kiểu này hay để mình nói Bạch Lương kéo thử tóc c*̉a Oanh nha mình nhường đó. Bạn Ly nói thêm vào: Được rồi các bạn uống nước lẹ nè sắp hết giờ giải lao rồi không khéo cả đám chịu phạt bây giờ. Nghe xong lời nói c*̉a Ly cả nhóm túm nhau mà uống cho mau chạy lên lớp. Tối trước khi ngủ Lưu Nguyệt suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôm nay. Trong đầu c*̉a cô nàng bây giờ toàn nghĩ đến những hành động thái độ c*̉a Bạch Lương và 1 đống câu hỏi: Tại sao cả tuần không nói được 1 câu cứ tưởng rằng Bạch Lương không có ý định làm bạn với mình, Tại sao bây giờ anh chàng lại hành động kỳ lạ như hồi nhỏ. Tại sao thái độ c*̉a anh chàng lúc trả lời câu hỏi c*̉a mình rất lạnh lùng nhưng có 1 chút gì đó kỳ lạ v.v......Sau 1 đống câu hỏi đó Lưu Nguyệt lại nhớ về kí ức hồi còn học chung với Bạch Lương. Vừa nhớ cô nàng vừa cười tủm tỉm như hồn bay đến chốn nào ấy. Kí ức quay về giữa chừng thì đột nhiên nhớ lại kiểu cách nói chuyện lạnh lùng c*̉a Bạch Lương cảm thấy có rất nhiều bức tường vô hình ngân cản Lưu Nguyệt làm bạn với anh chàng ấy. Lưu Nguyệt không muốn suy nghĩ thêm nên cứ nghĩ chắc hẳn chỉ là trò nghịch con nít c*̉a Bạch Lương chứ không có ý sâu xa gì hết. Cô nàng suy nghĩ hết thảy tiêu cực cứ lạnh lùng ra vẻ không hay không biết đến là ổn. Nhưng Lưu Nguyệt lại không biết rằng chính bản thân là người vô tình tạo ra những khoảng cách, những bức tường ấy. Về Bạch Lương hôm nay đã có hành động kỳ lạ với cô bạn c*̃ c*̉a mình mà thấy cô nàng tỏ vẻ lạnh nhạt cảm giác hơi chạnh lòng. Bạch Lương cứ nghĩ hành động c*̉a mình giúp cô bạn chú ý c* cậu nhưng ai dè lại phản tác dụng. Anh chàng chỉ muốn thấy nét mặt tươi cười c*̉a cô ấy thôi sao mà khó quá. Bạch Lương suy nghĩ: Có phải mình làm điều gì không đúng?; kể từ hôm trực nhật đến giờ mình chưa hề thấy cô nàng nhìn mình dù chỉ 1 lần, có cố gằng cỡ nào c*̃ng không có tác dụng. Anh chàng thở dài rồi suy nghĩ tiếp: hôm nay mình kiềm lòng không được nên đã kéo tóc c*̉a Lưu Nguyệt khiến cho cô ấy chú ý đến mình nhưng lại nhận được lời nói lạnh lùng, Cảm giác khoảng cách mình và Lưu Nguyệt rất xa nhưng chí ít c*̃ng có thể nói với nhau vài 3 câu c*̃ng gọi là tiến bộ được 1 chút, mình phải cố gắng hơn để rất ngắn khoảng cách mới được.
Hết
Tại Sao Anh Lại Trở Về?Tác giả: Hắc Bạch Tử Nguyệt- Chào các bạn nhận vật chính tên Hoàng Lưu Nguyệt năm nay đã được 19 mùa xuân rồi. Lưu Nguyệt đang chuẩn nhập học tại trường cao đẳng Sao Mai. Vì một vài lí do cá nhân nên nhập học trễ một năm khiến cho bản thân cảm thấy khá xấu hổ vì không c*̀ng tuổi với các bạn trong lớp kế toán. Nhưng các bạn không xem Lưu Nguyệt là người lớn tuổi hơn, mọi người rất hòa đồng c*̃ng cảm thấy bớt lo lắng. Nhưng có 1 điều đã không ngờ đến bản thân Lưu Nguyệt c*̃ng không thể tin vào mắt mình nữa. Lưu Nguyệt tự hỏi lòng mình: Lưu Nguyệt đây có phải mơ không mau tỉnh lại đi. Khi tôi nhìn vào trong lớp hình bóng c*̉a một chàng trai rất quen thuộc làm cho trái tim Lưu Nguyệt đập liên tục không ngừng. Dù không mún thừa nhận nhưng người đó đang ở ngồi ở giữa dãy cuối chính là Vũ Bạch Lương . Anh chàng có tóc đen, đôi mắt to, môi vừa không được mỏng nhưng rất hoạt bát rất dễ hòa đồng… Đã 1 tuần trôi qua kể từ buổi trực nhật hôm đó Lưu Nguyệt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh khi đến lớp. Cô nàng cố gắng thật nhiều để không ai phát hiện ra mình từng quen biết Bạch Lương. Nàng ra vẻ không quan tâm đến vì cô nàng khá biết rõ tình hình trong lớp. Các bạn nữ lúc nào c*̃ng vây quanh hot boy Bạch Lương. Nếu mây bạn nữ biết Lưu Nguyệt đã quen biết hot boy trước đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Cô nàng cứ nghĩ tốt nhất cứ làm lơ mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng đời đâu ai ngờ trước được,trong giờ giải lao anh chàng Bạch Lương nhìn về phía Lưu Nguyệt không kiềm chế được đã kéo tóc đuôi gà c*̉a nàng 1 lần. Hành động c*̉a Bạch Lương ai nhìn thấy c*̃ng giật mình Lưu Nguyệt c*̃ng không ngoại lệ. Lưu Nguyệt rất tức giận nhưng ra vẻ không có chuyện gì và hỏi 1 cách lạnh lùng : Bạn Bạch Lương nếu mình nhớ không nhầm mình với bạn đâu có thù oán gì với nhau đâu sao bạn lại kéo tóc c*̉a mình như vậy. Anh chàng nghe câu hỏi c*̉a Lưu Nguyệt cảm thấy rất lạnh lùng nên đã đáp trả lại: Tôi với bạn không có thù oàn gì chỉ là tháy tóc c*̉a bạn cứ tưởng đuôi con gà nên đã kéo thử. Lưu Nguyệt vẫn bình tỉnh trả lời: Vậy bạn biết tóc mình giống chứ không là đuôi gà mong sau này bạn đừng làm vậy nữa nhé, mình rất đau đấy. Bạch Lương im lặng không trả lời thêm câu nào nữa. Thế là kết thúc cuộc nói chuyện chỉ vỏ vẻn vài 3 câu. Trong khi đó mấy bạn nữ muốn được như thế thì Bạch Lương lại từ chối khéo. Lưu Nguyệt không hề biết chỉ có cô nàng duy nhất bị kéo tóc, vì rất giận nên đã c*̀ng 3 bạn nữ trong nhóm xuống căn tin c*̉a trường để xả giận. Khuôn mặt Lưu Nguyệt bây giờ như thiên lôi chỉ muốn ngồi yên tại chỗ thì Bích Thảo hỏi: Làm gì mà mặt mày chù ụ như lôi thần vậy. Lưu Nguyệt trả lời: Bạn thử đột nhiên bị kéo tóc mà vẻ mặt không biết xin lỗi lại còn nói sốc nữa sao mình chịu được. Bích Thảo ngây ngô đáp trả: thì chắc không cố ý đâu đừng giận nữa. Lưu Nguyệt nguôi giận được 1 chút trả lời: không cố ý nhưng cố tình thì có đấy. Kiều Oanh tỏ vẻ châm chọc: Bỏ thì Lưu Nguyệt dù sao được hot boy Bạch Lương chú ý đến là phước đức lắm đấy. Lưu Nguyệt liền đáp trả: Mình đâu cần phước đức kiểu này hay để mình nói Bạch Lương kéo thử tóc c*̉a Oanh nha mình nhường đó. Bạn Ly nói thêm vào: Được rồi các bạn uống nước lẹ nè sắp hết giờ giải lao rồi không khéo cả đám chịu phạt bây giờ. Nghe xong lời nói c*̉a Ly cả nhóm túm nhau mà uống cho mau chạy lên lớp. Tối trước khi ngủ Lưu Nguyệt suy nghĩ rất nhiều về chuyện hôm nay. Trong đầu c*̉a cô nàng bây giờ toàn nghĩ đến những hành động thái độ c*̉a Bạch Lương và 1 đống câu hỏi: Tại sao cả tuần không nói được 1 câu cứ tưởng rằng Bạch Lương không có ý định làm bạn với mình, Tại sao bây giờ anh chàng lại hành động kỳ lạ như hồi nhỏ. Tại sao thái độ c*̉a anh chàng lúc trả lời câu hỏi c*̉a mình rất lạnh lùng nhưng có 1 chút gì đó kỳ lạ v.v......Sau 1 đống câu hỏi đó Lưu Nguyệt lại nhớ về kí ức hồi còn học chung với Bạch Lương. Vừa nhớ cô nàng vừa cười tủm tỉm như hồn bay đến chốn nào ấy. Kí ức quay về giữa chừng thì đột nhiên nhớ lại kiểu cách nói chuyện lạnh lùng c*̉a Bạch Lương cảm thấy có rất nhiều bức tường vô hình ngân cản Lưu Nguyệt làm bạn với anh chàng ấy. Lưu Nguyệt không muốn suy nghĩ thêm nên cứ nghĩ chắc hẳn chỉ là trò nghịch con nít c*̉a Bạch Lương chứ không có ý sâu xa gì hết. Cô nàng suy nghĩ hết thảy tiêu cực cứ lạnh lùng ra vẻ không hay không biết đến là ổn. Nhưng Lưu Nguyệt lại không biết rằng chính bản thân là người vô tình tạo ra những khoảng cách, những bức tường ấy. Về Bạch Lương hôm nay đã có hành động kỳ lạ với cô bạn c*̃ c*̉a mình mà thấy cô nàng tỏ vẻ lạnh nhạt cảm giác hơi chạnh lòng. Bạch Lương cứ nghĩ hành động c*̉a mình giúp cô bạn chú ý c* cậu nhưng ai dè lại phản tác dụng. Anh chàng chỉ muốn thấy nét mặt tươi cười c*̉a cô ấy thôi sao mà khó quá. Bạch Lương suy nghĩ: Có phải mình làm điều gì không đúng?; kể từ hôm trực nhật đến giờ mình chưa hề thấy cô nàng nhìn mình dù chỉ 1 lần, có cố gằng cỡ nào c*̃ng không có tác dụng. Anh chàng thở dài rồi suy nghĩ tiếp: hôm nay mình kiềm lòng không được nên đã kéo tóc c*̉a Lưu Nguyệt khiến cho cô ấy chú ý đến mình nhưng lại nhận được lời nói lạnh lùng, Cảm giác khoảng cách mình và Lưu Nguyệt rất xa nhưng chí ít c*̃ng có thể nói với nhau vài 3 câu c*̃ng gọi là tiến bộ được 1 chút, mình phải cố gắng hơn để rất ngắn khoảng cách mới được.Hết