Tác giả:

Tại một quán bánh nhỏ...- Tao đi nữa à - Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân - Ngọc Tú. - Thì một buổi này thôi, rồi tao cho mày ăn bánh sô cô la tao mới làm - Tú ra vẻ dụ dỗ. Nó có chút phật lòng, Tú giúi vào tay nó một cái tờ giấy địa chỉ và hộp bánh. - Đi bộ đi, gần lắm. - Tú cười khích lệ. - Gần mà đưa giấy à- Nó bước ra ngoài. Nó đã làm việc này hơn chục lần rồi, vì nó muốn ăn bánh kem của con bạn và muốn phụ Tú một tay. Ai dè nhỏ được nước làm tới để bây giờ nó trở thành người giao bánh thực thụ. Mà kể cũng lạ, nó nghĩ mãi không ra. Nhà Tú giàu lắm, ba mẹ làm ở công ty nước ngoài chuyên về công nghệ mà sao Tú lại mở quán bánh này làm thêm nhỉ. Nó hỏi con bạn rồi nhưng nhỏ chỉ nói do đam mê. Nó lo suy nghĩ mông lung sao đụng trúng một người. Nó tức giận xả một tràn: - Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,.... đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có điên, chạm mạch, mát, tửng gì thì làm ơn đi bác sĩ khám rồi chữa trị sớm giùm cái bla...bla... Người con trai đơ đơ như con heo đeo nơ, hắn…

Chương 27: Du Lâm Viên

Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?Tác giả: Rinka LêTại một quán bánh nhỏ...- Tao đi nữa à - Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân - Ngọc Tú. - Thì một buổi này thôi, rồi tao cho mày ăn bánh sô cô la tao mới làm - Tú ra vẻ dụ dỗ. Nó có chút phật lòng, Tú giúi vào tay nó một cái tờ giấy địa chỉ và hộp bánh. - Đi bộ đi, gần lắm. - Tú cười khích lệ. - Gần mà đưa giấy à- Nó bước ra ngoài. Nó đã làm việc này hơn chục lần rồi, vì nó muốn ăn bánh kem của con bạn và muốn phụ Tú một tay. Ai dè nhỏ được nước làm tới để bây giờ nó trở thành người giao bánh thực thụ. Mà kể cũng lạ, nó nghĩ mãi không ra. Nhà Tú giàu lắm, ba mẹ làm ở công ty nước ngoài chuyên về công nghệ mà sao Tú lại mở quán bánh này làm thêm nhỉ. Nó hỏi con bạn rồi nhưng nhỏ chỉ nói do đam mê. Nó lo suy nghĩ mông lung sao đụng trúng một người. Nó tức giận xả một tràn: - Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,.... đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có điên, chạm mạch, mát, tửng gì thì làm ơn đi bác sĩ khám rồi chữa trị sớm giùm cái bla...bla... Người con trai đơ đơ như con heo đeo nơ, hắn… Sau trò chơi thú vị ấy, hắn chở nó qua vài con đường rồi vào sân một căn biệt thự rộng vô cùng, nó nhìn không chớp mắt. To quá đi, căn biệt thự đồ sộ ghê. Cây cảnh cũng nhiều nữa, có hồ bơi luôn, gió biển thổi vào mát thật. Cái cỗng cũng to ghê a~. Hắn dừng xe lại, một ông quản gia già đi ra, vẻ phúc hậu hiện rõ.-Chào cậu chủ đến thăm ạ.-Chào ông, quản gia John. Ông đậu xe vào giúp cháu nhé.-Vâng thưa cậu chủ.Ông Quản gia cung kính cúi đầu, nó gật đầu chào ông rồi lúng túng theo hắn vào trong.Ở ngoài đẹp bao nhiêu thì ở trong còn đẹp hơn nhiều lần, nó thấy mình giống công chúa lạc vào lâu đài của hoàng tử quá, cái gì cũng lấp lánh hết. Nó mơ màng nhìn chùm đèn pha lê lấp lánh lung linh không chán, nó to gấp mấy lần đèn chùm nhà nó luôn. Hắn ngồi xuống ghế sopha, ngả lưng ra mệt mỏi, nó ngồi bên cạnh,nhún nhún mấy cái thích thú.-Đừng phá, để tôi yên tĩnh chút coi.-Nhà anh đây sao, lớn quá a, chắc to bằng mấy lần nhà tôi gộp lại ấy.Đúng lúc đó ông quản gia đi vào, đứng đối diện hắn. Hắn nhìn ông đôi mắt dịu lại:-Ông ngồi xuống cùng cháu đi ạ.-Vâng, sao hôm nay cậu chủ đến thăm muộn thế ?-Tại cháu đi chơi nên ghé vào đây ngủ một đêm. Ngày mai cháu còn đi học nữa.-Tiếc thật, lâu lâu cháu mới về thăm cái Du Lâm Viên . Vậy mà… * rồi nhìn sang nó*. Mà ai đây cháu.-Dạ là ô-sin con mới “lượm” ạ.-Vui nhỉ, cháu dễ thương quá. – Ông quản gia nhìn nó cười.-Ông quá khen ạ. – Nó cười tươi nhưng mắt không ngừng liếc xéo hắn.-Thôi hai cháu lên phòng nghỉ đi, phòng nào ông cũng đã nhờ người dọn hết rồi ấy.-Tụi con chàu ông. – Hai người cùng lên tiếng.Nó theo hắn vào phòng, căn phòng rộng hơn phòng nó rất nhiều, có hai giường rất to, bên trái thì dán tường tông màu đen – đỏ -trắng, nó nghỉ là của hắn, còn bên phải là tông màu hồng phấn và màu trắng rất dễ thương, chắc là của Thanh Đình.-Sao cái phòng kì vậy. – Nó thắc mắc vì thường thấy mỗi người một phòng mới đúng.-Một bên của tôi, một bên của con Đình. Nó sợ tối nên luôn ngủ với tôi.-À … à…- Nó chưa kịp chạm vào cái giường thì hắn lại lên tiếng.-Lấy giúp tôi ly nước, tôi đi tắm đây. Cấm nhìn lén bất hợp pháp.Nó hừ mũi:-Có pháp tôi cũng chẳng thèm.Nói rồi nó chạy tọt xuống dưới, không nhìn hắn một cái. Vừa lấy nước lên được vài bước thì nó nghe được cuộc trò chuyện của ông quản gia, trông ông rất vuai và rất cung kính như hắn vậy, chắc đây cũng là người có vai lớn. Nó nép vào thành cầu thang nghe ngóng ( mình không thích nghe lén đâu nha, nhưng vì sự nghiệp nên đành theo pé này nghe lén lun a ~ >.

Sau trò chơi thú vị ấy, hắn chở nó qua vài con đường rồi vào sân một căn biệt thự rộng vô cùng, nó nhìn không chớp mắt. To quá đi, căn biệt thự đồ sộ ghê. Cây cảnh cũng nhiều nữa, có hồ bơi luôn, gió biển thổi vào mát thật. Cái cỗng cũng to ghê a~. Hắn dừng xe lại, một ông quản gia già đi ra, vẻ phúc hậu hiện rõ.

-Chào cậu chủ đến thăm ạ.

-Chào ông, quản gia John. Ông đậu xe vào giúp cháu nhé.

-Vâng thưa cậu chủ.

Ông Quản gia cung kính cúi đầu, nó gật đầu chào ông rồi lúng túng theo hắn vào trong.

Ở ngoài đẹp bao nhiêu thì ở trong còn đẹp hơn nhiều lần, nó thấy mình giống công chúa lạc vào lâu đài của hoàng tử quá, cái gì cũng lấp lánh hết. Nó mơ màng nhìn chùm đèn pha lê lấp lánh lung linh không chán, nó to gấp mấy lần đèn chùm nhà nó luôn. Hắn ngồi xuống ghế sopha, ngả lưng ra mệt mỏi, nó ngồi bên cạnh,nhún nhún mấy cái thích thú.

-Đừng phá, để tôi yên tĩnh chút coi.

-Nhà anh đây sao, lớn quá a, chắc to bằng mấy lần nhà tôi gộp lại ấy.

Đúng lúc đó ông quản gia đi vào, đứng đối diện hắn. Hắn nhìn ông đôi mắt dịu lại:

-Ông ngồi xuống cùng cháu đi ạ.

-Vâng, sao hôm nay cậu chủ đến thăm muộn thế ?

-Tại cháu đi chơi nên ghé vào đây ngủ một đêm. Ngày mai cháu còn đi học nữa.

-Tiếc thật, lâu lâu cháu mới về thăm cái Du Lâm Viên . Vậy mà… * rồi nhìn sang nó*. Mà ai đây cháu.

-Dạ là ô-sin con mới “lượm” ạ.

-Vui nhỉ, cháu dễ thương quá. – Ông quản gia nhìn nó cười.

-Ông quá khen ạ. – Nó cười tươi nhưng mắt không ngừng liếc xéo hắn.

-Thôi hai cháu lên phòng nghỉ đi, phòng nào ông cũng đã nhờ người dọn hết rồi ấy.

-Tụi con chàu ông. – Hai người cùng lên tiếng.

Nó theo hắn vào phòng, căn phòng rộng hơn phòng nó rất nhiều, có hai giường rất to, bên trái thì dán tường tông màu đen – đỏ -trắng, nó nghỉ là của hắn, còn bên phải là tông màu hồng phấn và màu trắng rất dễ thương, chắc là của Thanh Đình.

-Sao cái phòng kì vậy. – Nó thắc mắc vì thường thấy mỗi người một phòng mới đúng.

-Một bên của tôi, một bên của con Đình. Nó sợ tối nên luôn ngủ với tôi.

-À … à…- Nó chưa kịp chạm vào cái giường thì hắn lại lên tiếng.

-Lấy giúp tôi ly nước, tôi đi tắm đây. Cấm nhìn lén bất hợp pháp.

Nó hừ mũi:

-Có pháp tôi cũng chẳng thèm.

Nói rồi nó chạy tọt xuống dưới, không nhìn hắn một cái. Vừa lấy nước lên được vài bước thì nó nghe được cuộc trò chuyện của ông quản gia, trông ông rất vuai và rất cung kính như hắn vậy, chắc đây cũng là người có vai lớn. Nó nép vào thành cầu thang nghe ngóng ( mình không thích nghe lén đâu nha, nhưng vì sự nghiệp nên đành theo pé này nghe lén lun a ~ >.

Tên Khùng! Sao Tôi Lại Yêu Anh Chứ?Tác giả: Rinka LêTại một quán bánh nhỏ...- Tao đi nữa à - Nó nhăn nhó nhìn con bạn thân - Ngọc Tú. - Thì một buổi này thôi, rồi tao cho mày ăn bánh sô cô la tao mới làm - Tú ra vẻ dụ dỗ. Nó có chút phật lòng, Tú giúi vào tay nó một cái tờ giấy địa chỉ và hộp bánh. - Đi bộ đi, gần lắm. - Tú cười khích lệ. - Gần mà đưa giấy à- Nó bước ra ngoài. Nó đã làm việc này hơn chục lần rồi, vì nó muốn ăn bánh kem của con bạn và muốn phụ Tú một tay. Ai dè nhỏ được nước làm tới để bây giờ nó trở thành người giao bánh thực thụ. Mà kể cũng lạ, nó nghĩ mãi không ra. Nhà Tú giàu lắm, ba mẹ làm ở công ty nước ngoài chuyên về công nghệ mà sao Tú lại mở quán bánh này làm thêm nhỉ. Nó hỏi con bạn rồi nhưng nhỏ chỉ nói do đam mê. Nó lo suy nghĩ mông lung sao đụng trúng một người. Nó tức giận xả một tràn: - Đồ hải sâm, hải quỳ, hải cẩu, hà bá, hà mã,.... đi đứng cái kiểu gì vậy hả? Có điên, chạm mạch, mát, tửng gì thì làm ơn đi bác sĩ khám rồi chữa trị sớm giùm cái bla...bla... Người con trai đơ đơ như con heo đeo nơ, hắn… Sau trò chơi thú vị ấy, hắn chở nó qua vài con đường rồi vào sân một căn biệt thự rộng vô cùng, nó nhìn không chớp mắt. To quá đi, căn biệt thự đồ sộ ghê. Cây cảnh cũng nhiều nữa, có hồ bơi luôn, gió biển thổi vào mát thật. Cái cỗng cũng to ghê a~. Hắn dừng xe lại, một ông quản gia già đi ra, vẻ phúc hậu hiện rõ.-Chào cậu chủ đến thăm ạ.-Chào ông, quản gia John. Ông đậu xe vào giúp cháu nhé.-Vâng thưa cậu chủ.Ông Quản gia cung kính cúi đầu, nó gật đầu chào ông rồi lúng túng theo hắn vào trong.Ở ngoài đẹp bao nhiêu thì ở trong còn đẹp hơn nhiều lần, nó thấy mình giống công chúa lạc vào lâu đài của hoàng tử quá, cái gì cũng lấp lánh hết. Nó mơ màng nhìn chùm đèn pha lê lấp lánh lung linh không chán, nó to gấp mấy lần đèn chùm nhà nó luôn. Hắn ngồi xuống ghế sopha, ngả lưng ra mệt mỏi, nó ngồi bên cạnh,nhún nhún mấy cái thích thú.-Đừng phá, để tôi yên tĩnh chút coi.-Nhà anh đây sao, lớn quá a, chắc to bằng mấy lần nhà tôi gộp lại ấy.Đúng lúc đó ông quản gia đi vào, đứng đối diện hắn. Hắn nhìn ông đôi mắt dịu lại:-Ông ngồi xuống cùng cháu đi ạ.-Vâng, sao hôm nay cậu chủ đến thăm muộn thế ?-Tại cháu đi chơi nên ghé vào đây ngủ một đêm. Ngày mai cháu còn đi học nữa.-Tiếc thật, lâu lâu cháu mới về thăm cái Du Lâm Viên . Vậy mà… * rồi nhìn sang nó*. Mà ai đây cháu.-Dạ là ô-sin con mới “lượm” ạ.-Vui nhỉ, cháu dễ thương quá. – Ông quản gia nhìn nó cười.-Ông quá khen ạ. – Nó cười tươi nhưng mắt không ngừng liếc xéo hắn.-Thôi hai cháu lên phòng nghỉ đi, phòng nào ông cũng đã nhờ người dọn hết rồi ấy.-Tụi con chàu ông. – Hai người cùng lên tiếng.Nó theo hắn vào phòng, căn phòng rộng hơn phòng nó rất nhiều, có hai giường rất to, bên trái thì dán tường tông màu đen – đỏ -trắng, nó nghỉ là của hắn, còn bên phải là tông màu hồng phấn và màu trắng rất dễ thương, chắc là của Thanh Đình.-Sao cái phòng kì vậy. – Nó thắc mắc vì thường thấy mỗi người một phòng mới đúng.-Một bên của tôi, một bên của con Đình. Nó sợ tối nên luôn ngủ với tôi.-À … à…- Nó chưa kịp chạm vào cái giường thì hắn lại lên tiếng.-Lấy giúp tôi ly nước, tôi đi tắm đây. Cấm nhìn lén bất hợp pháp.Nó hừ mũi:-Có pháp tôi cũng chẳng thèm.Nói rồi nó chạy tọt xuống dưới, không nhìn hắn một cái. Vừa lấy nước lên được vài bước thì nó nghe được cuộc trò chuyện của ông quản gia, trông ông rất vuai và rất cung kính như hắn vậy, chắc đây cũng là người có vai lớn. Nó nép vào thành cầu thang nghe ngóng ( mình không thích nghe lén đâu nha, nhưng vì sự nghiệp nên đành theo pé này nghe lén lun a ~ >.

Chương 27: Du Lâm Viên