Tích tắc……tích tắc…… Trên lối đi tối tăm truyền đến tiếng bước chân rối loạn, từ hai bên vách tường không khó để nhìn ra đây là một bệnh viện. Hơn nữa, là bệnh viện cấp năm sao. Tích tắc……tích tắc……tích tắc…… Vách tường tuyết trắng, mùi dung dịch khử trùng gay mũi, cùng với tiếng bước chân đi ra từ cuối lối đi…… Tích tắc tích tắc tích tắc…… Theo tiếng động kỳ quái không ngừng tăng tốc, từ cuối lối đi có bóng dáng một cô gái trẻ dần xuất hiện. Nếu nhìn thật kỹ, cô gái có khuôn mặt khá đẹp kia đang mang thai, giống như ở phía sau có cái gì đó đang truy đuổi, sắc mặt rõ ràng là trắng bệch, lại càng nện nhanh bước chân hơn. Rõ ràng là, tiếng bước chân rối loạn kia chính là của cô. Cô chạy tới một chỗ rẽ, mồ hôi từ trên đầu từng giọt lớn rơi xuống không ngừng. Cô một tay ôm bụng, rõ ràng là thống khổ không thôi. Cô hơi khom người xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử trong phút chốc liền co rút. Trước mắt, là một bức tường. Vị trí vốn ứng với một cánh cửa, không thấy. Cô gái vô…

Chương 98: Kết

Trạm Trung Chuyển Tử VongTác giả: Thính Phong Mãn Lâu, Niệm Tiểu DuệTruyện Đam MỹTích tắc……tích tắc…… Trên lối đi tối tăm truyền đến tiếng bước chân rối loạn, từ hai bên vách tường không khó để nhìn ra đây là một bệnh viện. Hơn nữa, là bệnh viện cấp năm sao. Tích tắc……tích tắc……tích tắc…… Vách tường tuyết trắng, mùi dung dịch khử trùng gay mũi, cùng với tiếng bước chân đi ra từ cuối lối đi…… Tích tắc tích tắc tích tắc…… Theo tiếng động kỳ quái không ngừng tăng tốc, từ cuối lối đi có bóng dáng một cô gái trẻ dần xuất hiện. Nếu nhìn thật kỹ, cô gái có khuôn mặt khá đẹp kia đang mang thai, giống như ở phía sau có cái gì đó đang truy đuổi, sắc mặt rõ ràng là trắng bệch, lại càng nện nhanh bước chân hơn. Rõ ràng là, tiếng bước chân rối loạn kia chính là của cô. Cô chạy tới một chỗ rẽ, mồ hôi từ trên đầu từng giọt lớn rơi xuống không ngừng. Cô một tay ôm bụng, rõ ràng là thống khổ không thôi. Cô hơi khom người xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử trong phút chốc liền co rút. Trước mắt, là một bức tường. Vị trí vốn ứng với một cánh cửa, không thấy. Cô gái vô… Bệnh viện Đông Tân, phòng bệnh.Nhâm Lê từ từ mở mắt ra, đầu tiên cậu cảm thấy mê mang, sau đó ngồi bật dậy.“Làm sao thế? Khẩn cấp muốn gặp chồng em sao?”Giọng nói đầy vẻ lưu manh truyền đến.Nhâm Lê nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy mê mang.“Em… dường như đã có một giấc mơ.”Nghiêm Dương nhún vai.“Không sao, dù sao bây giờ cũng tỉnh rồi.”Nhâm Lê đột nhiên cảnh giác hỏi:“Anh là ai?”“Anh là Nghiêm Dương.”Nghiêm Dương cười nói:“Anh là Nghiêm Dương, em là Nhâm Lê. Anh từng tên là Cừu, em từng tên là Thanh Lê.”——- Toàn bộ văn kết thúc ——-

Bệnh viện Đông Tân, phòng bệnh.

Nhâm Lê từ từ mở mắt ra, đầu tiên cậu cảm thấy mê mang, sau đó ngồi bật dậy.

“Làm sao thế? Khẩn cấp muốn gặp chồng em sao?”

Giọng nói đầy vẻ lưu manh truyền đến.

Nhâm Lê nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy mê mang.

“Em… dường như đã có một giấc mơ.”

Nghiêm Dương nhún vai.

“Không sao, dù sao bây giờ cũng tỉnh rồi.”

Nhâm Lê đột nhiên cảnh giác hỏi:

“Anh là ai?”

“Anh là Nghiêm Dương.”

Nghiêm Dương cười nói:

“Anh là Nghiêm Dương, em là Nhâm Lê. Anh từng tên là Cừu, em từng tên là Thanh Lê.”

——- Toàn bộ văn kết thúc ——-

Trạm Trung Chuyển Tử VongTác giả: Thính Phong Mãn Lâu, Niệm Tiểu DuệTruyện Đam MỹTích tắc……tích tắc…… Trên lối đi tối tăm truyền đến tiếng bước chân rối loạn, từ hai bên vách tường không khó để nhìn ra đây là một bệnh viện. Hơn nữa, là bệnh viện cấp năm sao. Tích tắc……tích tắc……tích tắc…… Vách tường tuyết trắng, mùi dung dịch khử trùng gay mũi, cùng với tiếng bước chân đi ra từ cuối lối đi…… Tích tắc tích tắc tích tắc…… Theo tiếng động kỳ quái không ngừng tăng tốc, từ cuối lối đi có bóng dáng một cô gái trẻ dần xuất hiện. Nếu nhìn thật kỹ, cô gái có khuôn mặt khá đẹp kia đang mang thai, giống như ở phía sau có cái gì đó đang truy đuổi, sắc mặt rõ ràng là trắng bệch, lại càng nện nhanh bước chân hơn. Rõ ràng là, tiếng bước chân rối loạn kia chính là của cô. Cô chạy tới một chỗ rẽ, mồ hôi từ trên đầu từng giọt lớn rơi xuống không ngừng. Cô một tay ôm bụng, rõ ràng là thống khổ không thôi. Cô hơi khom người xuống, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đồng tử trong phút chốc liền co rút. Trước mắt, là một bức tường. Vị trí vốn ứng với một cánh cửa, không thấy. Cô gái vô… Bệnh viện Đông Tân, phòng bệnh.Nhâm Lê từ từ mở mắt ra, đầu tiên cậu cảm thấy mê mang, sau đó ngồi bật dậy.“Làm sao thế? Khẩn cấp muốn gặp chồng em sao?”Giọng nói đầy vẻ lưu manh truyền đến.Nhâm Lê nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy mê mang.“Em… dường như đã có một giấc mơ.”Nghiêm Dương nhún vai.“Không sao, dù sao bây giờ cũng tỉnh rồi.”Nhâm Lê đột nhiên cảnh giác hỏi:“Anh là ai?”“Anh là Nghiêm Dương.”Nghiêm Dương cười nói:“Anh là Nghiêm Dương, em là Nhâm Lê. Anh từng tên là Cừu, em từng tên là Thanh Lê.”——- Toàn bộ văn kết thúc ——-

Chương 98: Kết