Nhiếp Bất Phàm xuyên không, xuyên tới một sơn thôn cổ xưa không biết rõ tên tuổi. Nói là sơn “thôn”, kỳ thực toàn bộ thung lũng chỉ có một lão nhân, mấy cây ăn quả, vài mẫu đất mới khai hoang. Không có thân phận hiển hách, không có chỗ dựa cường đại, không có của cải cho hắn tiêu xài hoang phí… Nhiếp Bất Phàm cho dù xuyên không, cũng chỉ là một tiểu nhân vật không được lão thiên gia chiếu cố. Điều duy nhất đáng mừng chính là, lão nhân sắp chết này (nói vậy có chút không thuận miệng), nói lại một lần nữa, trước khi lão nhân này chết (vẫn là nghe không lọt), nói lại, lão nhân đã hết thiên mệnh này cho hắn kế thừa lại tòa tiểu sơn thôn. Đáng tiếc, Nhiếp Bất Phàm đối với việc đồng áng dốt đặc cán mai, trong người lại không có đồng nào, mỗi ngày dựa vào gia sản lão nhân để lại (ba trăm cân thóc) mà tồn tại một cách vô cùnggian nan. Con người Nhiếp Bất Phàm này lười biếng, có chút ngốc, tự đại, trời sinh đần độn, nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là bản thân không cho rằng mình lười biếng…
Chương 112: Lời cuối sách
Cầm Hóa Nhiếp Bất PhàmTác giả: Tuyết Nguyên U LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngNhiếp Bất Phàm xuyên không, xuyên tới một sơn thôn cổ xưa không biết rõ tên tuổi. Nói là sơn “thôn”, kỳ thực toàn bộ thung lũng chỉ có một lão nhân, mấy cây ăn quả, vài mẫu đất mới khai hoang. Không có thân phận hiển hách, không có chỗ dựa cường đại, không có của cải cho hắn tiêu xài hoang phí… Nhiếp Bất Phàm cho dù xuyên không, cũng chỉ là một tiểu nhân vật không được lão thiên gia chiếu cố. Điều duy nhất đáng mừng chính là, lão nhân sắp chết này (nói vậy có chút không thuận miệng), nói lại một lần nữa, trước khi lão nhân này chết (vẫn là nghe không lọt), nói lại, lão nhân đã hết thiên mệnh này cho hắn kế thừa lại tòa tiểu sơn thôn. Đáng tiếc, Nhiếp Bất Phàm đối với việc đồng áng dốt đặc cán mai, trong người lại không có đồng nào, mỗi ngày dựa vào gia sản lão nhân để lại (ba trăm cân thóc) mà tồn tại một cách vô cùnggian nan. Con người Nhiếp Bất Phàm này lười biếng, có chút ngốc, tự đại, trời sinh đần độn, nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là bản thân không cho rằng mình lười biếng… Lời cuối sáchEdit: MimiBeta: Lam Yên*****Sau mấy chục năm, Minh quốcmưa thuận gió hòa nghênh đón lớp lớp kỳ ba (*) xuất hiện, một thời đại huyhoàng xán lạn gió giục mây vần.(*) Kỳ ba: điều kỳ lạMinh chủ võ lâm đã đổithành người khác, vị tân minh chủ vừa đăng nhiệm này chính là một thiếu niên mớitròn hai mươi tuổi – họ Vương.Danh hiệu Văn – Võ trạngnguyên về tay hai thiếu niên tuổi đời mười bảy, mười tám – họ Trương và họ Lý.Nhưng là sau khi vinh danh bảng vàng, cả hai đồng loạt vứt bỏ danh hiệu, tiêudiêu tự tại du ngoạn bốn phương.Trong chốn giang hồ xuất hiệnmột nữ ma đầu họ Vệ tuổi tròn mười chín, tính cách ngang ngược cực kỳ, nhưng lạixinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Tất cả nam nhân bại trận dướitay nàng sau cùng đều ái mộ không thôi, tình nguyện bám gót suốt cả cuộc đời.Giữa kinh thành Yên Thuấn dựnglên một lâm viên nổi danh thiên hạ. Nơi đây gieo trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo từkhắp mọi nơi, bách điểu triêu hoàng, điệp phi phong vũ (*), không khác nào mộtchốn bồng lai. Mà chỉ nhân lâm viên này, là một thiếu nữ họ Lý mười tám tuổi.(*) Bách điểu triêu hoàng, điệp phi phong vũ: Muôn loài chim muông tụ tập, bướm lượn rập rờn.Chủ nhân bến tàu lớn nhấtMinh quốc – thiếu niên mười sáu tuổi họ Thái.Thái tử Minh quốc, mười lămtuổi, mẫu thân không rõ.…Những thiếu niên tài giỏinày như sóng triều càn quét toàn bộ Minh quốc, trở thành tiên phong cho một thếhệ. Không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú ngây thơ trong sáng bị bọn chúng ảnhhưởng mà tính cách biến dị, không màng lễ giáo, lớn mật làm càn, kéo theo cảphong trào cải cách, giải trừ toàn bộ những tư tưởng cổ hủ đã thống trịMinh quốc ngàn năm. Thời đại này được sử sách ghi chép như một giai đoạn sức sống căngtràn mãnh liệt nhất từ trước tới nay.Trong dân gian đồn đại, nhũ danh của các thiếuniên này đều theo tứ tự giáp, ất, bính, đinh…. , rất có khả năng bọn chúng cóquan hệ mật thiết nào đó, nhưng là đàm luận một hồi cũng không rút ra được kếtluận gì. Mọi người chỉ biết cứ vài năm sẽ lại xuất hiện một hai thiếu niên cónhũ danh căn cứ theo ‘thiên căn địa chi’ mà đặt.Về phần Nhiếp trưởng thôn rốtcuộc sinh bao nhiêu đứa, đời sau chỉ có thể kết luận bằng ba chữ: không – thể – hỏi.–TOÀN VĂN HOÀN–Lờitác giả: Thứ tử hài tử: trưởng tử là của Vương Thi Thiện, thứ hai là Vệ Địch, thứ ba – thứ tư là song sinh của Lý Dực, thứ năm là con của Trương Quân Thực(con của Trương Tam sẽ không viết cụ thể).Cầmhóa rốt cục viết xong, cảm giác tôi viết cũng có phần chưa hết được ý tứ trongđầu. Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi cho tới ngày hôm nay.—Mi: Ta đọc cũng là chưa đã TT^TT * cắn khăn * cơ sao Phiền ca xinh đẹp tuyệt trần thông minh tuyệt đỉnh lại bị ngược đãi đến không có con~~~~~ * gào thét *Yên: cuối cùng cũng được gắn chữ “hoàn” :v :v Mimi, đại công cáo thành, gửi ngàn lời yêu thương =)))
Lời cuối sách
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****
Sau mấy chục năm, Minh quốcmưa thuận gió hòa nghênh đón lớp lớp kỳ ba (*) xuất hiện, một thời đại huyhoàng xán lạn gió giục mây vần.
(*) Kỳ ba: điều kỳ lạ
Minh chủ võ lâm đã đổithành người khác, vị tân minh chủ vừa đăng nhiệm này chính là một thiếu niên mớitròn hai mươi tuổi – họ Vương.
Danh hiệu Văn – Võ trạngnguyên về tay hai thiếu niên tuổi đời mười bảy, mười tám – họ Trương và họ Lý.
Nhưng là sau khi vinh danh bảng vàng, cả hai đồng loạt vứt bỏ danh hiệu, tiêudiêu tự tại du ngoạn bốn phương.
Trong chốn giang hồ xuất hiệnmột nữ ma đầu họ Vệ tuổi tròn mười chín, tính cách ngang ngược cực kỳ, nhưng lạixinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Tất cả nam nhân bại trận dướitay nàng sau cùng đều ái mộ không thôi, tình nguyện bám gót suốt cả cuộc đời.
Giữa kinh thành Yên Thuấn dựnglên một lâm viên nổi danh thiên hạ. Nơi đây gieo trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo từkhắp mọi nơi, bách điểu triêu hoàng, điệp phi phong vũ (*), không khác nào mộtchốn bồng lai. Mà chỉ nhân lâm viên này, là một thiếu nữ họ Lý mười tám tuổi.
(*) Bách điểu triêu hoàng, điệp phi phong vũ: Muôn loài chim muông tụ tập, bướm lượn rập rờn.
Chủ nhân bến tàu lớn nhấtMinh quốc – thiếu niên mười sáu tuổi họ Thái.
Thái tử Minh quốc, mười lămtuổi, mẫu thân không rõ.
…Những thiếu niên tài giỏinày như sóng triều càn quét toàn bộ Minh quốc, trở thành tiên phong cho một thếhệ. Không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú ngây thơ trong sáng bị bọn chúng ảnhhưởng mà tính cách biến dị, không màng lễ giáo, lớn mật làm càn, kéo theo cảphong trào cải cách, giải trừ toàn bộ những tư tưởng cổ hủ đã thống trịMinh quốc ngàn năm. Thời đại này được sử sách ghi chép như một giai đoạn sức sống căngtràn mãnh liệt nhất từ trước tới nay.
Trong dân gian đồn đại, nhũ danh của các thiếuniên này đều theo tứ tự giáp, ất, bính, đinh…. , rất có khả năng bọn chúng cóquan hệ mật thiết nào đó, nhưng là đàm luận một hồi cũng không rút ra được kếtluận gì. Mọi người chỉ biết cứ vài năm sẽ lại xuất hiện một hai thiếu niên cónhũ danh căn cứ theo ‘thiên căn địa chi’ mà đặt.
Về phần Nhiếp trưởng thôn rốtcuộc sinh bao nhiêu đứa, đời sau chỉ có thể kết luận bằng ba chữ: không – thể – hỏi.
–TOÀN VĂN HOÀN–
Lờitác giả: Thứ tử hài tử: trưởng tử là của Vương Thi Thiện, thứ hai là Vệ Địch, thứ ba – thứ tư là song sinh của Lý Dực, thứ năm là con của Trương Quân Thực(con của Trương Tam sẽ không viết cụ thể).
Cầmhóa rốt cục viết xong, cảm giác tôi viết cũng có phần chưa hết được ý tứ trongđầu. Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi cho tới ngày hôm nay.
—
Mi: Ta đọc cũng là chưa đã TT^TT * cắn khăn * cơ sao Phiền ca xinh đẹp tuyệt trần thông minh tuyệt đỉnh lại bị ngược đãi đến không có con~~~~~ * gào thét *
Yên: cuối cùng cũng được gắn chữ “hoàn” :v :v Mimi, đại công cáo thành, gửi ngàn lời yêu thương =)))
Cầm Hóa Nhiếp Bất PhàmTác giả: Tuyết Nguyên U LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Xuyên KhôngNhiếp Bất Phàm xuyên không, xuyên tới một sơn thôn cổ xưa không biết rõ tên tuổi. Nói là sơn “thôn”, kỳ thực toàn bộ thung lũng chỉ có một lão nhân, mấy cây ăn quả, vài mẫu đất mới khai hoang. Không có thân phận hiển hách, không có chỗ dựa cường đại, không có của cải cho hắn tiêu xài hoang phí… Nhiếp Bất Phàm cho dù xuyên không, cũng chỉ là một tiểu nhân vật không được lão thiên gia chiếu cố. Điều duy nhất đáng mừng chính là, lão nhân sắp chết này (nói vậy có chút không thuận miệng), nói lại một lần nữa, trước khi lão nhân này chết (vẫn là nghe không lọt), nói lại, lão nhân đã hết thiên mệnh này cho hắn kế thừa lại tòa tiểu sơn thôn. Đáng tiếc, Nhiếp Bất Phàm đối với việc đồng áng dốt đặc cán mai, trong người lại không có đồng nào, mỗi ngày dựa vào gia sản lão nhân để lại (ba trăm cân thóc) mà tồn tại một cách vô cùnggian nan. Con người Nhiếp Bất Phàm này lười biếng, có chút ngốc, tự đại, trời sinh đần độn, nhưng hắn có một ưu điểm, đó chính là bản thân không cho rằng mình lười biếng… Lời cuối sáchEdit: MimiBeta: Lam Yên*****Sau mấy chục năm, Minh quốcmưa thuận gió hòa nghênh đón lớp lớp kỳ ba (*) xuất hiện, một thời đại huyhoàng xán lạn gió giục mây vần.(*) Kỳ ba: điều kỳ lạMinh chủ võ lâm đã đổithành người khác, vị tân minh chủ vừa đăng nhiệm này chính là một thiếu niên mớitròn hai mươi tuổi – họ Vương.Danh hiệu Văn – Võ trạngnguyên về tay hai thiếu niên tuổi đời mười bảy, mười tám – họ Trương và họ Lý.Nhưng là sau khi vinh danh bảng vàng, cả hai đồng loạt vứt bỏ danh hiệu, tiêudiêu tự tại du ngoạn bốn phương.Trong chốn giang hồ xuất hiệnmột nữ ma đầu họ Vệ tuổi tròn mười chín, tính cách ngang ngược cực kỳ, nhưng lạixinh đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Tất cả nam nhân bại trận dướitay nàng sau cùng đều ái mộ không thôi, tình nguyện bám gót suốt cả cuộc đời.Giữa kinh thành Yên Thuấn dựnglên một lâm viên nổi danh thiên hạ. Nơi đây gieo trồng đủ loại kỳ hoa dị thảo từkhắp mọi nơi, bách điểu triêu hoàng, điệp phi phong vũ (*), không khác nào mộtchốn bồng lai. Mà chỉ nhân lâm viên này, là một thiếu nữ họ Lý mười tám tuổi.(*) Bách điểu triêu hoàng, điệp phi phong vũ: Muôn loài chim muông tụ tập, bướm lượn rập rờn.Chủ nhân bến tàu lớn nhấtMinh quốc – thiếu niên mười sáu tuổi họ Thái.Thái tử Minh quốc, mười lămtuổi, mẫu thân không rõ.…Những thiếu niên tài giỏinày như sóng triều càn quét toàn bộ Minh quốc, trở thành tiên phong cho một thếhệ. Không biết bao nhiêu nam thanh nữ tú ngây thơ trong sáng bị bọn chúng ảnhhưởng mà tính cách biến dị, không màng lễ giáo, lớn mật làm càn, kéo theo cảphong trào cải cách, giải trừ toàn bộ những tư tưởng cổ hủ đã thống trịMinh quốc ngàn năm. Thời đại này được sử sách ghi chép như một giai đoạn sức sống căngtràn mãnh liệt nhất từ trước tới nay.Trong dân gian đồn đại, nhũ danh của các thiếuniên này đều theo tứ tự giáp, ất, bính, đinh…. , rất có khả năng bọn chúng cóquan hệ mật thiết nào đó, nhưng là đàm luận một hồi cũng không rút ra được kếtluận gì. Mọi người chỉ biết cứ vài năm sẽ lại xuất hiện một hai thiếu niên cónhũ danh căn cứ theo ‘thiên căn địa chi’ mà đặt.Về phần Nhiếp trưởng thôn rốtcuộc sinh bao nhiêu đứa, đời sau chỉ có thể kết luận bằng ba chữ: không – thể – hỏi.–TOÀN VĂN HOÀN–Lờitác giả: Thứ tử hài tử: trưởng tử là của Vương Thi Thiện, thứ hai là Vệ Địch, thứ ba – thứ tư là song sinh của Lý Dực, thứ năm là con của Trương Quân Thực(con của Trương Tam sẽ không viết cụ thể).Cầmhóa rốt cục viết xong, cảm giác tôi viết cũng có phần chưa hết được ý tứ trongđầu. Cảm ơn mọi người đã kiên trì theo dõi cho tới ngày hôm nay.—Mi: Ta đọc cũng là chưa đã TT^TT * cắn khăn * cơ sao Phiền ca xinh đẹp tuyệt trần thông minh tuyệt đỉnh lại bị ngược đãi đến không có con~~~~~ * gào thét *Yên: cuối cùng cũng được gắn chữ “hoàn” :v :v Mimi, đại công cáo thành, gửi ngàn lời yêu thương =)))