Tác giả:

Những ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương... Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng: - Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em. Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy. Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô,…

Chương 17

Phong Hỏa Kì DuyênTác giả: Linh HuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhững ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương... Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng: - Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em. Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy. Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô,… Trúc Linh ôm kiếm, ngồi xổm xuống đất chăm chú nhìn Chí Đại đại ca và Lãnh Huyết đang chăm chú căng lều trại. Kia thật là nhỏ. Chỉ vừa đúng 5 người ở, thêm người nữa thì khá chật chội. Nhìn túp lều ngay ngắn kia, nàng thấy ngày tháng sau ắt chẳng dễ chịu, và có lẽ sẽ ồn ào nữa.Bên cạnh nàng, Hoa Dung ca đang tỉ mỉ ngắm góc này, rồi nhìn góc nọ, kêu la:- Chỗ này lệch rồi, chỉnh... bạt chưa căng, trùng xuống kìa, chỉnh... sao chỗ này méo mó thế, xấu quá... Chỗ cho bổn công tử ở phải đẹp đẽ nhất, mau chỉnh đi...Ngước mắt nhìn kẻ dở hơi kia nàng câm nín. Cực phẩm mà. Sao trước kia nàng có suy nghĩ độc y là cứ phải lạnh lùng cơ chứ.Chậc, Lãnh Huyết cũng không chịu nổi liếc mắt sắc lạnh:- Câm ngay.Trúc Linh đồng tình bổ sung:- Này Dung ca, ngươi đi đánh giặc hay đi du lịch ngắm cảnh vậy?Hoa Dung vốn đang phừng phừng rực lửa nhìn Lãnh Huyết, nghe tiếng nàng, quay đầu thở dài, ai oán:- Ta cũng chỉ muốn cho các ngươi chỗ đẹp thôi mà. Haiz... Chỗ ở của 5 đại anh hùng chúng ta phải đặc biệt chứ....Nói đến đây, mắt hắn sáng lên. Hắn ôm vai Trúc Linh, vỗ mạnh:-Sau này chúng ta nổi tiếng sẽ nhiều người ghé thăm, nên chuẩn bị cẩn thận... Hừm.. Đúng đó... ha ha...-...Bệnh nặng quá rồi đấy.Nàng giờ thì hiểu, độc y mà người nào cũng như hắn thì thế giới này gặp nguy hiểm là cái chắc...- Ở đây vui vẻ nha...- Minh Hiểu đệ về rồi, thế nào, có chuyện gì mà phấn khởi thế?Chí Đại lầm lỳ giờ mới lên tiếng.- ha ha, thái tử cử đội ta làm đội trinh sát tình hình bên địch, nói cách khác là gián điệp đấy... thế này thì ăn thưởng lớn đi.Trúc Linh nghe rõ từng chữ một. Cái gì cơ? Hắn mà nhìn thấy nàng thì xong luôn. Giờ làm gì cho phải đây? Dịch dung ư? Liệu anh trai có nhận ra không? Phải biết y thuật của Liên Tuấn rất cường đại nha. Hay cáo ốm? Cái này không khỏi vô lí đi. Đi cả đường dài không sao giờ triệu tập lại cáo ốm, với lại lệnh trên đâu phải vì cái lí do cỏn con này mà kháng lại chứ...Tối đến rất mau và thần kinh của Trúc Linh thì ngày càng căng thẳng.Và giờ thì nàng đang đứng trước lều trại chủ soái, cũng chính là của Thiên Đức hắn, hai tay bây giờ đan vào nhau. Cảm giác y như ngoại tình bị bắt gặp vậy... Ái, nàng đang suy nghĩ linh tinh gì vậy chứ...Tên canh gác từ trong bước ra, hơi ngạc nhiên nói- Thái tử cho truyền các ngươi vào đấy.- À, ừm, vậy sao...ừm... Các huynh vào trước đi... Ừ... ta vào sau có được không?Nàng lắp bắp.Hoa Dung nhướn mày, tỏ vẻ không đồng ý lắm. Vào thì vào cả chứ, trước sau cái quái gì... Hắn đẩy nàng thật mạnh rồi hướng cửa trại, rồi phong tao phe phẩy quạt bước vào. Sau đó, ba người Chí Đại, Lãnh Huyết cùng Hiểu Minh bước vào tiếp theo.Chỉ khổ cho Trúc Linh, nàng bị người đẩy ngã quá là bất ngờ nên không kịp định thân cân bằng bổ nhào vào té ngã trên mặt đất. Dáng nàng giống đang quỳ lạy vô cùng. Phẫn uất, nàng úp mặt vào đất kêu than.Thiên Đức nhìn thân hình nhỏ bé ấy nằm rạp ra đất lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. Trừng mắt nhìn tên công tử bột kia. Hắn chẳng hiểu nổi sao trong quân doanh lại có kẻ ăn mặc hoa lệ, chỉnh chu như vậy, thành ra khiến hắn càng thêm không vừa mắt.Bốn người kia nhìn nam tử xuất chúng trước mặt, không khỏi cảm thán, nhưng rất mau lại trấn định lại chắp tay, quỳ xuống:- Ra mắt thái tử điên hạ....- Thôi miễn lễ đi, các ngươi đứng dậy đi. Cả tiểu tử này nữa, đừng nằm như vậy, đứng lên đi.Thiên Đức nói, mà lòng hắn chỉ muốn kéo nhanh nàng dậy, nằm tư thế kia hẳn là rất đau người đi.- Tạ ơn điện hạ.Này điện hạ không giống như lời đồn nha. Ngài rất ân cần nha.- Tạ ơn... thái tử điện hạ...Trúc Linh ngẩng mặt lên, nhìn lén đôi mắt phượng gian tà kia... Ai... nhận ra thì sao chứ. Nàng mà sợ hắn sao? hắn mà dám làm gì nàng, nàng cho hắn nếm thử mùi độc phấn...Đứng dậy, nàng ngẩng đầu tự tin cho hắn một cái nhìn khiêu khích.- Tên binh sĩ này, ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải? Ngươi có nhớ không?Nàng giả ngây thơ:- Bẩm điện hạ, tiểu nhân chưa từng gặp người a...Thiên Đức nén giận. Nàng thế mà bảo chưa từng gặp hắn. Đáng đánh đòn mà... Tí nữa hắn sẽ cho nàng biết sự lợi hại của hắn...- Thật ư? Sao ta vẫn thấy ngươi rất quen thuộc đây...- Không quen.- Quen.- Điện hạ tha cho ta đi ta thực sự không quen người mà....---------------------------------------------------------------Hoa Dung: "HỐ Hố, có gian tình nha..."Chí Đại: "Rốt cuộc là có quen không đây?"Hiểu Minh:"Tiểu tử này tiền tài vô lượng nha"Lãnh Huyết:"Mất thời giờ quá"Trúc Linh:" Ta cứ cãi đấy ngươi làm được gì nào. Có giỏi đi lật mặt ta hứ..."Thiên Đức:"Giỏi lắm, đường cùng còn cãi được, ta xem nàng chối đến khi nào?"

Trúc Linh ôm kiếm, ngồi xổm xuống đất chăm chú nhìn Chí Đại đại ca và Lãnh Huyết đang chăm chú căng lều trại. Kia thật là nhỏ. Chỉ vừa đúng 5 người ở, thêm người nữa thì khá chật chội. Nhìn túp lều ngay ngắn kia, nàng thấy ngày tháng sau ắt chẳng dễ chịu, và có lẽ sẽ ồn ào nữa.Bên cạnh nàng, Hoa Dung ca đang tỉ mỉ ngắm góc này, rồi nhìn góc nọ, kêu la:

- Chỗ này lệch rồi, chỉnh... bạt chưa căng, trùng xuống kìa, chỉnh... sao chỗ này méo mó thế, xấu quá... Chỗ cho bổn công tử ở phải đẹp đẽ nhất, mau chỉnh đi...

Ngước mắt nhìn kẻ dở hơi kia nàng câm nín. Cực phẩm mà. Sao trước kia nàng có suy nghĩ độc y là cứ phải lạnh lùng cơ chứ.

Chậc, Lãnh Huyết cũng không chịu nổi liếc mắt sắc lạnh:

- Câm ngay.

Trúc Linh đồng tình bổ sung:

- Này Dung ca, ngươi đi đánh giặc hay đi du lịch ngắm cảnh vậy?

Hoa Dung vốn đang phừng phừng rực lửa nhìn Lãnh Huyết, nghe tiếng nàng, quay đầu thở dài, ai oán:

- Ta cũng chỉ muốn cho các ngươi chỗ đẹp thôi mà. Haiz... Chỗ ở của 5 đại anh hùng chúng ta phải đặc biệt chứ....

Nói đến đây, mắt hắn sáng lên. Hắn ôm vai Trúc Linh, vỗ mạnh:

-Sau này chúng ta nổi tiếng sẽ nhiều người ghé thăm, nên chuẩn bị cẩn thận... Hừm.. Đúng đó... ha ha...

-...

Bệnh nặng quá rồi đấy.

Nàng giờ thì hiểu, độc y mà người nào cũng như hắn thì thế giới này gặp nguy hiểm là cái chắc...

- Ở đây vui vẻ nha...

- Minh Hiểu đệ về rồi, thế nào, có chuyện gì mà phấn khởi thế?

Chí Đại lầm lỳ giờ mới lên tiếng.

- ha ha, thái tử cử đội ta làm đội trinh sát tình hình bên địch, nói cách khác là gián điệp đấy... thế này thì ăn thưởng lớn đi.

Trúc Linh nghe rõ từng chữ một. Cái gì cơ? Hắn mà nhìn thấy nàng thì xong luôn. Giờ làm gì cho phải đây? Dịch dung ư? Liệu anh trai có nhận ra không? Phải biết y thuật của Liên Tuấn rất cường đại nha. Hay cáo ốm? Cái này không khỏi vô lí đi. Đi cả đường dài không sao giờ triệu tập lại cáo ốm, với lại lệnh trên đâu phải vì cái lí do cỏn con này mà kháng lại chứ...

Tối đến rất mau và thần kinh của Trúc Linh thì ngày càng căng thẳng.

Và giờ thì nàng đang đứng trước lều trại chủ soái, cũng chính là của Thiên Đức hắn, hai tay bây giờ đan vào nhau. Cảm giác y như ngoại tình bị bắt gặp vậy... Ái, nàng đang suy nghĩ linh tinh gì vậy chứ...

Tên canh gác từ trong bước ra, hơi ngạc nhiên nói

- Thái tử cho truyền các ngươi vào đấy.

- À, ừm, vậy sao...ừm... Các huynh vào trước đi... Ừ... ta vào sau có được không?

Nàng lắp bắp.

Hoa Dung nhướn mày, tỏ vẻ không đồng ý lắm. Vào thì vào cả chứ, trước sau cái quái gì... Hắn đẩy nàng thật mạnh rồi hướng cửa trại, rồi phong tao phe phẩy quạt bước vào. Sau đó, ba người Chí Đại, Lãnh Huyết cùng Hiểu Minh bước vào tiếp theo.

Chỉ khổ cho Trúc Linh, nàng bị người đẩy ngã quá là bất ngờ nên không kịp định thân cân bằng bổ nhào vào té ngã trên mặt đất. Dáng nàng giống đang quỳ lạy vô cùng. Phẫn uất, nàng úp mặt vào đất kêu than.

Thiên Đức nhìn thân hình nhỏ bé ấy nằm rạp ra đất lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. Trừng mắt nhìn tên công tử bột kia. Hắn chẳng hiểu nổi sao trong quân doanh lại có kẻ ăn mặc hoa lệ, chỉnh chu như vậy, thành ra khiến hắn càng thêm không vừa mắt.

Bốn người kia nhìn nam tử xuất chúng trước mặt, không khỏi cảm thán, nhưng rất mau lại trấn định lại chắp tay, quỳ xuống:

- Ra mắt thái tử điên hạ....

- Thôi miễn lễ đi, các ngươi đứng dậy đi. Cả tiểu tử này nữa, đừng nằm như vậy, đứng lên đi.

Thiên Đức nói, mà lòng hắn chỉ muốn kéo nhanh nàng dậy, nằm tư thế kia hẳn là rất đau người đi.

- Tạ ơn điện hạ.

Này điện hạ không giống như lời đồn nha. Ngài rất ân cần nha.

- Tạ ơn... thái tử điện hạ...

Trúc Linh ngẩng mặt lên, nhìn lén đôi mắt phượng gian tà kia... Ai... nhận ra thì sao chứ. Nàng mà sợ hắn sao? hắn mà dám làm gì nàng, nàng cho hắn nếm thử mùi độc phấn...

Đứng dậy, nàng ngẩng đầu tự tin cho hắn một cái nhìn khiêu khích.

- Tên binh sĩ này, ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải? Ngươi có nhớ không?

Nàng giả ngây thơ:

- Bẩm điện hạ, tiểu nhân chưa từng gặp người a...

Thiên Đức nén giận. Nàng thế mà bảo chưa từng gặp hắn. Đáng đánh đòn mà... Tí nữa hắn sẽ cho nàng biết sự lợi hại của hắn...

- Thật ư? Sao ta vẫn thấy ngươi rất quen thuộc đây...

- Không quen.

- Quen.

- Điện hạ tha cho ta đi ta thực sự không quen người mà....

---------------------------------------------------------------

Hoa Dung: "HỐ Hố, có gian tình nha..."

Chí Đại: "Rốt cuộc là có quen không đây?"

Hiểu Minh:"Tiểu tử này tiền tài vô lượng nha"

Lãnh Huyết:"Mất thời giờ quá"

Trúc Linh:" Ta cứ cãi đấy ngươi làm được gì nào. Có giỏi đi lật mặt ta hứ..."

Thiên Đức:"Giỏi lắm, đường cùng còn cãi được, ta xem nàng chối đến khi nào?"

Phong Hỏa Kì DuyênTác giả: Linh HuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhững ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương... Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng: - Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em. Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy. Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô,… Trúc Linh ôm kiếm, ngồi xổm xuống đất chăm chú nhìn Chí Đại đại ca và Lãnh Huyết đang chăm chú căng lều trại. Kia thật là nhỏ. Chỉ vừa đúng 5 người ở, thêm người nữa thì khá chật chội. Nhìn túp lều ngay ngắn kia, nàng thấy ngày tháng sau ắt chẳng dễ chịu, và có lẽ sẽ ồn ào nữa.Bên cạnh nàng, Hoa Dung ca đang tỉ mỉ ngắm góc này, rồi nhìn góc nọ, kêu la:- Chỗ này lệch rồi, chỉnh... bạt chưa căng, trùng xuống kìa, chỉnh... sao chỗ này méo mó thế, xấu quá... Chỗ cho bổn công tử ở phải đẹp đẽ nhất, mau chỉnh đi...Ngước mắt nhìn kẻ dở hơi kia nàng câm nín. Cực phẩm mà. Sao trước kia nàng có suy nghĩ độc y là cứ phải lạnh lùng cơ chứ.Chậc, Lãnh Huyết cũng không chịu nổi liếc mắt sắc lạnh:- Câm ngay.Trúc Linh đồng tình bổ sung:- Này Dung ca, ngươi đi đánh giặc hay đi du lịch ngắm cảnh vậy?Hoa Dung vốn đang phừng phừng rực lửa nhìn Lãnh Huyết, nghe tiếng nàng, quay đầu thở dài, ai oán:- Ta cũng chỉ muốn cho các ngươi chỗ đẹp thôi mà. Haiz... Chỗ ở của 5 đại anh hùng chúng ta phải đặc biệt chứ....Nói đến đây, mắt hắn sáng lên. Hắn ôm vai Trúc Linh, vỗ mạnh:-Sau này chúng ta nổi tiếng sẽ nhiều người ghé thăm, nên chuẩn bị cẩn thận... Hừm.. Đúng đó... ha ha...-...Bệnh nặng quá rồi đấy.Nàng giờ thì hiểu, độc y mà người nào cũng như hắn thì thế giới này gặp nguy hiểm là cái chắc...- Ở đây vui vẻ nha...- Minh Hiểu đệ về rồi, thế nào, có chuyện gì mà phấn khởi thế?Chí Đại lầm lỳ giờ mới lên tiếng.- ha ha, thái tử cử đội ta làm đội trinh sát tình hình bên địch, nói cách khác là gián điệp đấy... thế này thì ăn thưởng lớn đi.Trúc Linh nghe rõ từng chữ một. Cái gì cơ? Hắn mà nhìn thấy nàng thì xong luôn. Giờ làm gì cho phải đây? Dịch dung ư? Liệu anh trai có nhận ra không? Phải biết y thuật của Liên Tuấn rất cường đại nha. Hay cáo ốm? Cái này không khỏi vô lí đi. Đi cả đường dài không sao giờ triệu tập lại cáo ốm, với lại lệnh trên đâu phải vì cái lí do cỏn con này mà kháng lại chứ...Tối đến rất mau và thần kinh của Trúc Linh thì ngày càng căng thẳng.Và giờ thì nàng đang đứng trước lều trại chủ soái, cũng chính là của Thiên Đức hắn, hai tay bây giờ đan vào nhau. Cảm giác y như ngoại tình bị bắt gặp vậy... Ái, nàng đang suy nghĩ linh tinh gì vậy chứ...Tên canh gác từ trong bước ra, hơi ngạc nhiên nói- Thái tử cho truyền các ngươi vào đấy.- À, ừm, vậy sao...ừm... Các huynh vào trước đi... Ừ... ta vào sau có được không?Nàng lắp bắp.Hoa Dung nhướn mày, tỏ vẻ không đồng ý lắm. Vào thì vào cả chứ, trước sau cái quái gì... Hắn đẩy nàng thật mạnh rồi hướng cửa trại, rồi phong tao phe phẩy quạt bước vào. Sau đó, ba người Chí Đại, Lãnh Huyết cùng Hiểu Minh bước vào tiếp theo.Chỉ khổ cho Trúc Linh, nàng bị người đẩy ngã quá là bất ngờ nên không kịp định thân cân bằng bổ nhào vào té ngã trên mặt đất. Dáng nàng giống đang quỳ lạy vô cùng. Phẫn uất, nàng úp mặt vào đất kêu than.Thiên Đức nhìn thân hình nhỏ bé ấy nằm rạp ra đất lạnh, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng. Trừng mắt nhìn tên công tử bột kia. Hắn chẳng hiểu nổi sao trong quân doanh lại có kẻ ăn mặc hoa lệ, chỉnh chu như vậy, thành ra khiến hắn càng thêm không vừa mắt.Bốn người kia nhìn nam tử xuất chúng trước mặt, không khỏi cảm thán, nhưng rất mau lại trấn định lại chắp tay, quỳ xuống:- Ra mắt thái tử điên hạ....- Thôi miễn lễ đi, các ngươi đứng dậy đi. Cả tiểu tử này nữa, đừng nằm như vậy, đứng lên đi.Thiên Đức nói, mà lòng hắn chỉ muốn kéo nhanh nàng dậy, nằm tư thế kia hẳn là rất đau người đi.- Tạ ơn điện hạ.Này điện hạ không giống như lời đồn nha. Ngài rất ân cần nha.- Tạ ơn... thái tử điện hạ...Trúc Linh ngẩng mặt lên, nhìn lén đôi mắt phượng gian tà kia... Ai... nhận ra thì sao chứ. Nàng mà sợ hắn sao? hắn mà dám làm gì nàng, nàng cho hắn nếm thử mùi độc phấn...Đứng dậy, nàng ngẩng đầu tự tin cho hắn một cái nhìn khiêu khích.- Tên binh sĩ này, ta đã gặp ngươi ở đâu rồi thì phải? Ngươi có nhớ không?Nàng giả ngây thơ:- Bẩm điện hạ, tiểu nhân chưa từng gặp người a...Thiên Đức nén giận. Nàng thế mà bảo chưa từng gặp hắn. Đáng đánh đòn mà... Tí nữa hắn sẽ cho nàng biết sự lợi hại của hắn...- Thật ư? Sao ta vẫn thấy ngươi rất quen thuộc đây...- Không quen.- Quen.- Điện hạ tha cho ta đi ta thực sự không quen người mà....---------------------------------------------------------------Hoa Dung: "HỐ Hố, có gian tình nha..."Chí Đại: "Rốt cuộc là có quen không đây?"Hiểu Minh:"Tiểu tử này tiền tài vô lượng nha"Lãnh Huyết:"Mất thời giờ quá"Trúc Linh:" Ta cứ cãi đấy ngươi làm được gì nào. Có giỏi đi lật mặt ta hứ..."Thiên Đức:"Giỏi lắm, đường cùng còn cãi được, ta xem nàng chối đến khi nào?"

Chương 17