Những ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương... Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng: - Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em. Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy. Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô,…
Chương 23
Phong Hỏa Kì DuyênTác giả: Linh HuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhững ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương... Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng: - Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em. Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy. Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô,… Lược đồ xung quanh thành Hoả Kì trải dài trên mặt bàn. Từng ngọn núi, rừng rậm, làng xóm xung quanh được vẽ rất chi tiết và tỉ mỉ. Và có vô số lá cờ tí hon được cắm ghi dấu vị trí của ta và địch. Chiến trận sắp tới, có lẽ sẽ đổ máu rất nhiều.Các vị tướng quân quây quần đứng tỉ mỉ quan sát kĩ lưỡng đến nỗi ngay người cạnh mình là ai cũng không rõ. Thỉnh thoảng có người kêu lên tiếng a như phát hiện ra điều gì nhưng sau đó thở dài và tiếp tục trầm tư.Hoả Thiên Đức tiến vào, đi sát đến lược đồ, trầm ngâm hỏi:- Đã tìm ra kế sách gì chưa?Cho đến lúc này, mọi người mới giật mình, hốt hoảng nhìn Hoả Thiên Đức, cúi người hành lễ:- Thái tử...Nhưng hắn xua tay:- Không cần đa lễ, các ngươi hãy nói xem thế trận của ta và địch như thế nào và dự định của các ngươi.Các vị tướng quân xôn xao một hồi. Họ đều là những lão tướng có kinh nghiệm sa trường hàng chục năm nên ắt phải có lập trường của mình. Họ biết cách tốt nhất phải đối phó với địch kiểu gì. Nhưng tình thế hiện giờ có vẻ khác xa so với trận trước.Lần này Tiền Quốc liên kết với Băng Quốc hòng chia nửa Hoả Thánh Quốc của bọn hắn. Nhưng hai phe tiến công theo hai hướng, và chúng mới đang lăm le ở biên giới, ẩn dấu hành tung, chờ ngày phát động công kích. Cũng may Hoả Thánh có gián điệp ở hai nước đấy mới biết tin tức mà phòng bị.Chưa hết, bọn họ còn đang tập trung quân trong cánh rừng, cố gắng che dấu tung tích. Ngoài mặt thì vẫn coi như chưa biết tin gì. Nhân dân cũng chỉ biết Hoàng thượng phái Thái Tử diệt đạo tặc khét tiếng mà thôi. Hơn nữa nơi bọn hắn đang đứng chính là nơi giao nhau của hai con đường đi hai chiến địa khác nhau, đi phía đằng Đông là của Tiền Quốc, còn đi phía Tây là của Băng Quốc.Vấn đề khá nan giải.Trúc Linh nhìn cảnh tập trung cao độ này, lòng bỗng càng ngộ ra nhiều điều. Thứ nhất đánh trận cần có các vị tướng đồng lòng như thế để cùng nhất trí tìm ra phương án án giải quyết tốt nhất. Thứ hai, phải phân tích kĩ lưỡng tình hình của địch và ta, ta yếu chỗ nào bổ sung ngay chỗ đó. Cuối cùng là địa thế có vai trò rất quan trọng trong hướng tiến đánh.Nàng khoanh tay cũng chăm chú nhìn. Đầu tự nhiên loé ra một câu: "tiên pháp chế nhân". Tức là ta sẽ trực tiếp tấn công địch, không chờ địch tới mà rơi vào thế chủ động.Liên Tuấn nhìn nàng, nói thật khẽ:- Muội có sáng ý rồi à?Trúc Linh tự tin cười đáp:- Tất nhiên là có.Thiên Đức quay sang, động viên và tín nhiệm:- Vậy nàng nói đi.Và lúc này mọi người mới phát hiện ra tiểu huynh đệ đứng giữa Thái tử và Liên tướng quân. Hắn ta rút mấy lá cờ trên bàn rồi dõng dạc và tự tin lắm:- Thưa thái tử điện hạ và các vị tướng quân, tiểu binh xin trình bày quan điểm của mình như sau. E hèm, địch nhân mới ở biên giới nước ta, còn đợi chờ cơ hội tiến công thì sao chúng ta không dùng thủ pháp: tiên pháp chế nhân? Trước hết là phá tan quân địch ở biên giới một cách triệt để đã.Xôn xao, lại xôn xao một hồi:- cách nghĩ của ngươi rất tốt nhưng địch nhân không phải tập trung ở một nơi mà cả hai nơi, đánh phá sẽ không dễ dàng.Trúc Linh rơi vào im lặng. Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục bày tỏ quan điểm:- chia đạo quân ra làm hai rồi tiến đánh, ta có thể dùng mưu được mà?- Không được như vậy quá mạo hiểm.- phải đấy, lực lượng kia chắc sẽ không ít đâu, có thể khiến chúng ta bị diệt hết.Thiên Đức nhếch môi cười:- Vậy sao quân ta không đưa một đội âm thầm trì hoãn địch nhân một phía, phía còn lại tập trung toàn lực tiến đánh.- Thái tử như thế càng mạo hiểm hơn, nhỡ may đội gián điệp kia bị phát hiện thì sao? Không phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc à.- Đúng vậy, vả lại đội chủ chiến phải giết đich âm thầm, không công khai vậy cũng khó khăn nếu lọt người báo tin.Thiên Đức gõ gõ bàn. Trúc Linh từ góc này thấy rõ vẻ mặt yêu nghiệt vô cùng tự tin kia. Quả là đẹp mắt vô cùng, khí chất vương giả kia thật chói mắt.- Các ngươi còn không có cách sao? Đánh nhanh thắng nhanh để bổn thái tử còn về lập thái tử phi chứ.Nàng vừa khen xong. Vô lại mà,... Nàng còn chưa đồng ý lấy hắn đâu.- Cho người vào.
Lược đồ xung quanh thành Hoả Kì trải dài trên mặt bàn. Từng ngọn núi, rừng rậm, làng xóm xung quanh được vẽ rất chi tiết và tỉ mỉ. Và có vô số lá cờ tí hon được cắm ghi dấu vị trí của ta và địch. Chiến trận sắp tới, có lẽ sẽ đổ máu rất nhiều.
Các vị tướng quân quây quần đứng tỉ mỉ quan sát kĩ lưỡng đến nỗi ngay người cạnh mình là ai cũng không rõ. Thỉnh thoảng có người kêu lên tiếng a như phát hiện ra điều gì nhưng sau đó thở dài và tiếp tục trầm tư.
Hoả Thiên Đức tiến vào, đi sát đến lược đồ, trầm ngâm hỏi:
- Đã tìm ra kế sách gì chưa?
Cho đến lúc này, mọi người mới giật mình, hốt hoảng nhìn Hoả Thiên Đức, cúi người hành lễ:
- Thái tử...
Nhưng hắn xua tay:
- Không cần đa lễ, các ngươi hãy nói xem thế trận của ta và địch như thế nào và dự định của các ngươi.
Các vị tướng quân xôn xao một hồi. Họ đều là những lão tướng có kinh nghiệm sa trường hàng chục năm nên ắt phải có lập trường của mình. Họ biết cách tốt nhất phải đối phó với địch kiểu gì. Nhưng tình thế hiện giờ có vẻ khác xa so với trận trước.
Lần này Tiền Quốc liên kết với Băng Quốc hòng chia nửa Hoả Thánh Quốc của bọn hắn. Nhưng hai phe tiến công theo hai hướng, và chúng mới đang lăm le ở biên giới, ẩn dấu hành tung, chờ ngày phát động công kích. Cũng may Hoả Thánh có gián điệp ở hai nước đấy mới biết tin tức mà phòng bị.
Chưa hết, bọn họ còn đang tập trung quân trong cánh rừng, cố gắng che dấu tung tích. Ngoài mặt thì vẫn coi như chưa biết tin gì. Nhân dân cũng chỉ biết Hoàng thượng phái Thái Tử diệt đạo tặc khét tiếng mà thôi. Hơn nữa nơi bọn hắn đang đứng chính là nơi giao nhau của hai con đường đi hai chiến địa khác nhau, đi phía đằng Đông là của Tiền Quốc, còn đi phía Tây là của Băng Quốc.
Vấn đề khá nan giải.
Trúc Linh nhìn cảnh tập trung cao độ này, lòng bỗng càng ngộ ra nhiều điều. Thứ nhất đánh trận cần có các vị tướng đồng lòng như thế để cùng nhất trí tìm ra phương án án giải quyết tốt nhất. Thứ hai, phải phân tích kĩ lưỡng tình hình của địch và ta, ta yếu chỗ nào bổ sung ngay chỗ đó. Cuối cùng là địa thế có vai trò rất quan trọng trong hướng tiến đánh.
Nàng khoanh tay cũng chăm chú nhìn. Đầu tự nhiên loé ra một câu: "tiên pháp chế nhân". Tức là ta sẽ trực tiếp tấn công địch, không chờ địch tới mà rơi vào thế chủ động.
Liên Tuấn nhìn nàng, nói thật khẽ:
- Muội có sáng ý rồi à?
Trúc Linh tự tin cười đáp:
- Tất nhiên là có.
Thiên Đức quay sang, động viên và tín nhiệm:
- Vậy nàng nói đi.
Và lúc này mọi người mới phát hiện ra tiểu huynh đệ đứng giữa Thái tử và Liên tướng quân. Hắn ta rút mấy lá cờ trên bàn rồi dõng dạc và tự tin lắm:
- Thưa thái tử điện hạ và các vị tướng quân, tiểu binh xin trình bày quan điểm của mình như sau. E hèm, địch nhân mới ở biên giới nước ta, còn đợi chờ cơ hội tiến công thì sao chúng ta không dùng thủ pháp: tiên pháp chế nhân? Trước hết là phá tan quân địch ở biên giới một cách triệt để đã.
Xôn xao, lại xôn xao một hồi:
- cách nghĩ của ngươi rất tốt nhưng địch nhân không phải tập trung ở một nơi mà cả hai nơi, đánh phá sẽ không dễ dàng.
Trúc Linh rơi vào im lặng. Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục bày tỏ quan điểm:
- chia đạo quân ra làm hai rồi tiến đánh, ta có thể dùng mưu được mà?
- Không được như vậy quá mạo hiểm.
- phải đấy, lực lượng kia chắc sẽ không ít đâu, có thể khiến chúng ta bị diệt hết.
Thiên Đức nhếch môi cười:
- Vậy sao quân ta không đưa một đội âm thầm trì hoãn địch nhân một phía, phía còn lại tập trung toàn lực tiến đánh.
- Thái tử như thế càng mạo hiểm hơn, nhỡ may đội gián điệp kia bị phát hiện thì sao? Không phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc à.
- Đúng vậy, vả lại đội chủ chiến phải giết đich âm thầm, không công khai vậy cũng khó khăn nếu lọt người báo tin.
Thiên Đức gõ gõ bàn. Trúc Linh từ góc này thấy rõ vẻ mặt yêu nghiệt vô cùng tự tin kia. Quả là đẹp mắt vô cùng, khí chất vương giả kia thật chói mắt.
- Các ngươi còn không có cách sao? Đánh nhanh thắng nhanh để bổn thái tử còn về lập thái tử phi chứ.
Nàng vừa khen xong. Vô lại mà,... Nàng còn chưa đồng ý lấy hắn đâu.
- Cho người vào.
Phong Hỏa Kì DuyênTác giả: Linh HuyênTruyện Cổ Đại, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhững ngày hè oi ả luôn có những trận mưa ồ ạt. Với một người đã sống 16 năm trong trại trẻ mồ côi như cô, ngắm mưa luôn là điều thích thú nhất. Mưa đến là lúc cô trải lòng mình trút bầu tâm sự. Mưa mang cho cô niềm rung động khó tả về một quá khứ đầy đau thương... Một người anh trai kết nghĩa cùng sống trong viện mồ côi đã nói với cô rằng: - Linh à! Hãy cất giữ và ghìm lại những muộn phiền và khổ đau của bản thân. Hãy quăng hết tất cả vào mưa và chúng sẽ bay biến mất. Dù em có khóc thì chẳng ai sẽ thấy sự yếu đuối của em. Cả chân trời đang chào đón em. Anh đã nói với cô như vậy, đã từ rất lâu rồi... Nay giọng anh lại vang vọng trong đầu cô mà người đã đi xa, xa mãi không ngày quay trở về... Hôm nay, trên trái đất này cô chỉ còn lại một mình, cứ đơn độc lẻ loi như vậy. Số phận trêu ngươi cô. Ba mẹ không ở bên cạnh khi cô còn bập bẹ biết nói. Sống 16 năm trong trại mồ côi, cô may mắn gặp được anh. Cô cũng đã đinh ninh rằng anh là người anh trai hoàn hảo nhất mà thượng đế ban tặng cô,… Lược đồ xung quanh thành Hoả Kì trải dài trên mặt bàn. Từng ngọn núi, rừng rậm, làng xóm xung quanh được vẽ rất chi tiết và tỉ mỉ. Và có vô số lá cờ tí hon được cắm ghi dấu vị trí của ta và địch. Chiến trận sắp tới, có lẽ sẽ đổ máu rất nhiều.Các vị tướng quân quây quần đứng tỉ mỉ quan sát kĩ lưỡng đến nỗi ngay người cạnh mình là ai cũng không rõ. Thỉnh thoảng có người kêu lên tiếng a như phát hiện ra điều gì nhưng sau đó thở dài và tiếp tục trầm tư.Hoả Thiên Đức tiến vào, đi sát đến lược đồ, trầm ngâm hỏi:- Đã tìm ra kế sách gì chưa?Cho đến lúc này, mọi người mới giật mình, hốt hoảng nhìn Hoả Thiên Đức, cúi người hành lễ:- Thái tử...Nhưng hắn xua tay:- Không cần đa lễ, các ngươi hãy nói xem thế trận của ta và địch như thế nào và dự định của các ngươi.Các vị tướng quân xôn xao một hồi. Họ đều là những lão tướng có kinh nghiệm sa trường hàng chục năm nên ắt phải có lập trường của mình. Họ biết cách tốt nhất phải đối phó với địch kiểu gì. Nhưng tình thế hiện giờ có vẻ khác xa so với trận trước.Lần này Tiền Quốc liên kết với Băng Quốc hòng chia nửa Hoả Thánh Quốc của bọn hắn. Nhưng hai phe tiến công theo hai hướng, và chúng mới đang lăm le ở biên giới, ẩn dấu hành tung, chờ ngày phát động công kích. Cũng may Hoả Thánh có gián điệp ở hai nước đấy mới biết tin tức mà phòng bị.Chưa hết, bọn họ còn đang tập trung quân trong cánh rừng, cố gắng che dấu tung tích. Ngoài mặt thì vẫn coi như chưa biết tin gì. Nhân dân cũng chỉ biết Hoàng thượng phái Thái Tử diệt đạo tặc khét tiếng mà thôi. Hơn nữa nơi bọn hắn đang đứng chính là nơi giao nhau của hai con đường đi hai chiến địa khác nhau, đi phía đằng Đông là của Tiền Quốc, còn đi phía Tây là của Băng Quốc.Vấn đề khá nan giải.Trúc Linh nhìn cảnh tập trung cao độ này, lòng bỗng càng ngộ ra nhiều điều. Thứ nhất đánh trận cần có các vị tướng đồng lòng như thế để cùng nhất trí tìm ra phương án án giải quyết tốt nhất. Thứ hai, phải phân tích kĩ lưỡng tình hình của địch và ta, ta yếu chỗ nào bổ sung ngay chỗ đó. Cuối cùng là địa thế có vai trò rất quan trọng trong hướng tiến đánh.Nàng khoanh tay cũng chăm chú nhìn. Đầu tự nhiên loé ra một câu: "tiên pháp chế nhân". Tức là ta sẽ trực tiếp tấn công địch, không chờ địch tới mà rơi vào thế chủ động.Liên Tuấn nhìn nàng, nói thật khẽ:- Muội có sáng ý rồi à?Trúc Linh tự tin cười đáp:- Tất nhiên là có.Thiên Đức quay sang, động viên và tín nhiệm:- Vậy nàng nói đi.Và lúc này mọi người mới phát hiện ra tiểu huynh đệ đứng giữa Thái tử và Liên tướng quân. Hắn ta rút mấy lá cờ trên bàn rồi dõng dạc và tự tin lắm:- Thưa thái tử điện hạ và các vị tướng quân, tiểu binh xin trình bày quan điểm của mình như sau. E hèm, địch nhân mới ở biên giới nước ta, còn đợi chờ cơ hội tiến công thì sao chúng ta không dùng thủ pháp: tiên pháp chế nhân? Trước hết là phá tan quân địch ở biên giới một cách triệt để đã.Xôn xao, lại xôn xao một hồi:- cách nghĩ của ngươi rất tốt nhưng địch nhân không phải tập trung ở một nơi mà cả hai nơi, đánh phá sẽ không dễ dàng.Trúc Linh rơi vào im lặng. Suy nghĩ một lúc rồi tiếp tục bày tỏ quan điểm:- chia đạo quân ra làm hai rồi tiến đánh, ta có thể dùng mưu được mà?- Không được như vậy quá mạo hiểm.- phải đấy, lực lượng kia chắc sẽ không ít đâu, có thể khiến chúng ta bị diệt hết.Thiên Đức nhếch môi cười:- Vậy sao quân ta không đưa một đội âm thầm trì hoãn địch nhân một phía, phía còn lại tập trung toàn lực tiến đánh.- Thái tử như thế càng mạo hiểm hơn, nhỡ may đội gián điệp kia bị phát hiện thì sao? Không phải là trộm gà không được còn mất nắm thóc à.- Đúng vậy, vả lại đội chủ chiến phải giết đich âm thầm, không công khai vậy cũng khó khăn nếu lọt người báo tin.Thiên Đức gõ gõ bàn. Trúc Linh từ góc này thấy rõ vẻ mặt yêu nghiệt vô cùng tự tin kia. Quả là đẹp mắt vô cùng, khí chất vương giả kia thật chói mắt.- Các ngươi còn không có cách sao? Đánh nhanh thắng nhanh để bổn thái tử còn về lập thái tử phi chứ.Nàng vừa khen xong. Vô lại mà,... Nàng còn chưa đồng ý lấy hắn đâu.- Cho người vào.