Nó lúc đó là một thằng nhóc ngoan ngoãn vừa lên 9. Cái tuổi chưa gọi là lớn nhưng cũng đủ để suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong gia đình nó. Ba mẹ nó là những con người lương thiện, chăm lo làm ăn. Sống vs nhau hơn 20 năm, hai ông bà có 3 mặt con. 2 đứa còn gái là Diệu Linh thứ 2, Hoàng Uyên thứ 3 và nó Nguyễn Hoàng Nhất Nam. Gia đình của nó khá giả, 3 chị em nó rất được cưng chiều nhưng vẫn rất ngoan và lễ phép. 2 chị nó thì rất hiền nghe lời và có một chút yếu đuối, nó thì lại hoàn toàn khác. Tính tình nó nóng nảy, lì lọm nhưng lại rất thương người và biết đồng cảm. Mẹ nó từng kể lại, ngày nó ra đời ông ngoại có đến thăm và cái tên Nhất Nam của nó cũng là ông đặt cho. Ông nó còn nói: -Thằng con bây sao này sẽ trở thành người mạnh cả về quyền và tiền. Nhưng nơi nó thuộc về không phải như hai chị nó. Như ta đã nói hai chị nó thì sau nay trở thành những ba này ba no, thằng bé này thì lại chọn riêng một con đường đầy máu và nước mắt. Nhưng đã là ý trời, thì kẻ phàm như chúng ta không…
Chương 2: Ăn nhờ, ở đậu
Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành ArtistTác giả: Well.T TattooNó lúc đó là một thằng nhóc ngoan ngoãn vừa lên 9. Cái tuổi chưa gọi là lớn nhưng cũng đủ để suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong gia đình nó. Ba mẹ nó là những con người lương thiện, chăm lo làm ăn. Sống vs nhau hơn 20 năm, hai ông bà có 3 mặt con. 2 đứa còn gái là Diệu Linh thứ 2, Hoàng Uyên thứ 3 và nó Nguyễn Hoàng Nhất Nam. Gia đình của nó khá giả, 3 chị em nó rất được cưng chiều nhưng vẫn rất ngoan và lễ phép. 2 chị nó thì rất hiền nghe lời và có một chút yếu đuối, nó thì lại hoàn toàn khác. Tính tình nó nóng nảy, lì lọm nhưng lại rất thương người và biết đồng cảm. Mẹ nó từng kể lại, ngày nó ra đời ông ngoại có đến thăm và cái tên Nhất Nam của nó cũng là ông đặt cho. Ông nó còn nói: -Thằng con bây sao này sẽ trở thành người mạnh cả về quyền và tiền. Nhưng nơi nó thuộc về không phải như hai chị nó. Như ta đã nói hai chị nó thì sau nay trở thành những ba này ba no, thằng bé này thì lại chọn riêng một con đường đầy máu và nước mắt. Nhưng đã là ý trời, thì kẻ phàm như chúng ta không… Đứng nhìn một hồi lâu nó chợt tỉnh ra, khe lay nhẹ tay chị 3 nó -Chế, bấm chuông điSau tiếng nói của nó, chị 3 nó cũng tỉnh sao cơn choáng ngộp trước ngôi nha quá bề thế kia. Dẫn đứa em mình lại trc cửa căn nhà, Hoàng Uyên đưa tay lên bấm chuông Ting...toong, Ting... Toong. Từ trong nhà, một người phụ nữ chạy ra trên người con mang chiếc tạp về nấu bếp, bà chạy lại và hỏi bằng giọng trầm và ấm:-Hai cháu muốn tìm ai.Hoàng Uyên lễ phép:-Dạ cô cho cháu hỏi đây có phải là nhà của ông bà Lập không ạ?-Ờ, đúng rồi nhưng cháu là ai. Cô là người giúp việc cho ông bà chủ: Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ-Dạ cháu là con của mẹ Tâm, là cháu của bà Lập. Cháu tên Hoàng Uyên, đây là em trai cháu Nhất NamVừa nói Hoàng Uyên vừa nhìn sang nó, cô giúp việc cũng nhìn theo. Nó ngước mặt lên và nhìn cô giúp việc vs anh mắt thân thiện nhất có thể-Cháu chào côVừa thấy anh mắt nó, cô giúp việc suýt té. Một thằng bé như vây mà đã mang một anh mắt khiến người khác khiếp sợ như thế, cô thầm nghĩ bụng: nó mà đi đòi nợ mướn đố thằng nào không trả. Có chăng chỉ là một suy nghĩ vớ vẫn, nhưng cô đâu biết đc rằng cái suy nghĩ ấy sẽ có ngày trở thành hiện thực. Thấy vẽ mặt có chúc lo sợ của cô giúp việc, Hoàng Uyên như hiểu ra cô vội cốc nhẹ vào đầu nó:-Em không cười thân thiện hơn đc ak?Vừa xoa đầu to ra hơi đau sao cái cốc đầu của chị 3 nó đáp-Đó là em đã cố gắng lắm rồi chế.Nghe câu trả lời của Nhất Nam, cô giúp việc thầm nghĩ: như vậy vs nó là thân thiện, dậy lúc nó không thân thiện thì... Vừa nghĩ cô vừa nhớ tới ánh mắt lúc nãy của nó. Cô chợt rừng mình, cắt ngang sự tưởng tượng, cô nói vs Hoàng Uyên:-Cháu chờ cô, cô vào gọi bà chủ.Nói rồi cô chạy vào nhà, khoảng 5 phút sao, từ trong nhà một người phụ nữ trẻ đẹp, quý phái đi ra. Trên người bà là một bộ đầm ren màu đen khá quyến rủ, đó là bà Kim vợ ông Hoàng Lập. Bà đi lại, vẽ mặt bà cũng lạnh không kém nó nhưng khi nó vừa ngước lên nhìn bà và kèm theo câu nói:-Cháu Nhất Nam chào dì 5 ak.Hoàng Uyên cũng lễ phép cuối đầu:-Cháu Hoàng Uyên cũng chàu dì 5 akBà Kim đứng đó, định thần lại sao khi vô tình nhìn vào dôi mắt Nhất Nam, bà lắp bắp:-Ờ.... Ờ.... ỜQuay sang cô giúp việc, bà Kim bảo:-Đưa hai đứa nhỏ vô nhà đi chị SáuCô giúp việc chạy ra mở của, rồi cầm hành lý của nó và Hoàng Uyên đồng thời cũng no 1 nụ cười-Vào nhà đi hai đứa.Hai chị em nó cũng cầm để đồ hộ cô giúp việc, đặt biệt là Nhất Nam toàn giành bê những vật nặng. Cô khá ngạc nhiên, vì những đứa trẻ này thật sự quá ngoan, chúng ăn nói lễ phép hiểu chuyện. Nếu đem so sánh vs hai cô con gái nhà ông bà Hoàng Lập thì thật là một trời một vực. Rồi cô nhìn sang Nhất Nam, nỡ một nụ cười và nghĩ: nhóc con này cũng ngoan hiền, chỉ là đôi mắt hơi đáng sợ.Vào nhà, bà Kim dẫn hai chị em nó lên phòng rồi căn dặn một số điều. Xong ba bảo chị giúp việc lên chuẩn bi ga, niệm cho Hoàng Uyên và Nhất Nam rồi cũng đc xuống nhà chuẩn bị đi đâu đó. Bà Kim không thèm hỏi hai đứa cháu mình một câu, Nó đứng đó lấy quần áo, cười nữa miệng, thầm nghĩ: đó là dì mày ak Nhất Nam. Giờ thì nó đã hiểu tròn vẹn câu nói của mấy bộ phim truyền hình mà mẹ nó hay xem lúc trc ĂN NHỜ Ở ĐẬU.
Đứng nhìn một hồi lâu nó chợt tỉnh ra, khe lay nhẹ tay chị 3 nó -Chế, bấm chuông đi
Sau tiếng nói của nó, chị 3 nó cũng tỉnh sao cơn choáng ngộp trước ngôi nha quá bề thế kia. Dẫn đứa em mình lại trc cửa căn nhà, Hoàng Uyên đưa tay lên bấm chuông Ting...toong, Ting... Toong. Từ trong nhà, một người phụ nữ chạy ra trên người con mang chiếc tạp về nấu bếp, bà chạy lại và hỏi bằng giọng trầm và ấm:
-Hai cháu muốn tìm ai.
Hoàng Uyên lễ phép:
-Dạ cô cho cháu hỏi đây có phải là nhà của ông bà Lập không ạ?
-Ờ, đúng rồi nhưng cháu là ai. Cô là người giúp việc cho ông bà chủ: Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ
-Dạ cháu là con của mẹ Tâm, là cháu của bà Lập. Cháu tên Hoàng Uyên, đây là em trai cháu Nhất Nam
Vừa nói Hoàng Uyên vừa nhìn sang nó, cô giúp việc cũng nhìn theo. Nó ngước mặt lên và nhìn cô giúp việc vs anh mắt thân thiện nhất có thể
-Cháu chào cô
Vừa thấy anh mắt nó, cô giúp việc suýt té. Một thằng bé như vây mà đã mang một anh mắt khiến người khác khiếp sợ như thế, cô thầm nghĩ bụng: nó mà đi đòi nợ mướn đố thằng nào không trả. Có chăng chỉ là một suy nghĩ vớ vẫn, nhưng cô đâu biết đc rằng cái suy nghĩ ấy sẽ có ngày trở thành hiện thực. Thấy vẽ mặt có chúc lo sợ của cô giúp việc, Hoàng Uyên như hiểu ra cô vội cốc nhẹ vào đầu nó:
-Em không cười thân thiện hơn đc ak?
Vừa xoa đầu to ra hơi đau sao cái cốc đầu của chị 3 nó đáp
-Đó là em đã cố gắng lắm rồi chế.
Nghe câu trả lời của Nhất Nam, cô giúp việc thầm nghĩ: như vậy vs nó là thân thiện, dậy lúc nó không thân thiện thì... Vừa nghĩ cô vừa nhớ tới ánh mắt lúc nãy của nó. Cô chợt rừng mình, cắt ngang sự tưởng tượng, cô nói vs Hoàng Uyên:
-Cháu chờ cô, cô vào gọi bà chủ.
Nói rồi cô chạy vào nhà, khoảng 5 phút sao, từ trong nhà một người phụ nữ trẻ đẹp, quý phái đi ra. Trên người bà là một bộ đầm ren màu đen khá quyến rủ, đó là bà Kim vợ ông Hoàng Lập. Bà đi lại, vẽ mặt bà cũng lạnh không kém nó nhưng khi nó vừa ngước lên nhìn bà và kèm theo câu nói:
-Cháu Nhất Nam chào dì 5 ak.
Hoàng Uyên cũng lễ phép cuối đầu:
-Cháu Hoàng Uyên cũng chàu dì 5 ak
Bà Kim đứng đó, định thần lại sao khi vô tình nhìn vào dôi mắt Nhất Nam, bà lắp bắp:
-Ờ.... Ờ.... Ờ
Quay sang cô giúp việc, bà Kim bảo:
-Đưa hai đứa nhỏ vô nhà đi chị Sáu
Cô giúp việc chạy ra mở của, rồi cầm hành lý của nó và Hoàng Uyên đồng thời cũng no 1 nụ cười
-Vào nhà đi hai đứa.
Hai chị em nó cũng cầm để đồ hộ cô giúp việc, đặt biệt là Nhất Nam toàn giành bê những vật nặng. Cô khá ngạc nhiên, vì những đứa trẻ này thật sự quá ngoan, chúng ăn nói lễ phép hiểu chuyện. Nếu đem so sánh vs hai cô con gái nhà ông bà Hoàng Lập thì thật là một trời một vực. Rồi cô nhìn sang Nhất Nam, nỡ một nụ cười và nghĩ: nhóc con này cũng ngoan hiền, chỉ là đôi mắt hơi đáng sợ.
Vào nhà, bà Kim dẫn hai chị em nó lên phòng rồi căn dặn một số điều. Xong ba bảo chị giúp việc lên chuẩn bi ga, niệm cho Hoàng Uyên và Nhất Nam rồi cũng đc xuống nhà chuẩn bị đi đâu đó. Bà Kim không thèm hỏi hai đứa cháu mình một câu, Nó đứng đó lấy quần áo, cười nữa miệng, thầm nghĩ: đó là dì mày ak Nhất Nam. Giờ thì nó đã hiểu tròn vẹn câu nói của mấy bộ phim truyền hình mà mẹ nó hay xem lúc trc ĂN NHỜ Ở ĐẬU.
Cuộc Đời Giang Hồ Tuổi 16, Mơ Ước Thành ArtistTác giả: Well.T TattooNó lúc đó là một thằng nhóc ngoan ngoãn vừa lên 9. Cái tuổi chưa gọi là lớn nhưng cũng đủ để suy nghĩ về những chuyện xảy ra trong gia đình nó. Ba mẹ nó là những con người lương thiện, chăm lo làm ăn. Sống vs nhau hơn 20 năm, hai ông bà có 3 mặt con. 2 đứa còn gái là Diệu Linh thứ 2, Hoàng Uyên thứ 3 và nó Nguyễn Hoàng Nhất Nam. Gia đình của nó khá giả, 3 chị em nó rất được cưng chiều nhưng vẫn rất ngoan và lễ phép. 2 chị nó thì rất hiền nghe lời và có một chút yếu đuối, nó thì lại hoàn toàn khác. Tính tình nó nóng nảy, lì lọm nhưng lại rất thương người và biết đồng cảm. Mẹ nó từng kể lại, ngày nó ra đời ông ngoại có đến thăm và cái tên Nhất Nam của nó cũng là ông đặt cho. Ông nó còn nói: -Thằng con bây sao này sẽ trở thành người mạnh cả về quyền và tiền. Nhưng nơi nó thuộc về không phải như hai chị nó. Như ta đã nói hai chị nó thì sau nay trở thành những ba này ba no, thằng bé này thì lại chọn riêng một con đường đầy máu và nước mắt. Nhưng đã là ý trời, thì kẻ phàm như chúng ta không… Đứng nhìn một hồi lâu nó chợt tỉnh ra, khe lay nhẹ tay chị 3 nó -Chế, bấm chuông điSau tiếng nói của nó, chị 3 nó cũng tỉnh sao cơn choáng ngộp trước ngôi nha quá bề thế kia. Dẫn đứa em mình lại trc cửa căn nhà, Hoàng Uyên đưa tay lên bấm chuông Ting...toong, Ting... Toong. Từ trong nhà, một người phụ nữ chạy ra trên người con mang chiếc tạp về nấu bếp, bà chạy lại và hỏi bằng giọng trầm và ấm:-Hai cháu muốn tìm ai.Hoàng Uyên lễ phép:-Dạ cô cho cháu hỏi đây có phải là nhà của ông bà Lập không ạ?-Ờ, đúng rồi nhưng cháu là ai. Cô là người giúp việc cho ông bà chủ: Cô đáp lại bằng một nụ cười nhẹ-Dạ cháu là con của mẹ Tâm, là cháu của bà Lập. Cháu tên Hoàng Uyên, đây là em trai cháu Nhất NamVừa nói Hoàng Uyên vừa nhìn sang nó, cô giúp việc cũng nhìn theo. Nó ngước mặt lên và nhìn cô giúp việc vs anh mắt thân thiện nhất có thể-Cháu chào côVừa thấy anh mắt nó, cô giúp việc suýt té. Một thằng bé như vây mà đã mang một anh mắt khiến người khác khiếp sợ như thế, cô thầm nghĩ bụng: nó mà đi đòi nợ mướn đố thằng nào không trả. Có chăng chỉ là một suy nghĩ vớ vẫn, nhưng cô đâu biết đc rằng cái suy nghĩ ấy sẽ có ngày trở thành hiện thực. Thấy vẽ mặt có chúc lo sợ của cô giúp việc, Hoàng Uyên như hiểu ra cô vội cốc nhẹ vào đầu nó:-Em không cười thân thiện hơn đc ak?Vừa xoa đầu to ra hơi đau sao cái cốc đầu của chị 3 nó đáp-Đó là em đã cố gắng lắm rồi chế.Nghe câu trả lời của Nhất Nam, cô giúp việc thầm nghĩ: như vậy vs nó là thân thiện, dậy lúc nó không thân thiện thì... Vừa nghĩ cô vừa nhớ tới ánh mắt lúc nãy của nó. Cô chợt rừng mình, cắt ngang sự tưởng tượng, cô nói vs Hoàng Uyên:-Cháu chờ cô, cô vào gọi bà chủ.Nói rồi cô chạy vào nhà, khoảng 5 phút sao, từ trong nhà một người phụ nữ trẻ đẹp, quý phái đi ra. Trên người bà là một bộ đầm ren màu đen khá quyến rủ, đó là bà Kim vợ ông Hoàng Lập. Bà đi lại, vẽ mặt bà cũng lạnh không kém nó nhưng khi nó vừa ngước lên nhìn bà và kèm theo câu nói:-Cháu Nhất Nam chào dì 5 ak.Hoàng Uyên cũng lễ phép cuối đầu:-Cháu Hoàng Uyên cũng chàu dì 5 akBà Kim đứng đó, định thần lại sao khi vô tình nhìn vào dôi mắt Nhất Nam, bà lắp bắp:-Ờ.... Ờ.... ỜQuay sang cô giúp việc, bà Kim bảo:-Đưa hai đứa nhỏ vô nhà đi chị SáuCô giúp việc chạy ra mở của, rồi cầm hành lý của nó và Hoàng Uyên đồng thời cũng no 1 nụ cười-Vào nhà đi hai đứa.Hai chị em nó cũng cầm để đồ hộ cô giúp việc, đặt biệt là Nhất Nam toàn giành bê những vật nặng. Cô khá ngạc nhiên, vì những đứa trẻ này thật sự quá ngoan, chúng ăn nói lễ phép hiểu chuyện. Nếu đem so sánh vs hai cô con gái nhà ông bà Hoàng Lập thì thật là một trời một vực. Rồi cô nhìn sang Nhất Nam, nỡ một nụ cười và nghĩ: nhóc con này cũng ngoan hiền, chỉ là đôi mắt hơi đáng sợ.Vào nhà, bà Kim dẫn hai chị em nó lên phòng rồi căn dặn một số điều. Xong ba bảo chị giúp việc lên chuẩn bi ga, niệm cho Hoàng Uyên và Nhất Nam rồi cũng đc xuống nhà chuẩn bị đi đâu đó. Bà Kim không thèm hỏi hai đứa cháu mình một câu, Nó đứng đó lấy quần áo, cười nữa miệng, thầm nghĩ: đó là dì mày ak Nhất Nam. Giờ thì nó đã hiểu tròn vẹn câu nói của mấy bộ phim truyền hình mà mẹ nó hay xem lúc trc ĂN NHỜ Ở ĐẬU.